Sau khi Nhạc Lỗi Hào và Doãn Lạp Na rời đi thì Đường Phục Sinh hay Nhạc Doãn Sinh mới ngồi xuống ở bên cạnh thi thể của bà ấy, nhìn thẳng vào gương mặt trắng toát kia thì anh cũng có chút sợ, nhưng nhiều hơn chính là sự ăn năn và tội lỗi...
Nếu như trước đó anh nhanh chóng nhận lời quay về Nhạc gia với Nhạc Lôi Hào thì có lẽ mẹ của anh sẽ không qua đời như vậy, nhưng nhìn gương mặt thanh thản của bà ấy thì bất giác anh lại mỉm cười. Nói:
- Nếu như con quay về sớm hơn thì chắc hẳn mẹ sẽ không như thế này đúng không?
Nhưng đáp lại anh chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ, lúc này thì bao nhiêu cảm xúc trong lòng mà anh đã giấu giếm bao nhiêu năm nay cũng đã như giọt nước tràn ly, không thể kìm lại được mà òa khóc y như một đứa trẻ. Cách đây gần ba mươi năm anh mất cha, mất mẹ, mất cả gia đình... Cứ ngỡ sau ngần ấy thời gian thì anh có thể tìm lại được gia đình của mình, sau đó thì còn có vợ, có con quay quanh... Viễn cảnh đó chẳng phải hạnh phúc biết bao sao? Nhưng tại sao... Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?
Cha của anh qua đời từ sớm, con của anh cũng đã chết ngay trong bụng mẹ, mẹ của anh cũng đã qua đời trước mắt anh... Còn vợ anh... Vũ Dạ Uyển thì lại bị gia đình cấm túc, rốt cuộc thì kiếp trước Đường Phục Sinh đã làm ra những chuyện động trời gù mà kiếp này lại phải chịu đau khổ như vậy chứ!
- Mẹ... Con xin lỗi... Con xin lỗi mẹ...
Bàn tay của bà ấy hiện tại vẫn còn chút hơi ấm, nhưng anh đã sớm lạnh lẽo rồi, tất cả những chuyện xảy ra có phải tại anh hay không?
Nếu như anh và Vũ Dạ Uyển không ở bên nhau thì hiện tại cô sẽ là diễn viên giỏi bậc nhất trong ngành, đến cả đứa nhỏ chưa kịp hình thành cũng không phải chịu khổ như vậy... Nếu anh không quay về thì mẹ của anh chắc sẽ còn sống thêm vài năm nữa... Chẳng lẽ tất cả thật sự là tại anh hay sao? Là anh sai rồi sao? Anh không nên xuất hiện trên đời này mới đúng... Tại sao chứ? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ!
Nhưng ngay sau đó thì Đường Phục Sinh đã khôi phục lại trạng thái bình thường của mình, anh đứng trước thi thể của mẹ mình, rồi nở một nụ cười cho bà ấy yên lòng, nói:
- Cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con... Con cũng sẽ không chối bỏ thân phận của mình nữa, từ giờ con là Nhạc Doãn Sinh, là con của mẹ... Mãi mãi cũng là con của mẹ.
Sau đó thì anh cũng đã đi ra ngoài, Doãn Lạp Na và Nhạc Lôi Hào nhìn anh rồi cũng bước đến, nhưng Nhạc Doãn Sinh không nói gì về bà ấy cả, không chỉ thế mà anh còn nói bản thân sẽ về nhà và ở trong nhà tĩnh tâm một thời gian, sau khi tự mình đã có câu trả lời thì anh sẽ quay lại Nhạc gia để tìm họ sau.
Dù Nhạc Lôi Hào không muốn như vậy, nhưng đây là quyết định của em trai nên họ cũng đồng ý. Chỉ là, thứ mà Nhạc Lôi Hào muốn chính là để em trai đến đưa tiễn mẹ mình lần cuối cùng, nhưng có lẽ đến cả chuyện đơn giản này mà cậu ta cũng không thể làm được...
Đi được ba bước, thì Đường Phục Sinh đã quay lại nhìn Nhạc Lôi Hào, nói:
- Anh định khi nào thì làm tang lễ cho bà ấy?
- Ngày mai.
- Ngày mai tôi sẽ đến Nhạc gia.
Nghe đến đây thì cả Nhạc Lôi Hào và Doãn Lạp Na đều mỉm cười gật đầu, cuối cùng thì họ cũng đã làm được một việc có ít cho mẹ, đó chính là đưa em trai về nhà... Chỉ là, tại sao gia đình của họ cực khổ nhiều năm nhưng cái kết lại chẳng hạnh phúc vậy chứ? Doãn Lạp Na ở bên cạnh liền vỗ lên tay của chồng mình, nói:
- Anh đừng nghĩ nữa, đời người sống chết có số cả mà.
- Anh biết, chỉ là anh cảm thấy bản thân có lỗi... Có lỗi với mẹ... Và cả Doãn Sinh nữa.
Nhạc Lôi Hào và Doãn Lạp Na liền đưa mắt nhìn về phía của Đường Phục Sinh, nhưng họ không nói gì cả, vốn dĩ chuyện Nhạc gia làm thất lạc anh đã là chuyện không thể chấp nhận được, hơn nữa đây còn là sau gần ba mươi năm mới tìm được, tình cảm mà anh dành cho Nhạc gia sẽ không sâu đậm ngay được, nên cái gì cũng phải từ từ mà tiếp nhận... Chỉ đáng tiếc, đáng tiếc rằng mẹ của họ lại không chờ được, bà ấy dằn vặt cả đời, chờ cả một kiếp người... Nhưng cuối cùng thì vẫn chẳng thể chính tai nghe thấy đứa con thất lạc gọi mình một tiếng "mẹ".
Còn anh, sau khi về đến nhà thì cũng đã có bàn bạc lại về việc công khai thân phận của mình với báo chí và truyền thông, lúc Vũ Dụ Bạch nghe thấy anh đã nhận lại Nhạc gia thì cũng vui mừng, và hiển nhiên thì cậu ấy cùng Quan Vi Duyệt rất ủng hộ chuyện đó. Chỉ là, sợ rằng khi khán giả và người hâm mộ biết được anh là thiếu gia Nhạc gia thì sẽ càng có nhiều so sánh hơn.
Nhất là về tài nguyên!
Danh Sách Chương: