Còn Vũ Dạ Uyển sau khi nói chuyện với Đường Phục Sinh xong cũng đi về phía đoàn phim của mình, kể từ giờ khắc này thì Lý Hoàng Bân đã nhìn cô bằng một con mắt khác, chẳng lẽ những chuyện mà cô từng nói với cậu ta đều là sự thật sao? Dịch Vi thật sự không đơn thuần như những gì mà cô ấy thể hiện, hay chỉ đơn giản là cô ấy đang lợi dụng cậu ta? Nhưng cậu ta cũng chỉ là một học sinh chưa ra trường, gia thế cũng chẳng có, người chống lưng cũng không, vậy thì có gì để người ta lợi dụng chứ?
Lý Hoàng Bân lắc đầu, thôi bỏ đi. Chuyện này thì cứ để từ từ, cậu ta sẽ xem xét lại con người của Dịch Vi sau vậy, trước mắt thì chuyện cậu ta quan tâm chính vai diễn của Vũ Dạ Uyển có bị đổi hay không? Sau nhiều ngày tiếp xúc với Vũ Dạ Uyển đột nhiên cậu ta lại sinh ra sự yêu mến, không phải là tình yêu nam nữ mà là sự yêu mến giữa một người hâm mộ và thần tượng của mình.
Lúc này Thẩn Trác Tân gọi cô đến để nói chuyện riêng, Lý Hoàng Bân cũng không yên tâm liền đi theo để nghe lén. Lúc này có một người bạn diễn là quần chúng, liền đi đến bên cạnh Dịch Vi, nói:
- Ồ, cái đuôi nhỏ của Dịch Vi sắp bị Vũ Dạ Uyển cướp đi rồi. Xem kìa, xem kìa, Thẩm đạo chỉ mới gọi cô ta đi nói chuyện riêng thôi mà nam chính của chúng ta đã xoắn hết cả lên.
Đỗ Duy ngồi một bên đọc kịch bản cũng chỉ đứ mắt nhìn một cái rồi lại thôi, dù sao hiện tại thứ cậu ta muốn là tập trung cho công việc, cố gắng diễn cho tròn vai, xong thì cũng chẳng có bất cứ liên hệ gì với Lý Hoàng Bân nữa. Nhưng trái lại với thái độ bình thản của Đỗ Duy thì Dịch Vi lại nơm nớp lo sợ, vốn dĩ Lý Hoàng Bân là một con cừu ngơ dễ bị lừa, cô ta chỉ cần nói nhỏ nhẹ và ngon ngọt vài lần là vào tròng ngay, nhưng kể từ khi cậu ta đóng cặp tuyến chính với Vũ Dạ Uyển thì dường như giữa hai người họ đã có khoảng cách.
Dịch Vi dù sao cũng là tiểu thư Dịch gia ở Nam thành, nói gia thế lớn thì cũng không phải, nhưng nói gia thế nhỏ thì cũng không đúng. Nói chung là cô có gia có thế, chỉ là Dịch gia trọng nam khinh nữ, càng câm ghét cái nghề diễn viên giả tạo này, nên cô mới không được cha mẹ yêu như em trai. Dù Lý Hoàng Bân cũng không phải công tử quyền quý, nhưng gia đình cậu ta cũng được xem là khá giả, kể từ quen biết thì Dịch Vi chưa tốn một đồng vào cho khoảng ăn uống và tiêu sài mua sắm.
Bây giờ đột nhiên cây hái ra tiền của mình đi theo người khác, hiển nhiên Dịch Vi thấy không vui rồi.
Còn ở bên trong phòng chờ, Thẩm đạo nhìn cô rồi thở dài, lúc này Vũ Dạ Uyển cũng nói:
- Xin lỗi Thẩm đạo, là tôi quá nóng tính ảnh hưởng đến ông. Hiện tại phim cũng chưa được quay nhiều, nếu ông muốn thì cứ đổi diễn viên đi. Tôi biết lần này cũng có lỗi của tôi, nên Tiểu Dạ không có ý kiến ạ.
- Tôi không trách cô, chỉ là tôi muốn xin lỗi cô và Tùng Phiến thôi. Vốn dĩ tôi nể giao tình của mình và Tiêu Du nên mới đồng ý cho hai bên đoàn phim dùng chung một phòng trang điểm, đáng lý ra tôi phải biết Bạch Giai Giai ngang ngược hống hách, lần này để cho cô ấm ức rồi.
Vũ Dạ Uyển lắc đầu, dù sao thì cô cũng đánh Bạch Giai Giai một cái xem như là đã trả được ái tát mà cô ta đánh chị Tùng Phiến. Nhưng dù sao thì hai đoàn phim khác nhau, cuối năm nay lại cùng cạnh tranh nhau ở các hạng mục điện ảnh, cho dù là thân thiết đến đâu cũng không nên ở cùng một chỗ như thế.
Thẩm Trác Tân cũng gật đầu và hứa với cô chỉ duy nhất lần này, sẽ không có chuyện diễn viên phim của ông ấy bị đối xử ủy khuất như thế. Cô cũng nhìn Thẩm đạo mỉm cười.
Lúc này Lý Hoàng Bân định rời khỏi thì cậu ta lại nghe Thẩm đạo hỏi Vũ Dạ Uyển về mình, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu ta lại dừng lại và nghe một chút, dặn lòng chỉ ngồi nghe một chút thôi.
- Lý Hoàng Bân sao? Bạn học này thật sự rất có tố chất, chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
Đừng nói là Thẩm đạo tò mò mà ngay cả chính chủ cũng toát mồ hôi chờ đợi câu trả lời của Vũ Dạ Uyển, cô cũng chỉ cười một cái, rồi đáp.
- Chỉ là tôi không biết tôi có đắc tội gì với cậu ấy hay không, nhưng mỗi lần diễn cùng tôi thì ánh mắt của cậu ta nhìn tôi giống như là hận không thể xé xác tôi ra vậy.
- Thật ra ở đoàn phim ai cũng biết vai diễn nữ chính này vốn là của Dịch Vi, nhưng vì cô xuất hiện nên Dịch Vi mới bị đẩy xuống làm nữ thử. Mà Lý Hoàng Bân lại thích đàn chị Dịch Vi, thử hỏi làm sao không hận cô chứ.
Cô biết chứ, nhưng cô cũng có nói đùa qua lại với Thẩm đạo vài câu, nào là nói ông ấy muốn đẩy cô vào con đường làm lục trà biểu cho đàn em ghét bỏ đúng không? Thẩm đạo cũng hiểu ý tứ của cô đang đùa nên cũng nói nếu không phải Tiêu Du thả cô ra thì làm sao ông ấy nắm được viên ngọc báu như vậy.
Hai người họ trò chuyện rồi cười đùa khiến cho Dịch Vi ở bên ngoài không thể yên tâm nổi, mãi cho đến khi Vũ Dạ Uyển rời khỏi phòng đạo diễn thì nhìn thấy Lý Hoàng Bân đang đứng ở đây, cô nhìn cậu ta, xong lại nói:
- Đúng lúc bạn diễn ở đây, Thẩm đạo có chuyện muốn nói với cậu ở bên trong đấy.
Nói xong thì Vũ Dạ Uyển định rời đi, nhưng Lý Hoàng Bân lại nắm lấy tay của cô lại, nói:
- Tôi xin lỗi vì thời gian qua đã luôn khó chịu với chị... Chị là người lớn không chấp nhặt trẻ con nhỉ?
Khóe môi của cô nhếch lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của cậu trai trẻ này, đáp:
- Tuổi trẻ bồng bột, tôi hiểu mà. Thôi, cậu vào nói chuyện với Thẩm đạo đi, tôi có việc đi bàn với chị Phiến đây.
- Được, tạm biệt.
Danh Sách Chương: