Trà Trà cố gắng không khóc, cô thấy khinh thường chính mình vì động một chút là khóc nhè.
Thế nhưng, sinh nhật của mình lại bị người mình thích quên đi thì quả là chuyện khiến cô đau khổ khôn nguôi.
Thậm chí Trà Trà còn không dám nhắn tin cho Thẩm Chấp, muốn hỏi rằng liệu hắn vô tình hay cố ý mà quên đi mất? Thế nhưng chỉ sợ nghe xong đáp án thì cô sẽ ngay lập tức khóc trước mặt hắn.
Cho nên Trà Trà quyết định sẽ không hỏi, bài thi cuối kì này cô đem hết những oán giận của mình ra mà viết một mạch từ đầu đến cuối.
Lúc thi xong, khắp nơi đầy những tiếng oán giận không ngừng của các bạn trong trường thi “Ôi khó thật sự, người ra đề này chắc không muốn chúng ta sống tốt qua năm nay rồi.”
Trần Tâm Ý thi xong thấy trời đất như sụp đổ, vừa dọn dẹp đồ đạc vừa hỏi Trà Trà: “Cậu cảm thấy bài thi lần này khó không?”
Trà Trà suy nghĩ một chút, “Còn tạm, mình vẫn có thể viết được hết.”
Trà Trà trong học tập có chút tài năng, bình thường lúc kiểm tra đều có thể ổn định ở trong top 10
Trần Tâm Ý hỏi: “Vậy cậu đoán xem liệu mình có thể xếp hạng mấy?”
“Tớ cũng không biết.”
Nhưng trong lòng Trà Trà vẫn có một mục tiêu.
Hy vọng có thể thi vào trước hạng 5, như vậy thì tên của cô có thể xếp song song với Thẩm Chấp ở hàng đầu tiên rồi.
Cô thậm chí còn tưởng tượng một cách ấu trĩ, có lẽ thành tích của mình tốt hơn một chút, như vậy thì Thẩm Chấp sẽ chú ý mình nhiều hơn một chút.
Bởi vì kỳ nghỉ đông sẽ tới ngay vì vậy sẽ không gặp mặt các bạn cùng lớp hơn một tháng.
Trà Trà cũng Trần Tâm Ý hôm nay được nghỉ nên cùng nhau đi đến tiệm trà sữa, gọi ngay hai ly trà sữa ấm áp.
Hai người ngồi cạnh cửa sổ, Trà Trà hơi thất thần quấy chiếc ống hút, bỗng nhiên hỏi: “Tiểu Ý, cậu nghĩ con trai sẽ thích con gái kiểu nào?”
“Chắc là kiểu thông minh, xinh đẹp ấy.”
Trà Trà bất giác so sánh mình với Khương Diệu Nhan.
So với cô, Khương Diệu Nhan thì xinh hơn, cao hơn lại còn eo nhỏ chân dài, biết trang điểm, thành tích cũng không kém cô mấy.
Trái lại, vóc dáng của cô cũng không cao, dáng người cũng không được đẹp, gương mặt thì cùng lắm là kiểu đáng yêu chứ không phải kiểu xinh đẹp, duyên dáng thế kia.
Cô càng so sánh càng thấy thất vọng về mình.
“Vậy cậu nghĩ xem liệu có người sẽ thích kiểu hình như tớ không?”
“Đương nhiên là có rồi! Trà Trà của chúng ta đáng yêu thế cơ mà.”
“Ừ ha, tớ đúng là còn rất đáng yêu nữa.”
Thế mà, Thẩm Chấp dường như không có ý gì với cô, hắn cười trước mặt Khương Diệu Nhan còn nhiều hơn ở trước mặt cô.
Đôi khi, Trà Trà cũng rất tò mò Khương Diệu Nhan đã làm cách gì mà làm Thẩm Chấp dễ vui vẻ đến thế.
-
Vào đông, những tia nắng mặt trời chiếu rọi xuống khắp thế gian, dường như cơn gió lạnh lẽo mùa đông kia cũng trở nên dịu dàng hơn.
Ngày nghỉ đông đầu tiên, Trà Trà quyết định ra cửa hàng bán hoa giúp mẹ.
Sở Thanh Ánh không nỡ để con gái làm việc, nhét điều khiển vào tay cô, xoa đầu: “Con ra kia xem TV một lát nhé, mẹ sẽ làm xong sớm thôi.”
Khách trong cửa hàng cũng không nhiều lắm thế nhưng đơn đặt hàng thì không hề ít. Lúc Sở Thanh Ánh vội vội vàng vàng làm xong việc, ngoài cửa sổ bầu trời cũng tối dần, đèn đường dần sáng lên.
Bà đóng cửa tiệm, nắm tay con gái đi về nhà.
Trên đường có gặp không ít những người hàng xóm, họ hàn huyên với nhau vài câu rồi lại trở về nhà.
Vốn dĩ những lời đồn đãi linh tinh kia cũng chẳng có mấy ai tin cả.
Thế nhưng, mấy ngày nay mẹ tên mập kia lại lan truyền được mấy lời khá chính xác, bà ta lại có cả ảnh chụp nữa, nói đi nói lại có ảnh thì vẫn có người tin.
Mà Sở Thanh Ánh quá xinh đẹp, nhìn qua cũng không nghĩ bà đã có cô con gái sắp mười lăm tuổi.
Dạo này, có chiếc siêu xe cũng thường xuyên ra vào nhà của bà, không chỉ mỗi mẹ tên mập kia thấy.
Hơn nữa, Sở Thanh Ánh tính cách lại dịu dàng, mềm mại, nói chuyện nhỏ nhẹ, đúng kiểu dáng hình mà đàn ông ưa thích. ngôn tình sủng
Mấy người hàng xóm cũng chỉ dám lén lút mà nói chuyện, không dám nói ở trước mặt tránh để bà ấy lúng túng, thế nhưng trong lòng ít hay nhiều vẫn khá xem thường bà.
Khi Sở Thanh Ánh về nhà, tiện thể nhìn vào hộp thư, thấy trong đó đã có phiếu điểm cuối kỳ của con gái.
Sở Thanh Ánh mở phong thư ra nhìn, đôi mắt cong cong lên, nở nụ cười.
Trà Trà vừa khẩn trương lại vừa tò mò, nhón chân lên coi phiếu điểm, “Mẹ, con thi được hạng mấy thế ạ?”
Sở Thanh Ánh giao phiếu điểm vào tay con, “Hạng ba nhé.”
Trà Trà khó mà tin được.
Cô trước nay không hề thi được tốt đến như vậy!
Không cần phải đoán cô cũng biết hạng nhất là Thẩm Chấp, hạng hai là Vu Cố.
Trà Trà cầm phiếu điểm trong tay, nhảy cẫng lên vui sướng.
Sở Thanh Ánh đương nhiên là thấy tự hào vô cùng về con gái mình, bà không hề keo kiệt tặng vài lời khích lệ cho con: “Trà Trà của nhà ta thật là giỏi.”
Bà cũng không cần con mình phải có thành tích cao, chỉ cần nó bình an khỏe mạnh vui vẻ mà lớn lên là tốt rồi.
Bởi vì vừa công bố thành tích cuối kỳ nên trong lớp thảo luận rôm rả.
Trà Trà nói gần nói xa nghe ngóng thành tích của Khương Diệu Nhan, nghe nói cô ấy xếp hạng thứ ba mươi lăm.
Trà Trà cũng không biết vì sao mà mình cứ phải so sánh với Khương Diệu Nhan, trong suy nghĩ của cô, có lẽ cô cũng muốn chứng minh mình không kém Khương Diệu Nhan.
Trà Trà vội vội vàng vàng mà đi sang nhà bên tìm Thẩm Chấp.
Vừa mới vào sân đã nghe thấy một trận cãi nhau.
Thấp Chấp làm ầm ĩ với mẹ hắn.
Từ trước đến nay, Trà Trà chưa bao giờ thấy họ cãi nhau kịch liệt đến vậy, cũng không biết vì sao mà sắc mặt Thẩm Chấp có thể lạnh lẽo đến thế.
Người thiếu niên với ánh mắt như băng, sắc nhọn lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mẹ của hắn, “Con là người, không phải là súc vật.”
Mẹ nuôi của Thẩm Chấp tức điên lên, ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt đầy tơ máu, mặt mày khả ố (*), bà ta giơ tay lên tát một cách mạnh bạo.
(*) Mặt mày “khả ố” ý chỉ gương mặt xấu xí, dữ tợn với hàm ý mỉa mai.
Gương mặt trắng nõn của thiếu niên nhanh chóng hiện ra vết bàn tay, bên tai bị đánh thì ong ong lên.
“Mày còn dám cãi lại? Ở trong mắt tao, mày chỉ là một con súc vật mà thôi!”
Bà ta giống như bị điên rồi, có gì trong tay là đập vào người hắn.
Trà Trà sợ hãi mà kêu lên, chạy ra đẩy Thẩm Chấp, khung ảnh pha lê đập vào lưng cô, cô còn chưa kịp kêu đau đã bị Thẩm Chấp túm chặt tay với ánh mắt hung ác, giọng điệu của hắn cũng chưa bao giờ lạnh đến vậy, “Cậu đi ra ngoài.”
Trà Trà làm sao mà yên tâm ra ngoài được, cô thấp giọng cầu xin, “Cậu cùng tớ đi ra ngoài được không?”
Cô sợ mẹ nuôi của Thẩm Chấp còn muốn đánh hắn.
Thậm chí là Trà Trà còn không biết là vì lí do gì mà khiến bà ta nảy ra mâu thuẫn với Thẩm Chấp, không phải là họ chưa từng cãi nhau, nhưng Thẩm Chấp chưa bao giờ sẽ cãi lại, hắn cố gắng nhẫn nhịn để mọi chuyện êm xuôi, ít nhất như vậy thì sẽ không bị đánh.
Trà Trà nửa xô nửa đẩy hắn ra cửa, dùng ánh mắt đau lòng mà nhìn, “Mặt của cậu có đau không?”
Thật sự thì Thẩm Chấp không muốn cô nhìn thấy bộ dạng này của mình, chịu đựng sự nóng giận mà cúi mặt xuống, không nói không rằng gì cả.
Trà Trà vừa nói vừa nghẹn ngào, “Bà ấy làm sao có thể đánh cậu đến nông nỗi thế này cơ chứ?”
Cô nghĩ tới quyển sách trong giấc mơ kia, chưa tới hai năm sau, cha mẹ ruột của Thẩm Chấp có thể sẽ tìm tới đây, hắn cũng có thể thoát khỏi bà mẹ nuôi ác độc này, cô hít hít mũi, nhẹ giọng nói: “A Chấp, về sau cậu cố gắng đừng cãi nhau với bà ấy, kẻo bà ấy tức giận lên sẽ đánh cậu.”
Mẹ nuôi của hắn tính cách có chút mạnh mẽ.
Cũng không phải kiểu người hay bắt nạt kẻ yếu.
Hắn cùng bà ta cứng đối cứng thì bà ta lại càng mạnh hơn hắn.
Khóe miệng Thẩm Chấp hơi căng thành một đường thẳng, sự lạnh lẽo trong xương cốt chậm rãi thu lại, hơi thở u ám cũng dần dần ổn định lại, hắn không nói gì.
Mấy câu nói kia của Khương Diệu Nhan đã làm cho dục vọng của hắn bấy lâu nay khắc chế được thả ra.
Đúng vậy, tại sao hắn luôn nhẫn nại cơ chứ?
Vì cái gì mà hắn phải bị giẫm đạp?
Bị mẹ mình sỉ nhục chứ?
Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào hình dáng tinh xảo của Thẩm Chấp, hắn thu lại phần khóe môi, nói: “Tớ đã biết.”
Vẻ mặt của Thẩm Chấp cũng chẳng hề thoải mái, hắn cũng không muốn bộ dạng nhếch nhác thảm hại này của mình bị Trà Trà nhìn thấy.
Có lẽ hắn tự thấy được giọng điệu của chính mình hơi quá mức, sợ sẽ làm cô sợ, Thẩm Chấp cố gắng xoa dịu bầu không khí, “Cậu tới tìm tớ sao?”
Mặt Trà Trà hơi nóng lên, “Đúng vậy.”
Cô đỏ mặt nói: “A Chấp, tớ thi được đến tận hạng ba.”
Thẩm Chấp nói, “Tớ biết.”
Trà Trà có hơi thẹn thùng, thế nhưng vẫn không nhịn được mà muốn hỏi ở trước mặt người mình thích: “Cậu thấy tớ giỏi không?”
Hứng thú của Thẩm Chấp hiện giờ không cao cho lắm, gượng gạo đè sự bực bội xuống, trả lời qua loa: “Rất giỏi.”
Rõ ràng cô muốn nghe được câu trả lời thế này.
Nhưng Trà Trà lại thấy hắn đâu có thèm để ý đến việc cô thi được hạng mấy đâu, giống như việc cô thi tốt hơn Khương Diệu Nhan cũng không có cách nào làm Thẩm Chấp nói thêm được vài từ.
Trà Trà cúi đầu, nói nhỏ: “Cậu cũng rất giỏi.”
“Thế sao? Cũng khá tốt.”
Thẩm Chấp nào có dư thừa từ ngữ mà đi trấn an cô bạn đang bị kinh sợ kia, hiện giờ tâm trạng của hắn rất kém, hắn nói: “Cậu về nhà trước đi.”
“Được.”
Trà Trà ủ rũ chán nản mà về nhà, rõ ràng không ăn chanh mà sao trong lòng lại chua xót đến thế.
Nào ai biết được là thích một người sẽ vất vả thế này đâu?
Cô cẩn thận cất giấu tình yêu của mình, rồi lại khó mà không chế được chính mình, vụng về đi lấy lòng người khác.
Cô cái gì cũng không biết, chỉ biết moi hết tim gan ra đối xử tốt với người ta.
Rõ ràng là cô muốn hiểu rõ Thẩm Chấp.
Rõ ràng là họ đã thân nhau nhiều năm đến vậy.
Vậy mà Thẩm Chấp dường như bị người khác cướp đi rồi.
Cô không phải là duy nhất của hắn nữa.
Trà Trà càng nghĩ càng khó chịu, cô dứt khoát nhắm đôi mắt chua xót của mình lại, buồn bực mà chui vào chăn ngủ.
Giấc ngủ này, cô lại nằm mơ.
Trong mơ vẫn là cuốn truyện kia.
Chỉ là bây giờ lại có thêm một nam phụ khác.
Nam phụ từ nhỏ bị cô lập, không có bạn bè, không được người khác quan tâm, chú ý.
Các bạn cùng lứa cũng trắng trợn mà bắt nạt hắn.
Luôn chế nhạo hắn là người câm.
Thế nhưng, điều khiến người khác giật mình chính là nam phụ này có chỉ số thông minh cực kì cao, trong học tập thì có thiên phú vượt trội hơn so với người thường, cứ như vậy mà được cử đi học đại học tốt nhất cả nước, trở thành nhà nghiên cứu khoa học trụ cột của giới học thuật, được người người tôn sùng, kính trọng.
Trà Trà tỉnh giấc, ngây ngốc.
Dù rằng hiện tại cô đã có kinh nghiệm từ lần trước, không còn kinh ngạc như lần đầu tiên mơ thấy nữa.
Thế nhưng, học giả tương lai được người người kính ngưỡng kia lại chính là bạn học ngồi cùng bàn tự khép kín chính mình — Vu Cố.
Trà Trà ngồi ngẩn người trên giường, sao lại thế này cơ chứ!!!
Vì sao mấy bạn học nam xung quanh cô đều tài giỏi như thế?!
Đột nhiên Trà Trà lại thấy có chỗ nào không đúng? Nữ chính ở đâu? Nữ chính đi đâu thế nhỉ?
Thật là kỳ lạ.
Thế nhưng những việc cô không rõ thì cô cũng không nghĩ nhiều.
Đêm trước năm mới, Trà Trà muốn cùng mẹ đi siêu thị sắm đồ Tết, Trà Trà mặc chiếc áo len màu đỏ do chính tay mẹ mình đan cho, mang theo bao tay mũ áo, gặp mấy cơn gió lạnh cũng sẽ không bị lạnh tới.
Dù rằng Tết âm lịch mỗi năm chỉ có hai mẹ con nhưng mẹ cũng sẽ nghiêm túc trang trí cho gian nhà thật ấm áp, náo nhiệt, dậy sớm dán câu đối, làm cơm tất niên.
Sở Thanh Ánh ra khỏi nhà, định sẽ mua một ít xương sườn mới, dùng để hầm canh.
Trà Trà ngoan ngoãn ở trong nhà, điện thoại của cô nhận được tin nhắn từ bộ giáo dục dục: “Năm mới vui vẻ nhé!”
Từ sự lễ phép, Trà Trã cũng nghiêm túc nhắn lại: “Chúc cậu năm mới vui vẻ nhé.”
Nhắn xong, Trà Trà nhân lúc mẹ đi vắng mà ăn vụng que kem.
Sở Thanh Ánh mua xương sườn xong, trên đường đi về nhà thì nghe thấy có người lời ra tiếng vào nói về mình.
Những từ ngữ “Có tiền”, “ Bị bao nuôi” không ngừng lọt vào tai bà.
“Ngẫm lại một chút, khi bà ấy vừa mới dọn về đây thì đã có rất nhiều tiền, lúc ấy chắc cũng ngoài đôi mươi, nếu không bán mình thì làm sao mà có nhiều tiền thế được?”
“Con gái của bà ấy hình như là của người đàn ông kia thì phải? Con trai tôi nói là chiếc xe kia ít nhất cũng 600 vạn, cả đời này của tôi cũng chưa thấy tiền nhiều đến thế.”
Ngấm ngầm nói xấu sau lưng cũng khó mà tránh được suy nghĩ ghen ghét, đố kị, cũng có người hiểu chuyện mà chờ vợ cả tới tận nhà uy hiếp.
Sở Thanh Ánh thật sự không nhịn được mà muốn lao ra giải thích, nhưng bà cố nhịn xuống, đến lúc về nhà còn cố gắng làm ra vẻ như không có việc gì.
Bởi vì căn hộ này mà mẹ tên mập kia mà ghét Sở Thanh Ánh, giữa trưa hôm 30 liền vội vàng mang theo con của mình tới nhà tìm.
Lại nói đến chuyện căn hộ này.
Sở Thanh Ánh bảo Trà Trà về phòng, bà khách sáo trả lời lại: “Lúc trước đã làm tốt thủ tục sang tên, bà có ý kiến gì thì tìm nhân viên công tác của cục bất động sản mà nói chuyện.”
Mẹ tên mập kia vì tiền mà thân thích cũng không thèm nhận, chỉ vào mặt bà mà mắng: “Đấy là vì tao thấy mày đáng thương, có lòng tốt mà bán cho mày, hiện tại thì cuộc sống của mày cũng không rồi, đem cái nhà này bán lại giá cũ cho tao thì làm sao?”
Sở Thanh Ánh thật sự muốn bật cười, hồi trước bà ta không phải vì thấy bà có tiền sao? Như thế mới dùng công phu sư tử ngoạm mà chào giá.
Mấy năm nay giá nhà tăng lên khá cao, vì vậy mà không ngừng đến đây làm phiền.
Mẹ tên mập kia có thể ngang ngược đến thế bởi vì thấy bà không có người nhà giúp đỡ, trong nhà cũng không có đàn ông có thể gánh vác mọi việc.
Dáng vẻ của bọn họ hung hăng càn quấy, bộ mặt thì khắc nghiệt.
Trà Trà đi xuống dưới nhà, đến con non còn biết bảo vệ mẹ mình thì sao cô có thể khoanh tay đứng nhìn, cô che chắn ở phía trước mẹ mình, cầm điện thoại: “Mấy người mà làm phiền mẹ tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Hành vi như mấy bọn trộm cướp thế này thì quá là mặt dày, trơ tráo.
Em trai của bà ta cũng từng vào tù, vừa nghe xong liền nóng nảy, thô bạo dùng tay giật điện thoại của cô, cái tay khác thì kéo tóc cô, hùng hùng hổ hổ: “Con ranh con này mày dám báo cảnh sát sao? Mày định dọa ai! Cái loại không có cha dạy này, hôm nay tao phải thay cha mày dạy mày mới được!”
Sở Thanh Ánh vội kéo con gái ra sau lưng.
Trà Trà che chắn cho mẹ cũng bị lôi xuống, da đầu đau đớn, tức điên lên, tay nhỏ của cô nắm lấy quần áo của mẹ, không dám buông ra dù chỉ một chút.
Ngay ở thời điểm này, Giang Thừa Chu bước vào.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen, mặt mày nghiêm nghị, dưới mi là đôi mắt lạnh lùng, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, gương mặt lạnh nhạt lại bạc tình, từ khóe miệng phát ra tiếng cười cực kì lãnh đam.
Vệ sĩ phía sau cũng có mắt nhìn, đem mấy người đanh đá làm càn trong phòng khách túm sang một bên.
Mẹ tên mập kia bị khí thế của người này dọa sợ đến nỗi mềm nhũn cả chân, rồi lại cố giữ mặt mũi quát, “Mày là ai? Mau chóng buông tao ra!”
Khí chất quanh người ông không tầm thường, quý khí sắc sảo.
Không hề ăn khớp với nơi này.
Biểu tình của Giang Thừa Chu nhàn nhạt, nụ cười cao thâm khó mà đoán được, ánh mắt như dao mà nhìn về phía bọn họ, “Tôi là chồng của Sở Thanh Ánh, cha của Trà Trà.”
Danh Sách Chương: