↬ Edit: Phượng Cửu
↬ Beta: Cá Nhỏ
-
Trà Trà từ cơn buồn ngủ tắt đồng hồ báo thức, mơ màng bò dậy.
Sau khi đánh răng rửa mặt, thay đồng phục, ánh mắt mơ màng mới hơi tỉnh táo.
Trà Trà bây giờ đã hiểu được xấu đẹp, cô đứng trước gương, nhíu mày nhìn quần thể dục màu xanh trắng vừa dài vừa rộng trên người mình.
Thật xấu.
Chẳng đẹp chút nào.
Quần đồng phục làm chân cô càng ngắn.
Trà Trà trong lòng ghét bỏ nhưng cũng không có cách nào, nội quy trường học rất nghiêm khắc. Ai mà không mặc đồng phục thì người đó không được vào cổng trường.
Trà Trà ngáp ngắn ngáp dài đi đến phòng khách, mùi sữa xông vào mũi.
Sáng sớm Sở Thanh Ánh đã làm xong bữa sáng, bánh bao sữa nhân trứng, cháo kê và sữa đậu nành.
Trà Trà ăn một chén cháo, cất bánh bao sữa nhân trứng và sữa đậu nành bỏ vào cặp, nhanh chóng thay giày rồi nói: "Mẹ ơi, con đi học đây."
Sở Thanh Ánh dặn dò: "Đi đường cẩn thận."
"Vâng ạ."
Trà Trà đeo cặp sách, đi qua cửa nhà Thẩm Chấp, khẩn trương liếc nhìn xung quanh.
Không có người.
Hẳn là đã đi học.
Trà Trà mới vừa lên trung học, đây là buổi học thứ hai của học kỳ.
Trường thành phố không chia lớp trọng điểm với lớp thường vậy nên dù Thẩm Chấp đứng nhất toàn thành phố vẫn được phân vào cùng một lớp với cô.
Phần lớn bạn học hồi tiểu học chơi chung với Trà Trà đều vào trường trung học phụ thuộc, chỉ là đều bị xếp đến các lớp khác.
Vào phòng học, Trà Trà bỏ cặp sách trên lưng xuống.
Cô vẫn đang suy nghĩ cảnh tượng trong mơ tối hôm qua.
Trà Trà đột nhiên nghĩ thông suốt vì sao Thẩm Chấp ngoan ngoãn hiểu chuyện, học tập tốt lại không được mẹ cậu thích.
Bởi vì bà ta là kẻ buôn người, bắt cóc trẻ em.
Là người phụ nữ xấu xa.
Trà Trà mệt mỏi gục đầu xuống, tò mò nghĩ ngợi không biết qua hai năm nữa cha mẹ ruột của A Chấp có thể tìm tới hay không.
Cô miễn cưỡng vực dậy tinh thần, lấy bánh bao sữa nhân trứng với sữa đậu nành trong cặp sách ra, thừa dịp giáo viên và các bạn vẫn chưa đến đủ, trộm bỏ bữa sáng vào trong ngăn kéo của Thẩm Chấp.
Trần Tâm Ý lấy bút bi chọc chọc bả vai cô: "Trà Trà, cho tớ mượn vở bài tập của bạn cùng bàn cậu với."
Nhà bạn học ngồi cùng bàn với Trà Trà ở con ngõ cuối hẻm, cha là giảng viên trường đại học, mẹ là bác sĩ trưởng*, là gia đình trí thức được hoan nghênh ở ngõ nhỏ.
*Bác sĩ trưởng là một loại chức danh nghề nghiệp của bác sĩ, trình độ tương đương với giáo sư trong trường y. Một số bác sĩ trưởng còn được chức danh "giáo sư" và đảm nhận một số nhiệm vụ nghiên cứu khoa học và giảng dạy.
Đáng tiếc Vu Cố ngồi cùng bàn Trà Trà lại bị bệnh tự kỷ, không thích nói chuyện từ nhỏ, không thích chơi chỗ đông người.
Trà Trà với Vu Cố quan hệ cũng khá tốt, khi còn nhỏ cô là cô bé hoạt bát đáng yêu, trẻ nhỏ trong ngõ nhỏ đều thích chơi với cô, nghe lời cô nói.
Bởi vì căn bệnh tự kỷ nên các bạn nhỏ thường có chút xa lánh, không muốn chơi cùng, chỉ có Trà Trà là nguyện ý chơi với cậu.
Cho nên khi đó Vu Cố giống như cái đuôi nhỏ đi theo cô, không quấy rối, chỉ đứng một bên xem bọn họ vui đùa.
Trà Trà chậm rì rì nói từng chữ: "Cố Cố, có thể cho tớ mượn bài tập môn toán xem một chút được không?"
Vu Cố ngừng bút, sau đó im lặng đẩy vở của cậu đến trước mặt Trà Trà.
Trà Trà thấp giọng cảm ơn cậu, sau đó đem bài tập toán chuyển cho Trần Tâm Ý: "Cậu chép nhanh lên."
Trần Tâm Ý cho cô một ngón cái: "Trà Trà cậu vẫn là tốt nhất."
Trong lớp những người khác đều không thể nói chuyện với học bá Vu Cố, cả lớp chỉ có Trà Trà mới có thể mượn được vở bài tập của Vu Cố.
Chỉ có cô được hưởng đãi ngộ độc nhất vô nhị này.
Thành tích Trà Trà ưu tú, làm giáo viên thích, vừa khai giảng liền tranh cử đại biểu toán học*, trước khi vào tiết, cô thu hết vở bài tập, mang đến văn phòng giáo viên.
*Đại biểu toán học: Chịu trách nhiệm chính trong việc thu và phát sách bài tập môn Toán, đồng thời báo cáo tình hình học tập với ban giám hiệu và giáo viên kịp thời.
Khi về lớp, chỗ ngồi Thẩm Chấp đã có người.
Đồng phục xấu mặc trên người Thẩm Chấp tạo nên cảm giác thoải mái gọn gàng của thiếu niên.
Ánh mắt Trà Trà dừng lại trên mặt hắn, sửng sốt vài giây, đầu tóc Thẩm Chấp đen nhánh mềm mại, ngọn tóc nhẹ nhàng rủ xuống, sợi tóc ngang trán vừa phải, lông mày thanh tú, đôi mắt đẹp có phần lạnh lùng, môi mỏng hồng nhuận, da dẻ hồng hào trắng nõn, giống như nam chính bước ra từ truyện tranh.
Ngây người nhìn một hồi, Trà Trà đỏ mặt thu hồi ánh mắt.
Vành tai cô nóng lên, tim đập có chút không bình thường.
Trà Trà trở lại vị trí của mình, uống vài miếng nước, mới cảm giác được sự nóng rực kỳ quái trên mặt mình dần hạ xuống, miễn cưỡng thoải mái hơn.
Trà Trà lặng lẽ nhìn lên, tầm mắt không nhịn được nhìn phía Thẩm Chấp, thầm nghĩ bánh bao sữa nhân trứng không ăn sẽ nguội mất.
Khi Thẩm Chấp sắp xếp lại bàn học, phát hiện trong ngăn kéo có thêm một bữa sáng, trong lòng cậu đã biết rõ cũng đã đoán được là ai đưa.
Cậu chưa ăn bữa sáng, bụng cũng rất đói.
Thẩm Chấp nắm chặt ngón tay, khuôn mặt tái nhợt thoáng đỏ hồng, sau đó một miếng lại một miếng từ từ ăn hết
Bánh bao sữa nhân trứng thơm ngọt mềm mại, dù không thích đồ ngọt hắn cũng cảm thấy ăn rất ngon.
Trà Trà nhìn Thẩm Chấp ăn bánh bao liền yên tâm.
Sau khi tan học, Trà Trà nhịn không được liền tìm Thẩm Chấp chơi, cô cũng không hiểu sao mình lại thích dính hắn như vậy, giọng nói cô mềm mại: "A Chấp, bánh bao sữa nhân trứng ăn ngon không?"
"À, ăn ngon." Giọng hắn nghe có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn."
Trà Trà rất muốn đem những thứ tốt mình có cho Thẩm Chấp, cho đến khi hắn vui vẻ nhận mới được..
Tiểu trúc mã của cô cười lên trông khá đẹp trai.
Trà Trà cười rộ lên lông mi cong cong, vô cùng đáng yêu: "Mẹ tớ làm bánh bao đậu cũng ngon lắm, ngày mai tớ lại mang cho cậu."
Thẩm Chấp nói: "Không cần."
Trà Trà giả vờ không nghe thấy lời hắn nói.
Trong giờ học, Thẩm Chấp khẽ rũ đôi mắt xuống, nội tâm không ngừng miên man suy nghĩ, ngoại trừ Trà Trà, chưa từng có người đối tốt với hắn như vậy.
Từ nhỏ hắn đã quen nhìn sắc mặt người khác, mỗi một lần mẹ hắn chửi rủa bên tai, nói hắn là đứa tạp chủng hắn đều sẽ cố gắng nhẫn nhịn.
Thẩm Chấp ít khi có thể ăn được đồ ngon như vậy, thân thể đã quen chịu đói khổ.
Bởi vì không có ba, mẹ lại say rượu mắng chửi người nên từ nhỏ hắn đã bị bạn cùng lứa cô lập cười nhạo, thế giới của hắn chỉ có cô độc và tối tăm, ánh sáng chưa bao giờ chiếu tới thế giới của hắn dù chỉ một chút.
Vì trầm mặc lâu ngày nên tính cách của Thẩm Chấp trở nên nội liễm hàm súc, cho nên khi nhận được ý tốt cũng sẽ không thể hiện cảm xúc gì.
Ngoại trừ cảm ơn thì cũng chỉ là cảm ơn, không có gì nhiều hơn.
Giờ giải lao.
Trà Trà cùng Trần Tâm Ý rủ nhau đi cửa hàng mua đồ ăn vặt, một lúc sau đã trở về, các bạn nữ trong phòng học đều không quá bình tĩnh.
"Thấy sao? Đó chính là học bá thiên tài của trường cấp ba Giang Châu! Sao hôm nay anh ấy lại tới trường mình?"
"Không biết, nhưng anh ấy thật đẹp trai."
Thiếu niên mặc sơ mi trắng đứng ngoài cửa phòng học, thân hình cao gầy, ánh mặt trời đều thiên vị anh, hoàn toàn dừng trên mặt anh, ánh mắt anh nhàn nhạt, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất cao quý.
Trà Trà cắn một cây kẹo que vị quýt, cô hỏi: "Giang Châu tới chỗ chúng ta làm gì thế?"
Trần Tâm Ý cũng không biết, lắc đầu: "Không rõ lắm, nhưng tớ có thể thấy được mặt học thần thì cũng đáng."
Trà Trà bước về phía đám đông đứng xem, cách một lớp cửa sổ, quang minh chính đại thưởng thức vẻ đẹp của Giang Châu.
Trà Trà vừa ngậm kẹo vừa nghĩ thầm Giang Châu quả thật rất đẹp, nhưng kém hơn Thẩm Chấp một chút.
Giang Châu là mắt đào hoa.
Thẩm Chấp là mắt hồ ly.
Cô sửng sốt, sao cô lại nghĩ đến Thẩm Chấp chứ!
Chợt Trà Trà cảm thấy kẹo que trong miệng cũng không có ngon như ngày thường.
Cửa phòng học, có người gọi cô: "Trà Trà, học trưởng Giang tìm cậu."
Trà Trà thụ sủng nhược kinh* mà nhìn anh.
*受宠若惊 được sủng ái mà lo sợ, được người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Cô không hề quen biết Giang Châu, cô chậm rãi cắn kẹo que ăn vào bụng, sau đó chậm rì rì đi đến cửa phòng học, một đôi mắt tròn xoe lưu chuyển, rồi sau đó tự nhiên hào phóng hỏi: "Học trưởng, anh có việc tìm em sao?"
Giang Châu đột nhiên khẩn trương, ánh mắt luyến tiếc từ trên mặt cô nhìn xuống.
Cô lớn lên càng giống mẹ hơn.
Đôi mắt tròn tròn, thật đáng yêu.
Gương mặt mượt mà non mịn, vừa trắng vừa mềm, nội tâm Giang Châu rất muốn niết một cái.
Nhưng anh nhịn xuống.
Cha bảo với anh, trước khi khuyên được mẹ về, anh không được làm em gái sợ.
Giọng nói của Giang Châu trầm thấp ôn nhu, chứa nhu ý như đắm mình trong gió xuân, anh hỏi: "Em tên Trà Trà phải không? Anh nghe thầy nói em học toán rất tốt, có thể cho anh thêm số di động không?"
Trà Trà không hiểu anh ấy muốn làm gì, tự hỏi một lúc lâu, rồi gật đầu: "Có thể ạ."
Khóe miệng Giang Châu nhịn không được giương lên.
Chẳng ngại anh là học thần, Trà Trà cảm thấy mình cần cùng anh nói chuyện rõ ràng: "Nhưng mà đàn anh, chỉ có cuối tuần em mới có thể dùng di động."
Giang Châu càng cảm thấy em gái mình quá đáng yêu: "Ừ."
Vẻ mặt Trà Trà nghiêm túc: "Hơn nữa mẹ em cũng không cho phép yêu sớm nữa."
Giang Châu ngẩn ra một giây, rồi sau đó buồn cười, ý cười trên khóe miệng dần gia tăng xong vô thanh vô thức trở xuống lồng ngực: "Đã biết."
Trao đổi số di động xong, Trà Trà lập tức thành nữ sinh được nhiều người chú ý nhất lớp, bị bạn học vây quanh.
"Trà Trà, cậu thật sự không quen biết Giang Châu sao!?"
"Đây là đại soái học thần Giang Châu đó! Đặc biệt đẹp cũng đặc biệt cao lãnh, trước nay không thấy anh ấy cười ôn nhu như vậy với nữ sinh nào, tớ tưởng rằng anh ấy chỉ biết xụ mặt một lòng học tập, Trà Trà, cậu thật sự không thân với anh ấy sao?"
"Không quen biết." Trà Trà khẳng định, nói xong dừng nửa giây, sau đó hơi buồn rầu hỏi: "Có phải anh ấy muốn theo đuổi tớ hay không?"
Trần Tâm Ý: "......."
Cậu tỉnh ngủ đi.
Trà Trà đã bắt đầu rối rắm nếu Giang Châu thổ lộ với cô, cô nên đáp ứng hay không đáp ứng đây? Nếu cự tuyệt thì phải dùng lý do gì mới tốt đây?
Chờ đến lúc tan học, Trà Trà bị hoa khôi lớp bên cạnh chặn ở cửa phòng học.
Hoa khôi mặc chiếc váy nhỏ giá cũng phải mấy vạn, họa tiết tinh xảo, vênh váo tự đắc chặn trước mặt cô, ánh mắt đầy sự khinh thường xoay quanh khuôn mặt cô: "Nghe nói hôm nay anh Giang Châu tìm cậu."
Ngay sau đó ban hoa lớn tiếng chất vấn: "Anh Giang Châu vì sao lại tìm cậu!?"
Trà Trà gãi gãi đầu, thật cẩn thận: "Khả năng anh ấy thích tớ?"
Hoa khôi dậm chân, mở miệng trào phúng: "Cậu nói bậy! Anh Giang Châu làm sao sẽ thích cậu!"
Trà Trà nhấp môi: "Rốt cuộc tớ đáng yêu như vậy, anh ấy thích tớ cũng là bình thường."
"......."
Hoa khôi thấy cô liền chán ghét, nội tâm càng chán ghét cô hơn.
Anh ấy ngày thường ở nhà đều không thèm quan tâm cô, lạnh như mặt trăng trên trời, tránh xa cô ngàn dặm, nhưng hôm nay lại ôn nhu nói chuyện với Trà Trà, cô thật ghen ghét.
Hoa khôi dùng biểu tình cao ngạo, thêm ánh mắt châm chọc bễ nghễ nhìn Trà Trà, cảnh cáo: "Không được câu dẫn anh Giang Châu của tôi, anh ấy là người cậu không thể trèo cao! Cậu tốt nhất cách xa anh ấy một chút, tôi là em gái anh ấy, anh ấy rất thương tôi, cậu biết Giang gia không? Chọc cho tôi không vui, tôi sẽ gọi ba đuổi học cậu."
Trà Trà cảm thấy đầu óc hoa khôi khả năng không bình thường cho lắm, nên cũng không chấp nhặt: "Ừm."
Sau khi hoa khôi dùng uy phong doạ nạt cô xong liền cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Trà Trà không biết hoa khôi, nhưng Trần Tâm Ý biết.
Hòn ngọc quý duy nhất trên tay hào môn thế gia - Giang gia, tuy rằng là con gái nuôi, nhưng cô ấy vẫn là thiên kim tiểu thư được tổ tông ba đời Giang gia sủng ái.
"Váy nhỏ trên người cô ấy thật đẹp, chắc cũng phải vài vạn đấy, tớ cũng muốn có."
Trà Trà thở dài: "Tớ cũng cảm thấy đẹp, thật hâm mộ."
Trần Tâm Ý nhắc nhở cô: "Trà Trà đừng chọc cậu ấy, ba cậu ấy rất giỏi, Giang gia là danh môn thế gia, bối cảnh thâm hậu, vạn nhất cậu ấy tức giận về nhà cáo trạng, thật sự có thể đuổi học cậu."
Trà Trà cũng không nghĩ sẽ gây chuyện, ngoan ngoãn gật đầu: "Được rồi."
Trần Tâm Ý phát ra âm thanh bát quái: "Giang Nhuyễn là con nuôi Giang gia, nhưng tớ thấy người nhà cô ấy một chút cũng không coi cô ấy là người ngoài."
Trà Trà không rõ: "Không phải cô ấy có anh trai sao? Sao lại được nhận nuôi thế?"
Trần Tâm Ý cũng là từ bên ban ba nghe bát quái: "Hình như là thời điểm mang thai Giang phu nhân bị tai nạn xe cộ, trong bụng mang là bé gái, có thể đây là người có tiền muốn gửi gắm thương nhớ?"
"Ừm. Hóa ra là như thế."
Trà Trà không có hứng thú đối với việc nhà người khác.
Đi đến nhà xe, cô vẫy tay tạm biệt bạn tốt Trần Tâm Ý: "Ngày mai gặp."
Thẩm Chấp dắt chiếc xe đạp màu trắng bước tới, ăn ý nhận cặp sách nặng trên tay cô, đặt ở phía trước nói: "Lên xe."
Thanh âm khàn khàn trầm ổn.
Mặt Trà Trà không chịu khống chế nóng lên, ngồi ghế sau, bàn tay khẩn trương nắm vạt áo hắn.
Trước kia cũng không phải chưa từng ngồi xe đạp Thẩm Chấp, làm sao mà gần đây tật xấu đỏ mặt càng ngày càng nghiêm trọng.
Thẩm Chấp không nói gì.
Trà Trà lại nhịn không được, cô nhìn tấm lưng Thẩm Chấp, hơi ngượng ngùng hỏi: "A Chấp, tớ có nặng không?"
Gió nhẹ mang theo âm thanh của cô.
Câu trả lời của Thẩm Chấp cũng bị gió đưa đi: "Không nặng."
Tim Trà Trà đập thật nhanh, cũng không hiểu rõ mình không đúng chỗ nào.
Tới đầu hẻm, bên trong đều là đá xanh gập ghềnh, không dễ lái xe.
Thiếu niên thiếu nữ mặc đồng phục xanh trắng kiểu dáng không khác nhau lắm, dắt xe đạp sóng vai mà đi.
Dưới cây cổ thụ đầu hẻm, các bà lão tay cầm quạt bồ hương ngồi hóng mát, tủm tỉm cười nhìn bọn họ.
"Tan học rồi hả hai cháu?"
"Đúng lúc chè đậu xanh vừa làm xong, hai cháu uống không?"
Giọng điệu tự nhiên mà nhẹ nhàng.
Dừng ở trong tai đều thấm vị ngọt.
Trà Trà nói: "Bọn cháu không uống ạ."
Các bà lại tiếp tục trêu ghẹo cô và Thẩm Chấp, nói bọn họ về sau khẳng định sẽ kết hôn.
Trà Trà phát hiện Thẩm Chấp mỗi lần nghe thấy những lời này, đều sẽ không cao hứng, lạnh mặt không thèm để ý tới ai, chỉ lo đi phía trước.
Cô chạy nhanh: "Bọn cháu còn rất nhỏ, các bà không được trêu ghẹo bọn cháu như vậy đâu."
Nói xong quay đầu, Thẩm Chấp đã đi xa.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Thẩm Chấp lại tức giận.
Trà Trà không đi nhanh bằng hắn, không ngừng đẩy nhanh tốc độ đi theo phía sau, dẫm lên cái bóng của hắn, đi theo phía sau.
Sắp đi đến cửa nhà, dưới chân hai người bọn họ bị lẫn rất nhiều hòn đá nhỏ.
Đối diện Trà Trà là nhà chủ nhà, con của chủ nhà năm nay mười ba tuổi, bị nuôi đến rất béo, tính tình cũng không tốt, lúc này nó đang làm mặt quỷ hướng về phía bọn họ cười: "Ha ha ha... Đồ con hoang không có ba!"
Danh Sách Chương: