Edit: Laurent
Beta: Du Tử Tĩnh
-
Trà Trà làm bạn với hắn cũng lâu lắm rồi.
Như hình với bóng, lặng yên không một tiếng động.
Sự ấm áp mà Thẩm Chấp nhận được từ trên người cô không cách nào đong đếm được.
Sự ấm áp này cứ lặng yên mà từ từ tiến vào trong thế giới của hắn, kéo hắn ra khỏi vũng bùn tăm tối, để hắn có thể hướng tới ánh mặt trời.
Thời gian trôi đi, hắn cho rằng mình sống trong thế giới tràn đầy rực rỡ, dần dần quên đi cô.
Khi Thẩm Chấp xuống giường bị đụng vào vết thương trên người, đau đến mức hít vào một khí lạnh, sắc mặt hắn tái nhợt lại, mặc quần áo vào, đôi dép lê hồ ly bên mép giường trông đã quá cũ, bề ngoài thật buồn cười, nhưng đây lại là kiểu dáng mà Trà Trà thích.
Đây là đôi dép lê mà cô đã mua cho hắn năm lớp 11.
Là một đôi cùng với đôi dép tai thỏ của cô ấy.
Bây giờ Thẩm Chấp đi đôi dép này thấy hơi nhỏ, không vừa chân hắn.
Hắn đi đôi dép hồ ly không tương xứng với khí chất của mình đi xuống lầu.
Bên ngoài sân đã bày biện xong, tiếng cười nói của khách mời vang lên bên tai hắn.
Thẩm Chấp biết hôm nay là sinh nhật của mẹ mình, ánh mắt không tự chủ mà tìm kiếm trong đám người, cũng không tìm thấy được bóng dáng người mà hắn muốn gặp.
Hắn chỉ thấy cha mẹ và anh trai của cô.
Thẩm Chấp mặc áo len mỏng, đi đến trước mặt bọn họ, hít một hơi thật sâu, há miệng hỏi:
“Dì ơi, Trà Trà không đến sao?”
Sở Thanh Ánh ánh mắt dịu dàng nhìn thiếu niên trước mặt, cho rằng hai đứa trẻ chỉ đang giận dỗi, bà nói:
“Đúng vậy, con bé vội vàng muốn đi làm bài tập, nên không tới.”
Chạng vạng tối bắt đầu có gió lạnh, Giang Thừa Chu sợ bà bị lạnh, đem chiếc khăn choàng mỏng khoác lên vai bà.
Sở Thanh Ánh nắm chặt lấy khăn choàng, lại nói:
“A Chấp với Trà Trà cãi nhau sao? Lần này con bé trông có vẻ tức giận.”
Trước kia chỉ cần tới ngày nghỉ là lại chạy tới Thẩm gia, lần này lại nhất quyết không chịu đi.
Thẩm Chấp mím cánh môi nhợt nhạt, thành khẩn nói:
“Là lỗi của cháu.”
Là hắn sai.
Thẩm Chấp không biết tại sao ngay tại giây phút này, mùa đông này, lúc tỉnh dậy, rất muốn nhìn thấy cô.
Nỗi nhớ mong cô lâu như vậy lại bị cậu cố ý xem nhẹ, hết lần này tới lần khác tự tẩy não rằng bản thân mình sẽ quên đi, thế nhưng càng ngày càng điên cuồng nhớ tới.
Sở Thanh Ánh nói:
“Trà Trà nhà dì dễ tính, không thù oán ai, chỉ cần cháu thật lòng xin lỗi, con bé sẽ không tức giận nữa đâu.”
Ánh mắt Thẩm Chấp có chút chua xót, ai cũng đều biết nàng không thù oán ai.
Mọi người cũng đều biết cô ấy lương thiện.
Chính bản thân hắn cũng biết cô ấy thật tốt.
Nhưng hắn ta lại không chút do dự nào đi lợi dụng lòng tốt của cô.
Tiếng Thẩm Chấp buồn buồn nói: “Cháu sẽ nghiêm túc xin lỗi cậu ấy.”
Tay cậu cuộn chặt thành hai nắm đấm, hít một hơi, lao ra khỏi sân, vượt qua cổng, hắn muốn tìm cô.
Thẩm Chấp nhớ rõ là Trà Trà rất thích phòng ngủ của cậu, chiếm lấy giường của mình, cởi vớ ra, nằm trên giường hắn đọc tiểu thuyết, xem truyện tranh hoặc là ăn đồ ăn vặt, vừa ăn vừa xem hắn làm bài tập về nhà.
Thẩm Chấp có bệnh sạch sẽ, bình thường sẽ xụ mặt cướp lấy khoai tây chiên ở trong tay cô, cho cô hai lựa chọn.
Một là không ăn.
Hai là rời giường ngay.
Trà Trà thà rằng mình không ăn cũng phải ăn vạ ở trên giường của hắn.
Khi hắn nghiêm túc giải bài tập sẽ hết sức chăm chú, cũng sẽ không để ý tới cô, đợi đến khi hoàn thành ngẩng đầu lên, người trên giường đã ngủ thiếp đi.
Thẩm Chấp chạy chậm đến trước cửa nhà Trà Trà, thở hồng hộc, hơi thở hỗn loạn, hắn đi qua sân vào biệt thự, ngẩng đầu lên trên, đối diện chính là phòng Trà Trà.
Cổ họng cậu giống như bị tắc nghẽn, đến nơi rồi lại không có dũng khí gọi tên cô.
Dù biết rõ nguyên nhân vì sao cô không đến nhà mình, vẫn hy vọng rằng cô thật sự muốn làm bài tập gấp.
Lúc Thẩm Chấp định gõ cửa, cửa sổ hướng về mặt trời ở phòng trên tầng hai bị mở ra, rèm cửa sổ đung đưa trong gió, người thiếu nữ mặc đồ ngủ, mái tóc lộn xộn dán vào cổ, một tay bám vào lan can bên ngoài của bệ cửa sổ, lắc cẳng chân gọi điện thoại cho người khác.
“Cậu đã ăn chưa? Hôm nay bố mẹ cậu không ở nhà sao?”
Trà Trà nhìn về hướng mặt trời, vẻ mặt tươi cười, tựa hồ bị lời nói của đối phương chọc cười.
“Tớ còn chưa ăn, nhưng chắc là mẹ tớ có để đồ ăn ở trong tủ lạnh, cậu đừng thường xuyên gọi đồ ăn hộp, đối với thân thể sẽ không tốt.”
Bọn họ nói chuyện rất lâu.
Thẩm Chấp đứng dưới lầu im lặng lắng nghe, từ cuộc đối thoại hắn có thể đoán ra được đối phương là ai.
Chắc rằng là bạn cùng bàn Trà Trà - Vu Cố.
Thẩm Chấp trước kia không cảm thấy Vu Cố chướng mắt, vì sao hắn không lo lắng gì cả? Không cần lo được lo mất, không sợ Trà Trà thân cận với những chàng trai khác, bởi vì hắn rõ ràng hèn hạ, Trà Trà đối với hắn là thật lòng trăm phần trăm.
Có lẽ là 100%.
Khi cô yêu ai đó đều toàn tâm toàn ý, không hề giữ lại chút gì cho mình.
Vì vậy, cho đến tận hôm nay.
Thẩm Chấp cũng hoàn toàn hiểu rõ, trong lòng Trà Trà có hắn.
Không phải là kiểu tình yêu một sớm một chiều.
Tình cảm cũng không phải muốn cạn thì cạn ngay được.
Hai chân Thẩm Chấp đứng chết lặng dưới lầu, chờ đến lúc bọn họ nói chuyện điện thoại xong.
Thẩm Chấp đờ đẫn gõ cửa, Trà Trà xuống lầu mở cửa, trong nháy mắt khi nhìn thấy cậu, khóe miệng tươi cười liền vụt tắt.
Hắn hỏi cô:
“Tại sao cậu lại không tới?”
Trà Trà thậm chí còn lười nói dối cậu:
“Bời vì không muốn gặp cậu.”
Tuy rằng cũng biết đáp án là gì.
Nhưng mấy chữ này cũng làm cho Thẩm Chấp chịu đả kích không nhỏ.
Thẩm Chấp bất đắc dĩ, chuyển sang nói đến mẹ mình:
“Mẹ tôi rất nhớ cậu.”
Trà Trà cúi đầu:
“Ồ.”
Tổng cộng hai người không nói đến ba câu.
Trước kia đều là Trà Trà không ngừng tìm đề tài nói chuyện cùng hắn, hiện giờ không còn như vậy nữa, năng lực ngôn ngữ biểu đạt của Thẩm Chấp thực sự không tốt, không tìm được đề tài để nói chuyện.
“Tôi đi đây.”
“Ừ.”
Trà Trà một lần nữa đóng cửa lại, thân thể dựa vào góc tường chậm rãi trượt xuống, cô ngồi trên mặt đất, ôm lấy hai chân mình, thật lâu sau mới khôi phục lại như ban đầu.
Việc quên đi người trong lòng mình là một quá trình đầy khó khăn và đau khổ.
Cô từ từ đứng dậy, đi vào nhà bếp làm nóng lại đồ ăn mà mẹ cô đã chuẩn bị, dùng muỗng xới cơm, ăn từng miếng nhỏ, đôi mắt nổi lên tầng sương.
Cô nhớ tới mấy ngày đó, khi giúp Văn Hoài chăm sóc bà nội của cậu, luôn bị các bà nói chuyện phiếm ở dưới tàng cây trêu ghẹo.
Những lời nói đùa đó không khác gì so với khi còn nhỏ, trước kia khi nghe thấy vậy cô sẽ cảm thấy có chút ngượng ngùng, lại có chút ngọt ngào không thể nói rõ.
Bây giờ nhớ tới những lời nói đó, ngược lại có cảm giác như dao nhọn cứa vào tim.
Nhóm bà lão nói:
“Bao giờ Trà Trà lớn lên thì khi nào sẽ trở thành cô dâu của Thẩm Chấp đây?”
Đây đúng thật từng là giấc mơ duy nhất khi còn nhỏ của cô.
Giấc mơ này mà khi ai nghe được cũng cảm thấy thật không có tiền đồ, không có chí hướng.
Nhưng vào thời điểm ấy, đó chính là giấc mơ duy nhất của cô.
Trà Trà ăn một bữa thật no, sau đó đi lên lầu, tâm trạng buồn bực giải quyết hết đống bài tập về nhà.
Khi Sở Thanh Ánh và Giang Thừa Chu về nhà, Trà Trà đã ngủ thiếp đi.
Sở Thanh Ánh nhìn hộp bento trong tủ lạnh, bên trong đã trống không.
Bà yên tâm, xem ra lúc bọn họ không có ở đây, con bé cũng ăn uống đúng giờ.
Sở Thanh Ánh được chồng ôm lấy, bà không yên tâm:
“Cũng không biết hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì?”
Giang Thừa Chu hồn nhiên không thèm để ý:
“Trà Trà tốt nhất sau này cũng đừng để ý tới thằng nhóc Thẩm Chấp kia.”
“Anh cũng không thích thằng bé?”
“Nó cũng không phải con trai anh, anh tại sao lại phải thích nó?”
Thẩm Chấp là đối tượng số một có khả năng cướp đi con gái hắn, đương nhiên sẽ không được Giang Thừa Chu thích.
Giang Thừa Chu lại nói:
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều là lỗi của Thẩm Chấp, thằng nhóc ấy đáng đời lắm.”
Sở Thanh Ánh cũng nói:
“Cũng đúng, Trà Trà không sai.”
Giang Thừa Chu còn có chuyện nhắc nhở bà:
“Năm nay phải đi nhà cũ ăn Tết.”
Sở Thanh Ánh không muốn về nhà cũ lắm.
Giang Thừa Chu biết bà có khúc mắc, hôn bà:
“Yên tâm, chỉ cần ở lại một ngày.”
Sở Thanh Ánh nhíu mày:
“Ừm.”
-
Đêm giao thừa, trong nhà được trang trí đỏ rực.
Đèn lồng đỏ, câu đối đỏ.
Mỗi cửa kính đều được dán chữ Phúc.
Ngày hôm nay Trà Trà mặc bộ quần áo mới mua, áo len màu be kết hợp với áo khoác màu sáng thịnh hành nhất hiện nay, vớ dài giày da, trông rất đáng yêu.
Tóc đã dài ra không ít, cô dành thời gian buộc cao lên thành tóc đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mà lại xinh xắn.
Hôm nay Trà Trà vừa mở mắt ra, liền gấp không chờ nổi mà chạy xuống lầu, lần lượt đòi tiền lì xì.
Anh trai cô ngồi trên ghế sofa xem tin tức tài chính, trên mũi có một cặp kính vàng, tay cầm một tờ báo.
Trà Trà đi qua, cô tìm một chỗ tốt, nhu thuận nói chào buổi sáng với anh trai.
Giang Châu tắt TV:
“Chào buổi sáng.”
Trà Trà ngon ngọt hỏi:
“Anh ơi, em có đẹp không?”
Giang Châu không chút do dự gật đầu:
“Đẹp.”
Trà Trà đứng trước mặt anh nói:
“Năm mới thời tiết thay đổi, cho nên em muốn mua quần áo mới.”
Giang Châu ừ một tiếng, ngồi chờ hậu văn.
Trà Trà đưa tay ra trước mặt hắn:
“Nếu đã là năm mới, anh cũng phải phát một bao lì xì, đúng không?”
Cái này không quá đáng!
Giang Châu đã sớm đoán được mục đích của cô, lấy phong bao lì xì từ trong túi áo ra, đặt ở trong lòng bàn tay cô:
“Muốn mua cái gì thì mua đi nhé.”
Trà Trà sờ thử một cái, cảm giác hình như không có tiền.
Cô lại không muốn mở bao lì xì trước mặt anh trai, chỉ có thể bỏ lại vào trong túi trước:
“Cảm ơn anh.”
Trà Trà lại dùng một cách lắc lư trước mặt ba cô.
Giang Thừa Chu năm nào cũng chuẩn bị phong bao lì xì phong phú cho cô, năm nay cũng không ngoại lệ, tự mình giao cho cô:
“Con bé tham tiền này.”
Trà Trà cảm thấy cái của ba dày hơn của anh trai nhiều! Cô cao hứng mỉm cười với ba, giọng nói trong trẻo:
“Cảm ơn ba!”
Trà Trà thuận lợi đòi được lì xì, cả ngày hôm nay tâm trạng cực kỳ tốt.
Cả gia đình ăn tất niên với nhau.
Trà Trà vốn đang chơi trò chơi với anh trai trong phòng khách, nhận một cuộc điện thoại, vội vàng cầm theo áo khoác rồi ra ngoài cửa, cô nói với anh trai mình rất nhanh sẽ trở về.
Điện thoại được gọi từ Vu Cố.
Đêm giao thừa, cậu phải một mình trải qua.
Ba cậu đang bận rộn công tác ở nước ngoài, mẹ bận làm thêm giờ trong bệnh viện.
Cũng không phải không có ai quan tâm cậu, ông bà nội còn có họ hàng hai bên cha mẹ đều bảo cậu đến ăn tết.
Vu Cố đều cự tuyệt, cậu đối với những người khác không có hứng thú.
Cậu gọi điện thoại cho Trà Trà, trong dự liệu, cô gái mà cậu thích mềm lòng, đáp ứng cùng cậu đến đài phun nước xem biểu diễn.
Vu Cố tối nay mặc một chiếc áo len màu trắng nhạt, cầm áo khoác và chìa khóa ra cửa.
Hai người bọn họ gần như đến quảng trường cùng một lúc.
Vào đầu năm mới, quảng trường không có ai, hầu hết mọi người đều ở nhà đón Giao Thừa.
Thỉnh thoảng có một số cặp vợ chồng bắn pháo hoa trên quảng trường, tòa nhà chính quyền thành phố nằm đối diện quảng trường, cách một con sông quanh co.
Pháo cùng pháo hoa của chính quyền đúng 8 giờ được thắp sáng.
Cách một dòng sông, Trà Trà nắm lấy đôi tay ngửa mặt nhìn pháo hoa trên bầu trời.
Cho dù thời gian có bao lâu.
Vừa nhìn thấy pháo hoa, người cô nghĩ đến đều là Thẩm Chấp.
Nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của cậu buổi tối hôm đó.
Nghĩ đến một mặt không giống với thường ngày của cậu.
Cho đến bây giờ.
Trà Trà rốt cục cũng hiểu được, trận pháo hoa đêm sinh nhật Thẩm Chấp, không phải bắn vì hắn.
Mà là vì Khương Diệu Nhan.
Hắn ta vì Khương Diệu Nhan mà đốt một trận pháo hoa rẻ tiền, nhưng ngập tràn tâm ý.
Tại sao Trà Trà nhớ rõ như vậy? Bởi vì cô ghen tị.
Đôi mắt cay cay, cô nằm mơ cũng đều nhớ đến trận pháo hoa kia.
Khi đó cô nằm mơ khóc lóc mà tỉnh lại, cho dù là trong mơ không thể trở thành người trong lòng Thẩm Chấp.
Đột nhiên.
Bên tai Trà Trà vang lên tiếng “rắc rắc”, cô quay lại, người thiếu niên kia cầm một chùm pháo hoa rất nhỏ trong tay, là pháo hoa be bé các bạn nhỏ thường xuyên cầm.
Chỉ một cái.
Ngọn lửa bùng cháy, lấp lánh cùng với ánh sáng của những ngôi sao.
Vu Cố đặt cây pháo hoa nhỏ vào trong tay cô.
Nhẹ nhàng cười với cô:
“Trà Trà, cậu thích không?”
Trà Trà không rõ khoảnh khắc kia bản thân mình có cảm giác gì.
Cuối cùng cũng có một người cầm pháo hoa be bé, mang tới trước mặt cô, hỏi cô có thích hay không.
Danh Sách Chương: