Edit: Đỗ Y Y
Beta: Cô Nhất
-
Trà Trà gọi cho mẹ, nói rằng cô sẽ không về ăn tối.
Sau đó đi theo Vu Cố vào nhà của cậu.
Vu Cố từ huyền quan đưa cho cô một đôi dép bông, "Trong nhà không có dép dự phòng, cậu đi tạm dép của tớ trước đi."
Trà Trà thay giày rồi đi vào phòng khách, bên trong được trang trí giống hệt như những gì cô đã tưởng tượng, yên lặng sạch sẽ. Cô nói: "Cậu trước tiên nên đi mặc quần áo đi."
Mặc áo ngắn đi tới đi lui như vậy, chẳng lẽ không thấy lạnh một chút nào sao?
Vu Cố đồng ý, đi vào phòng ngủ thản nhiên cởi bỏ tay áo, cửa phòng lại không đóng, Trà Trà vô tình liếc nhìn vùng eo cong mượt mà của người thanh niên, ánh mặt dừng lại, cô lập tức quay lưng lại, trên mặt nóng bừng, "Sao cậu không đóng cửa?!"
Vu Cố tỏ vẻ như đang hối lỗi, "Thật xin lỗi, tớ quên mất."
Trà Trà nghe thấy tiếng cửa đóng lại, mới dám một lần nữa xoay người.
Đầu cô không tự chủ được mà nhớ lại hình ảnh vừa rồi, dáng người thiếu niên cực đẹp, nhìn qua tưởng gầy gò nhưng rất cường tráng.
Vu Cố thay một chiếc áo len mỏng, mở cửa, cậu nói: " Tớ mặc xong rồi."
Trà Trà thấp giọng hỏi cậu: "Vậy tối nay cậu muốn ăn gì?"
Vu Cố nghĩ, "Ăn gì cũng được."
"Vậy chúng ta đặt hai món đi"
"Được"
Cậu cái gì cũng không có ý kiến, nhìn có vẻ rất dễ nuôi.
Trà Trà gọi cơm hộp, trong khi chờ cơm, liền cùng Vu Cố ngồi trên ghế sofa xem TV.
Tại thời gian này, ngoại trừ quảng cáo chính là tin tức.
Trà Trà cầm điều khiển từ xa không ngừng chuyển kênh, thiếu niên bỗng nhiên đem đầu đặt ở trên đùi cô, khiến cô giật mình.
Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, và có vẻ như đã ngủ rồi.
Thân thể Trà Trà cứng đờ, ngoại trừ Thẩm Chấp ra, đời này cô chưa bao giờ gần gũi với một người đàn ông nào như vậy, cô có chút mất tự nhiên, cố gắng dịch chân của mình sang một bên.
Cánh tay Vu Cố rất tự nhiên vòng tay qua eo cô, giọng nói lười biếng lộ vẻ mệt mỏi, "Hơi mệt, cho tớ dựa một chút."
Nghe cậu nói như vậy, Trà Trà ngượng ngùng quay lại, cô hỏi: "Hôm nay cậu rất bận sao?"
Vu Cố ừ hai tiếng từ xoang mũi, "Hai ngày này đều bận rộn sửa luận văn, kiểm tra đối chiếu số liệu, rạng sáng mới ngủ được."
Trà Trà a một tiếng, tốt bụng đề nghị: "Nếu không cậu về giường nghỉ ngơi đi, khi nào cơm hộp tới tớ sẽ gọi cậu."
Vu Cố ôm eo cô càng chặt hơn, giọng nói ôn nhu lại khàn khàn dừng ở bên tai đặc biệt có từ tính, "Suỵt, cho tớ ngủ một lát."
Trà Trà đành để cậu dựa vào chân mình ngủ, nhìn cậu mệt mỏi như vậy, cũng không đành lòng mà trách móc nặng nề.
Âm thanh trên TV hình như nghe không rõ lắm, nàng thất thần nhìn TV, ánh mặt dần dần chuyển qua khuôn mặt Vu Cố, mặt mày cậu thật ôn nhuận, làn da trắng nõn, lông mi vừa dài vừa thẳng, biểu khuôn mặt uể oải, lười biếng.
Cậu rất đẹp.
Mặc dù xinh đẹp nhưng là loại ngũ quan làm người khác có cảm giác dễ chịu.
Tinh xảo như họa, nhưng không mang lại cảm giác xa cách thanh cao lạnh lùng như trăng.
Các đường nét trên khuôn mặt nhu hòa không có bất kì lực công kích nào.
Không biết đã qua đi bao lâu.
Chuông cửa vang lên.
Trà Trà đứng dậy đi lấy cơm hộp, cẩn thận di chuyển tay của Vu Cố đang đặt trên eo cô, mới vừa đứng lên, tay phải cô đã bị cậu mạnh mẽ túm chặt, cả người cô ngã xuống ghế sofa, cô sửng sốt vài giây, luống cuống tay chân vội vàng bò dậy.
Thiếu niên vừa tỉnh dậy lộ ra vẻ áy náy, giọng nói tràn đầy vẻ ủ rủ, "Tớ vừa mới nằm mơ, Trà Trà cậu không sao chứ?"
Trà Trà có chút xấu hổ nói, "Không có chuyện gì."
Trà Trà đỏ mặt cúi xuống, trên tay vẫn còn có chút hơi ấm còn sót lại từ cơ thể cậu, vừa rồi cả người cô thiếu chút nữa đã ngã nhào lên người cậu rồi.
Vu Cố ra cửa lấy cơm hộp, hai món mặn và một món canh, hương vị không tệ.
Trà Trà vốn ăn ít, ăn hai miếng là đã no, cô đặt đũa xuống và nhìn cậu, Trà Trà chống cằm, tò mò hỏi: "Tối nay chú và dì không về sao?"
Vu Cố đã quen rồi, "Ừ, phải tăng ca."
Trà Trà chưa bao giờ sống một mình, bây giờ ánh mắt nhìn cậu đầy thương cảm, "Tối đến cậu mà sợ tối thì phải làm sao bây giờ?"
Vốn dĩ cô muốn nói Vu Cố đến nhà bạn học ngủ hai ngày.
Lại nghĩ đến, ngoại trừ cô, Vu Cố hầu như không có người bạn tốt đặc biệt nào.
Cô thở dài, thật hy vọng Vu Cố có thể mau chóng khỏe lại.
Vu Cố cười với cô, "Không sao, buổi tối tớ có thể bật đèn ngủ."
"Được rồi, thật ra cậu không cần phải sợ, ôm gối ôm đi ngủ sẽ tốt hơn."
"Ừ"
Sau bữa tối, đã gần tám giờ.
Thời gian không còn sớm, baba cô trong thời gian đó đã gọi cho cô rất nhiều lần, dặn dò cô về sớm một chút. Tắt điện thoại, Trà Trà đứng lên, cô nói: " Tớ phải về nhà rồi."
Vu Cố luyến tiếc để cô đi, nhưng cũng biết rằng sẽ rất khó để giữ cô lại vào lúc này, vì vậy cậu đã lấy chìa khóa, đưa cô đến đầu ngõ, thay cô gọi taxi, qua cửa xe nói với tài xế địa chỉ chính xác, rồi sau đó xoa xoa đầu cô, "Về đến nhà nhớ nói cho tớ một tiếng."
Trà Trà ngồi ở trong xe, vẫy vẫy tay với cậu, "Được rồi, cậu cũng mau quay về đi."
Cho đến khi xe taxi đi ra đường lớn, Trà Trà đột nhiên nghĩ đến một chuyện kì lạ, Vu Cố biết địa chỉ nhà cô từ khi nào?
Cô đoán, có lẽ là cô đã từng nói qua với cậu đi.
Vu Cố trí nhớ tốt lại thông minh và thường chỉ nói lần là có thể nhớ rõ.
Sau khi Trà Trà về đến nhà, liền đi vào phòng tắm dùng nước ấm để tắm.
Sở Thanh Ánh nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm truyền đến, liền đặt sữa bò đã được làm ấm để lên bàn cô, qua một cách cửa, bà nói với con gái: "Trà Trà, trước khi ngủ nhớ uống sữa bò nhé."
Trà Trà vừa mới tắm rửa xong, gương mặt bị hơi nóng mà ứng hồng, bị hơi nước quấn lấy từ trong phòng tắm đi ra, trắng nõn như trái đào vừa mới hái, nàng bĩu môi, "Mẹ, con bây giờ không muốn uống sữa bò nữa."
Sở Thanh Ánh cười hỏi: "Trước kia người mỗi ngày cũng ôm bình sữa bò uống ực ực không ngừng là ai? Sao bây giờ lại không thích?"
Bà nhớ rõ rằng suốt những năm sơ trung và cao trung của con gái, mỗi ngày đều coi uống sữa bò như nước lọc.
Trà Trà dừng lại một chút, "Mẹ, con trước kia là trước đây, con hiện tại là hiện tại."
Sở Thanh Ánh cũng không nghĩ nhiều, "Được rồi, mẹ đi ra ngoài đây, con nhớ đi ngủ sớm một chút."
"Vâng ạ"
Trà Trà nhìn chằm chằm ly sữa trên bàn trong chốc lát, cũng không động vào.
Trước đây cô chưa bao giờ thích uống sữa bò.
Khi còn nhỏ cũng không thích, cảm thấy sữa nguyên chất có vị tanh, sữa chua lại quá đặc.
Sau cô vì để có thể nhanh chóng cao lên, tốt nhất là có thể cao bằng Khương Diệu Nhan, ngày nào cô cũng chịu đựng sự chán ghét và ép chính mình uống thật nhiều sữa.
Đó là khoảng thời thiếu nữ của cô, nghĩ lại thì thật là một câu chuyện buồn cười.
Muốn cao lên, muốn trở nên xinh đẹp, liệu mạng muốn Thẩm Chấp thích cô.
Vụng về, ấu trĩ, gấp gáp, trong cuốn sổ kém chất lượng từng nét bút đặt xuống đem hắn tiến vào thế giới của chính mình.
Trà Trà đem sữa bò đổ sạch, rửa sạch ly rồi đặt lại trong phòng khách.
Đêm nay cô có chút không ngủ được, ngoài cửa sổ tuyết rơi lất phất, tuyết mùa đông vừa dày vừa nặng như muốn đem nhánh cây hải đường ngoài cửa sổ đè gãy.
Trà Trà mở cửa sổ, ngọn gió lạnh lẽo lướt qua gò má cô.
Ngón tay mảnh khảnh của cô đặt nhẹ lên bệ cửa sổ, ánh mặt an tĩnh rơi vào gốc cây hải đường, một lát sau, cô đóng cửa sổ, kéo rèm lại.
-
Chỉ còn không đến hai ngày nữa, chính là đến giao thừa.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Giang quan hệ rất tốt, bởi vì hai đứa nhỏ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên không tệ, cho nên người lớn, ngày thường cũng lui tới rất nhiều.
Mẹ của Thẩm Chấp là Nhan Tuệ, sinh nhật bà vừa vặn diễn ra vào đêm trước giao thừa, trong nhà mở một buổi tiệc tối, không muốn ồn ào nên chỉ mời một số bạn bè thân thiết đến ăn mừng.
Cha của Thẩm Chấp lại cưng chiều vợ, tuy không có nhiều khách, nhưng lại rất phô trương.
Nhà họ Giang cũng có tên trong danh sách khách mời, mẹ của Thẩm Chấp cũng chính là Nhan Tuệ còn cố ý nói với Sở Thanh Ánh, muốn bà nhất định phải mang Trà Trà theo, bà rất thích một cô bé dễ thương và tốt bụng như Trà Trà.
Vào ngày sinh nhật của Nhan Tuệ, Trà Trà lại ngủ nướng không dậy nổi, Sở Thanh Ánh gõ cửa phòng, thúc giục vài lần, nhưng người trong phòng ngủ đều không đáp lại.
Chờ Sở Thanh Ánh mở cửa, cô gái nhỏ ở trên giường vẫn đang trốn dưới chăn, cô nói: "Mẹ, con không muốn đi đâu."
Sở Thanh Ánh vừa tức giận vừa buồn cười, "Con cũng đã tỉnh rồi, sao lại không muốn tới đó?"
Trà Trà cọ tới cọ lui, từ trong chăn chỉ lộ ra một đôi mắt, cô bĩu môi, "Mẹ, con không muốn đi."
Sở Thanh Ánh chưa bao giờ nghĩ rằng đây sẽ là lý do, con gái bà trước nay chưa từng cự tuyệt nhà họ Thẩm, ngược lại thái độ còn rất tích cực.
"Đã có chuyện gì sao?"
"Con còn rất nhiều bài luận chưa viết xong, muốn ở nhà để làm cho xong."
"Trở về lại viết không được sao?"
"Trở về viết thì không kịp đâu."
Sở Thanh Ánh rất thông minh, bà hỏi: "Trà Trà, con có mâu thuẫn gì với Thẩm Chấp phải không?"
Trà Trà trầm mặc, sau đó gật gật đầu: "Đúng vậy, cho nên mẹ, con có thể không đi được không?"
Sở Thanh Ánh đương nhiên sẽ không ép cô, "Được, vậy con ở nhà đi."
Trà Trà bảo đảm: "Con nhất định sẽ ngoan ngoãn ở nhà."
Giang Thừa Chu đợi ở dưới lầu đã lâu, cũng không sốt ruột, chỉ là hỏi: "Trà Trà không đi sao?"
Sở Thanh Ánh buộc phải khoác cánh tay ông, gật gật đầu: "Con nói không muốn đi."
Lông mày Giang Thừa Chu giãn ra, "Không đi cũng tốt."
Ông cũng chỉ ước Trà Trà đừng đi.
Ông Giang đương nhiên không vui khi cô con gái bảo bối của mình bị người con trai khác bắt cóc, trước kia vì thấy cô vui vẻ nên mới chịu đựng, không ngăn cản.
Nhan Tuệ nghe nói Trà Trà không đến, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, "Tôi đã lâu không gặp Trà Trà, thật sự rất nhớ con bé."
Bà kéo Sở Thanh Ánh lại nói: "Vốn dĩ năm ngoái, tôi còn để lên kế hoạch để Thẩm Chấp đưa Trà Trà đến nhà ông ngoại thằng bé chơi vài ngày, nhà ông ngoại ở quê, nuôi cá, gà còn có dê, Trà Trà nhất định sẽ thích."
Bà nói rồi lại thở dài: "Đáng tiếc Thẩm Chấp cả kỳ nghỉ đông đều đặc biệt bận rộn, cả ngày đến cái bóng cũng không thấy, tôi đến cả cơ hội đề cập đến chuyện này cũng không có."
Sở Thanh Ánh thuận miệng hỏi: "Thẩm Chấp đâu? Sao không thấy thằng bé vậy?"
Nhan Tuệ có chút đau lòng nói: "Buổi sáng mới bận rộn hoàn thành xong kế hoạch dự án do ba thằng bé giao phó, bây giờ chắc là còn đang ngủ bù."
Thẩm Chấp đúng thật vẫn đang ngủ.
Nửa mơ nửa tỉnh, thật thật giả giả.
Mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của Thẩm Chấp đều không tốt lắm, có mấy lần hắn phải nhờ đến tác dụng thuốc mới ngủ được, hắn còn luôn có những giấc mơ khác nhau.
Ngày hôm đó sau khi bị ngã cầu thang, hắn mơ hồ trở về ký túc xá, ngủ cả ngày.
Thôi Nam nói theo lý hắn không thích Trà Trà, chia tay cũng không đến mức muốn hại hắn a, sao tự nhiên lại thành như vậy?
Thẩm Chấp cũng suy nghĩ, tại sao lại như thế này? Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Phùng Cảnh Niên nói: "Khi ta nuôi một con mèo, một con chó, hoặc một con vật nhỏ trong vài năm đều sẽ có cảm tình sâu đậm, huống chi là quen biết, ở chung với một người nhiều năm như vậy?"
Phùng Cản Niên nói với hắn, chờ khi hắn quen với việc không có Trà Trà, mọi chuyện hết thảy liền sẽ trở lại đúng với quỹ đạo của nó.
Nhưng Thẩm Chấp vẫn cảm thấy không đúng.
Chính là không đúng.
Hắn đã thử dùng cuộc sống bận rộn, làm tê liệt bản thân.
Ban ngày ăn mặc chỉnh tề, khí chất điềm nhiên, nhìn không ra bất kì khuyết điểm nào, vẫn như cũ xa cách, khách xáo, lạnh lùng như trăng.
Nhưng vào ban đêm, những cảnh trong mơ luôn kéo hắn trở về thực tại, không chịu buông tha hắn.
Những chuyện từng bị Thẩm Chấp bị xem nhẹ vứt bỏ trong góc, cố ý phong ấn nơi sâu thẳm trong ký ức, bị hắn ruồng bỏ mà không chút nào quý trọng quá khứ, từng thứ như đang được diễn lại trước mặt hắn.
Hắn nhìn thấy bản thân mới năm tuổi, bị mẹ nuôi đánh cho bầm tím khắp người, trên lưng trên cổ đều là vết roi ứa ra máu, khuôn mặt hắn không hiện ra bất cứ cảm xúc nào ôm hai chân ngồi trong căn phòng không đèn, toàn thân run bần bật.
Hắn thấy tay nắm cửa bị người khác nhẹ nhàng mở ra, Trà Trà lúc năm tuổi phải bước lên băng ghế nhón chân mới với tới tay nắm cửa, sau khi mở cửa, từ trong túi là một đống cái băng cá nhân, buồn bã đến mức sắp òa khóc rồi, "Tớ sẽ thổi thổi cho cậu trước, mẹ nói rằng chỉ cần thổi thổi lên vết thương sẽ liền không đau nữa."
Nói xong, cô gái nhỏ xinh đẹp thắt hai bím tóc trên đầu bắt đầu thổi vào miệng vết thương cho hắn, muốn giúp cơn đau của hắn biến mắt, sau đó cố gắng lấy băng dính cá nhân dán lên vết thương của hắn thật tốt.
Không may, cô sớm bị mẹ nuôi của anh phát hiện.
Người phụ nữ tóc tai bù xù tay cầm cành cây, giọng nói chói tai quát: "Nhóc làm gì vậy? Nhóc tại sao lại tới nhà ta? Mau cút ra, nếu không ta liền đánh nhóc."
Cô biết rõ bản thân cũng cực kỳ sợ hãi, bắp chân không ngừng run rẩy, vẫn muốn che chở hắn, đứng trước mặt hắn, cô nói: "Dì à, con muốn nói với chú cảnh sát rằng dì ngược đãi trẻ em."
"Con của ta, ta muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy! Ai cũng không có quyền quản."
Nói xong, mẹ nuôi mẹ nuôi túm tay cô, đem cô ném ra ngoài cửa.
Đến choạng vạng tối, cô lại bí mật quay lại, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm nắm chặt lấy ngón tay hắn, cô nói: "A Chấp, tớ đến đưa cậu đi."
Hắn thực sự rất đau.
Hắn cũng không muốn ở lại ngôi nhà này để bị ngược đãi nữa.
Vì vậy, hắn liền đi theo cô.
Hắn bị cô đưa về nhà của mình, cô giấu hắn vào phòng ngủ của mình,đắp chăn đàng hoàng cho hắn, hạ giọng rất thấp giọng mà nói: "Chúng ta trốn đi, bà ấy liền sẽ không tìm thấy được."
Sự yên bình của hắn chẳng qua cũng chỉ duy trì được một buổi chiều.
Đêm khuya, tiếng mắng mỏ, chửi bâỵ của mẹ nuôi vang từ xa đến gần.
Một lúc sau, mẹ Trà Trà ra mở cửa phòng ra.
Trà Trà đem hắn giấu ở trong chăn, cô bịt tai trộm chuông, giả vờ không nghe nói: "Mẹ ơi, con không có ở đây."
Mẹ cô lặng lẽ nhìn cô, vẻ mặt khó xử.
Trà Trà nắm chặt lấy chăn, khóc nức nở nói: "Mẹ, để A Chấp ngủ lại ở nhà chúng ta một đêm thôi, được không?"
Mẹ cô đồng ý.
Cũng chỉ có thể cố gắng để hắn tranh thủ đến hết ngày đó.
Hắn trước nay chưa bao giờ được ngủ trong một căn phòng ấm áp như vậy, không cần chịu đựng đòn roi, đói khát cùng rét lạnh.
Đối với hắn lúc năm tuổi mà nói.
Hắn chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc như vậy.
Hai đứa nhỏ ngủ chung, tay nắm tay, đều luyến tiếc không muốn buông ra.
Khi Thẩm Chấp từ trong hồi ức tính lại, thì đã là hoàng hôn.
Hắn mù mịt từ trên giường ngồi dậy, cả người lạnh ngắt, tay cũng lạnh.
Hắn nhìn ra bên ngoài của kính, và trước khi hắn chưa thì hốc mắt đã ướt, có cái gì đó lạnh lẽo chảy xuống, lướt qua cằm, làm ướt cổ áo anh.
Thẩm Chấp cảm thấy thấy bản thân, hiện tại chính là quá khứ mà hắn đã cầu xin từ trước đến nay.
Bóng dáng của cô chính là người đã bị hắn quên mất.
Hắn là một người không thể buông bỏ những hồi ức đã qua.
Danh Sách Chương: