Nhóm dịch: Uất Kim HươngĐại Oa và Tiểu Oa nhanh nhẹn nhảy chân sáo đi về nhà. Nhác thấy Đại Oa và Tiểu Oa đi ngang, mấy người kia vội vàng ngậm miệng. Nhưng bọn trẻ vừa khuất dạng là bọn họ lại bắt đầu mở máy nói ngay."
Hai đứa nó đúng là số khổ, gặp phải loại mẹ không biết xấu hổ là gì! Tôi mà là Cố Giai Tuệ thì đã đâm đầu tự tử chết từ lâu rồi! Lại còn dám ra khỏi nhà nữa chứ, không biết có biết mất mặt không!""
Nhưng mà mấy cô nói xem, sao Lâm Tri Thanh nhìn trúng cô ta được nhỉ? Lại còn chui vào ruộng ngô… chậc chậc, tôi vừa nghĩ tới đã thấy xấu hổ muốn chết..."
Chị Trương cười khẩy: "
Bởi vì cô ta lẳng lơ..."
Có mấy lần nghe chồng mình nói Thẩm Quốc An không có ở nhà, mà Cố Giai Tuệ lại có khuôn mặt xinh đẹp nên trong thôn có rất nhiều người nhớ nhung. Thế là chị Trương ghim cứng trong lòng, mặc định Cố Giai Tuệ là người phụ nữ trơ trẽn, thường xuyên quyến rũ đàn ông. Nói qua nói lại bắt đầu bàn tán khó nghe hơn.
Cố Giai Tuệ bảo hai đứa con đi trước là để tiện cho mình phát huy.
Cô đi ra phía sau chị Trương, đột ngột vỗ vào vai chị ta một cái thật mạnh: "Ôi chao, trùng hợp ghê, đang ngồi nói chuyện à?"
Chị Trương giật mình gần chết: "
Cô… sao cô lại ở đây?""Đi ngang qua thôi, nghe thấy mọi người nói chuyện vui quá nên tới xem thử. Hồi nãy chị nói tôi và Lâm Tri Thanh chui vào ruộng ngô à? Chui ruộng ngô thật không? Sao ngay cả tôi cũng không biết vậy?"
Mặt chị Trương tái như gan lợn, cô ta nghe trộm Mai Linh và chủ nhiệm Khưu nói chuyện nên mới biết, mà nghe trộm không phải cái gì vinh dự nên cô ta không thể nào nói thẳng ra được, ấy vậy nhưng trong lòng vẫn tin lời Mai Linh nói nhất định là sự thật."
Cố Giai Tuệ, sao tôi biết cô chui vào ruộng ngô với cậu ta khi nào chứ! Dù sao cô cũng chui rồi! Thôi bỏ đi, tôi lười nói chuyện với cô, tranh thủ về nấu cơm đây!"
Cố Giai Tuệ kéo chị ta lại, cười như không cười nói: "
Chị còn muốn ăn cơm à? Hôm nay không nói cho rõ thì đừng hòng về nhà. Chị vừa mở miệng đã nói tôi chui ruộng ngô với người này người nọ, cứ như là tôi làm thật vậy. Nếu bây giờ tôi đi khắp nơi bảo chị chui ruộng ngô với người đàn ông nào đó trong thôn thì chị làm sao? Thôi không cần dông dài làm gì, chúng ta đi tìm đại đội trưởng nói chuyện."
Chị Trương tất nhiên không dám, người chị ta sợ nhất chính là đại đội trưởng, bèn hấp tấp nói: "
Cô định làm gì tôi? Chuyện cô chui ruộng ngô với Lâm Tri Thanh là do Mai Linh nói, người trong thôn này đều biết hết rồi! Mai Linh với cô thân nhau như thế, cô ta đã nói là mình nhìn thấy tận mắt!"
Mai Linh? Cố Giai Tuệ im lặng không nói gì, chị Trương cười khẩy tiếp tục: "Ơ sao không cãi nữa đi? Nếu cô đã làm..."
Cố Giai Tuệ lạnh lùng nhìn chị ta: "
Cô ta nói cái gì thì là cái đó à?"
Chị Trương buông lỏng tay ra nói: "
Dù sao bây giờ người trong thôn ai cũng biết cô chui ruộng ngô với Lâm Tri Thanh! Cô không nhận thì đó vẫn là sự thật..."
Dương Hiểu Cầm ở cùng thôn đứng bên cạnh nói: "Đúng thế Cố Giai Tuệ, cô làm khó chị Trương làm gì, dù sao chị ấy cũng không phải người nói ra chuyện này."
Trong đầu Cố Giai Tuệ vẫn còn ký ức của nguyên thân, vì thế cô biết không ít chuyện liên quan tới người dân trong thôn. Bà chị Trương và Dương Hiểu Cầm này nổi tiếng là lắm mồm lắm miệng, nhiều chuyện quen thói, chỉ là quan hệ của hai người bình thường cũng không hòa thuận như vậy.
Cô khoanh tay quan sát bọn họ từ trên xuống dưới: "Ồ, nói cũng phải, cái cô Mai Linh này thích rêu rao chuyện của người khác ghê nhỉ, không có cũng nói thành có cho được. Tôi nhớ lần trước cô ta nói với tôi là có tối nọ nhìn thấy anh Trương nhà chị đứng trong rừng cây nhỏ sau thôn chờ Dương Hiểu Cầm thì phải? Hình như anh Trương còn bắt gà trong nhà để bồi bổ cho Dương Hiểu Cầm nữa cơ? Quan hệ của hai người tốt thật đấy, lúc đó tôi nghe Mai Linh nói còn không có tin đâu, nhưng bây giờ thì tôi tin rồi."
Danh Sách Chương: