Sáng sớm hôm sau, Lục Tần Phàm mơ màng mà tỉnh dậy, anh cả người tràn đầy sức sống khuôn mặt hồng hào, trong đầu vẫn còn cảnh tượng tối qua giữ mình và Vương Bảo Châu, anh vui vẻ muốn gọi Vương Bảo Châu nhưng khi vừa nhìn thấy người nằm bên mình không phải là bảo bối mình yêu, khuôn mặt anh từ vui trở thành tức, từ mơ màng cho đến bàng hoàng.
Sao cô ta lại nằm trên giường của mình?
Câu hỏi mà anh muốn hỏi nhất bây giờ là người tối qua làm với mình là tiểu Châu sao bây giờ lại thành Diệp Vân Ánh?
Trong đầu anh hỏi nhưng nhìn cảnh trước mắt cũng đã đủ để trả lời.
Người tối qua làm với mình là Diệp Vân Ánh không phải Vương Bảo Châu!
Lục Tần Phàm không đánh thức cô dậy bởi anh không muốn để hạng người như cô phải thấy thân hình anh, cũng không muốn đối mặt với những gì trước mắt.
Anh bước xuống giường đi thẳng vào phòng tắm, tắm đi những dấu vết tối qua, anh hận mình tối quá đã uống quá say để xảy ra điều mà mình không muốn nó xảy ra trong suốt ba năm.
Ba năm qua anh chưa từng thể hiện ra ham muốn của mình, cũng như chưa từng đụng vào cô kể cả đêm động phòng anh còn chả thèm bén màng, vậy mà chỉ trong một đêm bất cẩn mà anh đã làm ra những chuyện mà mình không muốn nó xảy ra trong ba năm qua.
Nếu để Vương Bảo Châu biết chuyện của anh và Diệp Vân Ánh người tối quá có lẽ sẽ không thể nào chấp nhận được.
Lục Tần Phàm càng nghĩ anh càng tức, cố lấy nước hắt vào mặt để quên đi những điều tối qua.
Chết tiệt!
Anh bước ra khỏi phòng tắm trên mặt lộ rõ sự tức giận đến tột cùng, anh ngồi xuống ghế ánh mắt phẫn nộ nhìn về giường.
“Diệp Vân Ánh, cô dậy ngay cho tôi!" Anh nói lớn
Diệp Vân Ánh bị câu cáu giận của anh làm cho giật mình, cô ngồi dậy ngỡ ngàng.
“ A Phàm!" Cô lên tiếng nhẹ nhàng gọi tên anh
“Cô còn dám gọi tên tôi, cô nhìn xem cô đã làm ra chuyện gì?"
Diệp Vân Ánh mới nghĩ đến chuyện hôm qua, tối qua cô chỉ là giúp anh lên phòng không hề có ý định khác, khi bị anh nhận lầm thành Vương Bảo Châu cô cũng đã cố làm anh tỉnh nhưng vẫn bị anh chiếm hữu giam ở dưới thân mình.
“Chuyện tối qua, anh nghe em nói!"
“Nói cái gì, cũng đáng khen cho cô dám nhân lúc tôi say mà mò lên giường của tôi" Tay anh cầm chiếc bật lửa xoay tròn ánh mắt không cảm xúc mà trách
“Em không có!"
“Tôi nói cho cô biết nếu chuyện hôm qua cô dám nói cho ai biết nhất là tiểu Châu, tôi nhất định sẽ cắt lưỡi cô!"
Anh mắng cô rồi tức giận mà bước ra khỏi phòng.
Diệp Vân Ánh nhìn anh bước ra khỏi cánh cửa nước mắt đã ẩm tới khoé mắt chỉ cần chớp mắt là nó sẽ chảy xuống, cô không biết tại sao anh lại nói vậy, rõ ràng tối qua là anh ép buộc cô, cưỡng ép cô, cô còn chưa tức giận thì anh lấy cớ gì phải giận, càng nghĩ Diệp Vân Ánh càng tủi thân.
Nước mắt cô không thể không rơi, càng nghĩ nước mắt càng rơi xuống nhiều, nỗi đau lần đầu làm chuyện đó làm sao có thể đau bằng nỗi đau trong tim của cô.
Thì ra anh là sợ bảo bối của anh biết.
Anh sợ cô ấy đau lòng vậy còn cô thì sao? Cô cũng biết đau, cô cũng có trái tim mà, trái tim cô cũng là máu là thịt đâu phải là làm bằng xi măng cốt thép đâu mà không biết đau.
Nước mắt của cố chảy từng hàng từng hàng rơi xuống tấm chăn trắng làm ướt cả một vùng.
Lục Tần Phàm, anh không phải là con người, em cũng biết đau mà, tim em thật sự rất đau tại sao anh lại không thể cảm nhận được cơn đau từ tim của em mỗi khi bị anh ngược đãi!
Một lúc sau Diệp Vân Ánh mặc lại quần áo không quên thay ga giường giúp anh rồi mới quay về phòng tắm rửa.
Cô tưởng anh đã đi làm nhưng khi vừa ra đến phòng khách đã gặp anh từ bên ngoài đi vào trên tay còn cầm một chiếc hộp nhỏ, Lục Tần Phàm tiện tay mặt không chút cảm xúc ném hộp thuốc lên bàn trước mắt cô.
Tiêu đề của hộp thuốc đập vào mắt cô là dòng chữ: Thuốc tránh thai.
“Uống đi, tôi không muốn có con với loại hàng đàn bà đê tiện như cô, càng không muốn con của tôi gọi cô bằng mẹ!"
Anh nói xong liền ngồi xuống phải chứng kiến cô uống mới yên tâm.
Diệp Vân Ánh lặng người chân không hề nhúc nhích, ánh mắt nhìn vào hộp thuốc trước mắt.
“Còn chưa uống!" Anh nói lớn ra lệnh cho cô
Diệp Vân Ánh cầm lấy hộp thuốc mà tay run rẩy.
Anh thật sự không muốn có con với cô sao?
Anh không muốn nhưng cô muốn, thứ hôm qua anh cho cô cô nhất định phải giữ.
Diệp Vân Ánh bỏ viên thuốc vào và uống nước nhưng cô không nuốt xuống mà giấu xuống lưỡi.
Lục Tần Phàm nhìn thấy cổ cô đã nuốt mới đứng dậy lấy cặp táp của mình đã đi làm, chỉ chờ anh đi cô vội chạy về phòng của mình mà nhả viên thuốc đó ra.
Nếu anh không muốn con của cô gọi anh bằng bố cũng không sao, nhưng sao lại bắt cô bỏ đi sự làm mẹ!
Lục Tần Phàm hôm nay tâm trạng không vui, đến công ty làm việc với gương mặt đầy sát khí, trong cuộc họp nội bộ của các lãnh đạo mà không ai dám sơ xuất một chỗ nào, cả công ty mỗi ngày đều phải sống trong cảnh thấp thoáng lo âu, sống trong cảnh đi làm phải nhìn sắc mặt của lãnh đạo mà sống, ít ra bọn họ ở công ty cũng sẽ chạm mặt ít với Lục tổng còn cô ngày nào cũng chạm mặt anh, ngày nào cũng có đau khổ.
Đến công ty Lục Tần Phàm trở thành một kẻ nắm dữ mạng sống của các công ty trong và ngoài nước, cũng như nắm dữ hàng ngàn vạn sống của con người vậy.
Chỉ cần nhìn thấy anh là người trong giới phải cúi đầu cũng kính rồi, anh là tổng tài có tiếng trong giới kinh doanh ai dám đụng hay làm trái ý anh thì sợ không còn chỗ đứng mất.
“Chu Dương, cậu sắp xếp lịch trình ngày mai vào hôm nay hết cho tôi!"
“Nếu sắp xếp vào ngày hôm nay cả e rằng sẽ kín hết lịch!"
“Tôi bảo thì làm, sao lắm lời vậy!"
“Dạ vâng!"
Người ở đây đều là làm công ăn lương sao lại lắm lời vậy?
“Lần sau nếu còn nói nhiều thì nghỉ việc luôn đi!" Anh lườm người thư ký thân cận của mình một cái
“Dạ vâng!" Chu Dương nhanh chóng mà chuồn ra ngoài, trong đầu cũng đã biết được người phu nhân ở nhà đã gây chuyện mới làm cho Lục tổng giận như vậy.
Lục Tần Phàm không muốn về nhà để lại phải gặp bản mặt đó của cô, tức giận của anh đều rút hết lên công việc chiếm có vậy anh mới không nghĩ đến tối hôm qua.
Tiểu Châu, xin lỗi em vì đã phản bội em!
Người tối qua là em thì tốt biết mấy!
Anh sợ sẽ phản bội Vương Bảo Châu vậy anh có từng nghĩ ba năm nay mình đã đâm vào tim Diệp Vân Ánh bao nhiêu cái đinh rỉ không?
Cũng đúng cô chỉ là người vợ trên giấy bút có người hai bên và được pháp luật thừa nhận, đâu phải là người anh yêu lấy tư cách gì mà ngăn cản anh không được phép phản bội mình. Giấy tờ hay người làm chứng cũng có thể bỏ, chỉ cần một vệt bút lên tờ giấy ly hôn là hai người đã không còn là vợ chồng rồi, còn tình yêu nó vĩnh hằng dù không kết hôn đi chăng nữa thì nó vẫn vĩnh cửu không bao giờ phai đi
Danh Sách Chương: