• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Băng được đưa tới phòng y tế trong tình trạng không ổn đinh, toàn thân lạnh toát còn có lúc co giật.

- Cô bé bị sao vậy?- Hoàng Tranh Tử nhìn thấy Băng đang được Mạc Hạ Lãng ôm đến liền hỏi..

- Cô ấy bị ngã ở hồ bơi, có vẻ không nhận thức được.- Mạc Hạ Lãng bế Băng đặt lên giường.

- Cứ để đấy, tôi khám cho cô bé.- Hoàng Tranh Tử đi đến giường bệnh nói.

Hoàng Tranh Tử là một bác sĩ danh giá, được làm tiến sĩ và được người trong ngành đánh giá rất cao. Bà được mời về đây để chăm sóc cho các cậu ấm cô chiêu.

Bà sờ tay chân Băng hơi nhíu mày. Đo nhịp tim và huyết áp cho Băng xong bà mới đứng lên...

- Giữ chặt tay con bé lại giúp tôi, tôi cần tiêm cho con bé một liều an thần.

Mạc Hạ Lãng nghe vậy liền đến giữ tay Băng tránh lúc cô run rẩy rồi co giật.

Hoàng Tranh Tử lấy một lọ thuốc nhỏ, rút một lượng vừa đủ trên ống kim tiêm rồi tiêm ở phần bắp tay Băng.

Chưa đầy 10 giây Băng đã không còn run rẩy co giật nữa, nằm im bất động.

Vừa hay Mộng Khiết và Thiên Vũ mới đến.

Hoàng Tranh Tử nhìn mọi người rồi nói:

- Cô bé có vẻ mắc chứng bệnh Cold Disease.

- Là bệnh gì ạ?- Mộng Khiết lo lắng hỏi.

- Là một loại bệnh khi bị suy giáp và thiếu máu. Suy giáp là khi tuyến giáp bị rối loạn ảnh hưởng dẫn đến chức năng trao đổi chất. Vì tuyến giáp không tiết đủ hormone cần thiết nên làm cho chức năng điều hòa giảm chậm lại hoặc hiệu quả. Thiếu máu là do không cung cấp đủ oxi dẫn đến cơ thể suy nhược làm ảnh hưởng tới sức khỏe. Bệnh này là do tác nhân gây nên, ví dụ như ở ngoài trời rét quá lâu, máu đông lại tuần hoàn máu không thể trao đổi khiến cho các lớp da co rút lại bảo vệ hơi ấm cuối cùng. Những người như vậy lúc bị lạnh sẽ không có ý thức việc mình làm, họ sẽ tìm kiếm hơi ấm để giúp họ lưu thông máu hơn, có khi cả một đám lửa cũng nhảy vào. Cô bé này có vẻ bị bệnh khá lâu rồi.- Hoàng Tranh Tử ngồi xuống bàn giải thích kĩ càng.

- Vậy...có chữa được bệnh này không? Với lại có nguy hiểm đến tính mạng không?- Mộng Khiết nghe vậy càng lo lắng.

- Bệnh này trên thế giới cũng rất hiếm gặp, tôi mới chỉ nghe qua. Các nhà khoa học vẫn đang nghiên cứu thuốc. Còn về phần nguy hiểm hay không thì không biết nói sao. Có thể nguy hiểm cũng có thể không. Nếu chỉ bị lạnh như này vẫn chưa ảnh hưởng đến tính mạng cô bé, nhưng nếu để cô bé trong tình trạng như vậy quá lâu mà không giữ ấm cho cô bé ngay lúc ấy sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng. Khi đó các mao mạch vỡ ra rất khó kiểm soát - Hoàng Tranh Tử trầm ngâm rồi nói.

- Vâng, cảm ơn cô.

...

Mộng Khiết sau khi học xong cũng đến phòng y tế để thăm Băng.

Vừa vào đã thấy Mạc Hạ Lãng ngồi đó.

- Này, không phải em có ý gì đó với bạn chị đó chứ?- Mộng Khiết huých khuỷu tay vào vai Mạc Hạ Lãng nói.

- Nếu em nói có thì sao?- Mạc Hạ Lãng cười.

- Thì gì chứ, em với Băng cũng khá hợp nhau, Băng hiền lành ít nói, em lại ấm áp dịu hiền. Hai người là sự kết hợp hoàn hảo. - Mộng Khiết giơ tay lên like.

- Nói đủ chưa?- Thiên Vũ lạnh lùng nói.

- Em có miệng em cứ nói, anh cấm được chắc?- Mộng Khiết bĩu môi nói.

Một lúc sau thì Triệu Ninh Ninh đi tới...

- Ôi mọi người ở đây đông đủ vậy?- Triệu Ninh Ninh nói.

Cả ba người đều nhìn Triệu Ninh Ninh nhưng không ai nói gì với cô. Triệu Ninh Ninh ngượng ngùng đi đến gần Thiên Vũ. Cô đang định nắm lấy tay anh thì anh đã đi đến gần giường bệnh Băng đang nằm, đút tay vào trong túi.

- Anh, anh cũng ở đây sao?- Mạc Hạ Nhiên chả biết từ đâu đi đến, phá vỡ bầu không khí im lặng.

- Ừ, mà em tới đây làm gì?- Mạc Hạ Lãng quay lại hỏi.

- Ờ thì...tình cờ.- Mạc Hạ Nhiên gãi đầu nói.

Thật đúng lúc Băng mở mắt tỉnh lại. Cả người cô đều mệt mỏi không có sức lực. Đầu như muốn nổ tung.

- Băng tỉnh rồi sao, làm mình lo quá.- Mộng Khiết nhìn thấy Băng mở mắt liền tươi cười đi đến.

- Em...đang ở đâu...ạ?- Băng khó khăn nói.

- Là phòng y tế của trường. Băng bị ngã xuống hồ bơi nên đã được đưa đến đây, Băng thấy trong người sao rồi?- Mộng Khiết nắm bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của Băng.

- Em...đỡ...rồi.

- Băng không biết thôi lúc đó người Băng lạnh toát như đá ở Bắc Cực vậy. Đã vậy còn bị co giật làm mình sợ gần chết.

Băng nghe vậy thì cố gắng nở nụ cười.

Bọn họ ngồi nói chuyện một lúc rồi chào Băng để về. Băng ở lại phòng y tế để Hoàng Tranh Tử chăm sóc nốt tốt nay.

_________

Mk muốn nói căn bệnh trên là do mk tự nghĩ ra tên, mk chỉ phóng đại sự việc chứ còn suy giáp và thiếu máu dẫn đến cảm lạnh không lí do thôi. Mk nói lại lần nx là bệnh k có thật nhé. Mk chỉ nghĩ ra để vt truyện mong m.n hiểu cho mk ạ. Mk cảm ơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK