Thấm thoát thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, anh và cô kết hôn ở với nhau cũng đã được hơn nửa năm, nửa năm này Lục Tần Phàm đối với cô rất tốt, căn phòng hai người ở cũng được trang trí lại, thêm hoa thêm cây xanh ở vườn, người làm trong nhà cũng nhiều thêm.
Ngày dự sinh của cô vào tháng 9 tính ra cũng chỉ còn một tuần nữa là cô sinh rồi. Tối nào Lục Tần Phàm cũng sẽ kể truyện đọc sách cho đứa bé nghe, thời gian này cô cũng hiểu được anh thật lòng với cô như thế nào.
Diệp Vân Ánh gần đến ngày sinh nở rồi nhưng cô vẫn muốn được đi dạo trên những con đường đông đúc, Lục Tần Phàm có khuyên cô nhà muốn gì anh cũng chiều nhưng cô không nghe, anh phải bất đắc dĩ mà cùng cô ra ngoài.
Trời đêm xuống mọi người ra đường rất nhiều, các đôi trai gái tay trong tay đi ngắm cảnh, chỉ có một người là đang phải cầm bóng bay hình gấu trúc, kẹo bông trên tay, một cách không tình nguyện.
“ Anh thấy chiếc xước tóc này có hợp với em không?" Diệp Vân Ánh xước lên tạo vẻ dễ thương mà hỏi anh
“ Rất hợp với em!"
Lục Tần Phàm không hiểu cô vợ của mình, ở nhà nhiều đồ hiệu như vậy lại không thích, anh muốn đưa đến khu thương mại lớn cũng không thích, lại như trẻ con mà mua những thứ bên đường mà mình thấy.
Anh còn nhớ có lần cùng cô đi khám thai định kì, khi về đi qua một chiếc xe đẩy bán bóng bay gấp hoa và đủ hình thù khác, lúc đó rõ ràng là cô đang ăn bánh ngon lành vậy mà vẫn thấy được, bắt anh xuống mua cho bằng được, không phải mua một mà mua hết số hàng gấp được trên xe, nhưng những điều đó lại làm cho anh thích bởi chỉ cần người con gái anh yêu thích là được, cho dù là sao trên trời anh cũng sẽ lấy xuống cho bằng được.
Lục Tần Phàm còn chưa nghĩ ngợi xong cô đã đi tới hàng kem.
“ Trời lạnh, em ăn kem không tốt đâu!" Anh đi tới muốn khuyên cô ai ngờ cô chưng ra bộ mặt nũng nịu với anh.
“ Thế mà ai đó bảo chỉ cần em thích, sao trên trời anh cũng sẽ lấy xuống cho em! Ấy vậy mà bây giờ lại không cho ăn!"
Lục Tần Phàm thở dài một tiếng, hết cách anh phải đồng ý với cô mua cho cô hai cây, nhưng khổ cái là cô ăn cắn có vài miếng nhỏ lại đẩy sang cho anh. Từ khi chăm vợ mang thai, anh từ người đàn ông lịch lãm trăm người nhìn cả trăm người mê, ấy vậy mà giờ nhìn lại mình anh lại ngao ngán.
Lục Tần Phàm sơ xuất một tí là cô đã biến mất, đến khi tìm thấy thì Diệp Vân Ánh đã đang đứng xem người ta ghép đôi ở phố.
“ Em xem gì vậy?" Anh ló đầu vào hỏi.
“ Xem người ta ghép gặp vui nên em ghé lại!"
Lục Tần Phàm chú ý đến phía trước một người đàn ông đang thẹn thùng với người phụ nữ, anh cười.
Cũng may mình không giống vậy!
“ Anh, chú ý một chút!" Anh đưa tay chặn một người đàn ông gần va chạm đến cô vợ của mình.
“ Xin lỗi!"
Hai người đang chăm chú xem người tiếp theo được chọn ghép đôi là ai, thì micro của người dẫn đã ở trước mặt anh.
“ Cho hỏi anh có muốn ghép đôi không?"
Do anh đang đeo khẩu trang nên không ai nhận ra đây là một người nổi tiếng, họ chỉ nhìn thấy người đàn ông này rất đẹp trai.
Lục Tần Phàm đưa tay lên để lộ ra chiếc nhẫn trên ngón áp út: “ Xin lỗi, tôi cần vợ nhỏ là được rồi!"
Anh vừa nói vừa nhìn vào Diệp Vân Ánh đỏ mặt đứng bên.
“ Vậy sao? Chúng tôi còn tưởng anh vẫn còn độc thân!
Không biết anh có muốn nói gì với vợ mình không?"
Người dẫn này cũng rất biết nhìn người ấy chứ!
“ Không!"
Câu trả lời thẳng thừng của anh làm cho người xung quanh bị sốc, đến cả Diệp Vân Ánh còn đen mặt, nắm đấm cũng đã được hình thành cũng may mà anh nói thêm.
“ Tôi muốn nói riêng với vợ nhỏ, để cho vợ nhỏ cảm nhận được tấm chân tình của tôi là đủ!"
Người dẫn biết ý nên đã đổi chủ đề tiếp tục trò chuyện, còn cô và anh đã lủi thủi rời đi.
“ Em còn tưởng...!"
“ Tưởng anh nói không yêu em chứ gì?
Em ngốc quá, chuyện tình cảm chỉ cần hai người biết là được, anh không muốn người khác biết!" Lục Tần Phàm cười xoa đầu cô.
Vợ nhỏ của mình ngốc như vậy không biết sau này con nó có bắt nạt không biết?
Lục Tần Phàm nhìn cô vợ mình suy nghĩ đến tương lai sau này.
_______
Diệp Vân Ánh hôm nay vẫn là ra vườn tưới nước cho hoa lá, do cũng đã đến ngày sinh nên Lục Tần Phàm đã dao mọi công việc cho Lục Đình Chính giải quyết, nếu có công việc gì quan trọng anh mới ra mặt.
“ Vợ, em mau lại ngồi nghỉ ăn hoa quả đi!"
Diệp Vân Ánh nghe chồng gọi liền để bình tưới xuống mà đi vào, Lục Tần Phàm vội tới đỡ cô nhưng khi chuẩn bị ngồi xuống thì cô lại vỡ ối.
“ Tần Phàm!" Cô đâu biết là nước gì, thấy nó chảy xuống sợ hãi
Lục Tần Phàm đã từng đọc qua sách, nếu vỡ nước ối lúc đó là đứa bé chuẩn bị ra.
Anh phân phó người làm lấy đồ đạc cho trẻ và dìu cô ra xe đến bệnh viện.
Nhưng bụng cô không hề đau, chỉ qua là cảm thấy rất sợ khi có dòng nước chảy từ bên trong nhanh và mạnh ra thôi.
Trên xe Lục Tần Phàm thì lo lắng còn cô thì ung dung mà ăn bánh, cũng may là cô hôm qua mới gội đầu nếu không giờ này đang phải gội đầu tắm rửa rồi.
Vào đến Bệnh viện làm thủ tục rồi vào phòng chờ sinh Diệp Vân Ánh vẫn còn vui vẻ mà còn đi lại xung quanh phòng nữa. Lục Tần Phàm thì sợ cô đi làm động con nên bắt cô ngồi xuống.
“ Em mau nằm xuống đi, đừng đi nhiều!"
“ Anh sao vậy? Không đi nhiều làm sao dễ sinh?"
“ Vẫn nên ngồi xuống!"
Diệp Vân Ánh nghe lời ngồi xuống, tiện bắt anh ngồi xuống gọt dưa hấu, nhưng chưa kịp chờ anh gọt cô đã ăn xong đĩa nho và dâu tây.
Trong lòng cô đang phân vân một câu, bởi cô nghe người ta nói sinh con rất đau: “ Mấy người đó nói quá, sinh con làm gì đau đến mức muốn nắm tóc chồng, thật là doạ người mà!"
Danh Sách Chương: