Mặc kệ ánh nhìn của mọi người đang đổ dồn về mình, Vũ Dạ Uyển và Giản Thiên Trọng vẫn đi đến phòng đạo diễn của Tiêu đạo, Đường Phục Sinh không an tâm lắm nên cũng mặc kệ make up đang chết trân mà đi vào. Make up đang cầm cọ trang điểm liền há hốc nhìn Cao Trấn Hào, nhưng mà cậu ấy cũng chỉ lắc đầu rồi cũng mặc kệ. Xem như đây là một bài học cho cái tên đầu gỗ như Ảnh đế Đường đi, sắp mất vợ tới nơi mới biết lo, đúng là mất bò mới lo làm chuồng.
Còn ở trong phòng thì Tiêu đạo và Bạch Giai Giai đang cùng nhau nói chuyện về vai diễn đang được tranh giành. Vốn dĩ Bạch Giai Giai không phải là người là của Thống Nhất nhưng kinh nghiệm diễn xuất của cô ta vẫn phong phú hơn Vũ Dạ Uyển rất nhiều, tuy nhiên thì khi Tiêu đạo nhìn thấy tiểu thiên kim nhà họ Vũ thì ông ấy đã ưng ngay từ đầu rồi, kinh nghiệm của Vũ Dạ Uyển có thể không nhiều nhưng năng lực diễn xuất của cô thì hoàn toàn tốt và ổn hơn Bạch Giai Giai rất nhiều.
- Tiểu Dạ, cô tới rồi à?
- Tiêu đạo, chào ngài. Tôi đến trễ rồi.
Tiêu đạo xua tay nói không sao, sau đó cũng mời cô ngồi xuống để bàn về kịch bản, tuy nhiên cô muốn nói gì đó nhưng rồi lại bị Tiêu đạo chặn miệng lại, cô hoàn toàn không chen miệng được vào cuộc hội thoại của Tiêu đạo và Bạch Giai Giai. Lúc này, Đường Phục Sinh đi vào thì thấy cô cứ muốn nói gì đó nhưng mỗi lần cô mở miệng là bị Bạch Giai Giai chẻm miệng vào, cuối cùng thì cô lại chẳng thể nói gì được, Giản Thiên Trọng thấy bạn gái bị chặn miệng như thế cũng chỉ bật cười, cậu ấy đang định lên tiếng nói giúp bạn gái thì Bạch Giai Giai đã nhìn cô, nói:
- Vũ tiểu thư, cô nghĩ sao về vai diễn lần này?Nội tâm nhân vật này đặc biệt sâu sắc, tôi sợ với người chưa có nhiều kinh nghiệm như cô thì sẽ khó có thể lột tả được hết tính cách của nhân vật này.
- Bạch tiểu thư nói vậy là có ý gì?
- Tôi không có ý gì, chỉ mong Vũ tiểu thư nên xem lại năng lực của bản thân tới đâu thôi.
Sau khi Bạch Giai Giai nói xong câu này thì còn bồi thêm một câu “Ngựa non háo đá”, Tiêu đạo từng cộng tác với Vũ Dạ Uyển vài lần, cho dù bề ngoài cô vẫn luôn giữ hình tượng hòa nhã, nhưng nếu động đến danh dự và nhân phẩm của cô thì sẽ sống không yên đâu. Nhưng lần này thì thái độ của cô lại cực kì bình thản, giống như là chẳng thèm để tâm đến lời nói của cô ta, Tiêu đạo tuy là người công chính liêm minh nhưng dự án này là tâm huyết cả đời của ông ấy, cho nên hạng mục đầu tư của Tập đoàn quốc tế Vũ thị là quan trọng hàng đầu. Nhưng nhìn thái độ bất cần của cô thì Tiêu đạo thật sự có chút lo lắng.
- Tiểu Dạ, tôi và Giai Giai có bàn bạc với nhau rồi, vai nữ chính lần này sẽ là của cô, còn Giai Giai sẽ đảm nhận vai nữ thứ. Nhưng mà tôi có một chút yêu cầu về nữ chính là… Cô phải cắt tóc ngắn.
Vũ Dạ Uyển nhíu mày lại, nhìn Bạch Giai Giai bằng cặp mắt nghi hoặc, đột nhiên lần này cô ta lại tốt bụng như vậy chứ? Còn nhường vai nữ chính cho cô nữa cơ, mà hạng người như cô ta thì làm gì có chuyện nhường vai, huống hồ đây còn là kép chính.
Bạch Giai Giai cứ nghĩ khi Vũ Dạ Uyển nghe thấy bản thân được “nhường” vai thì cô sẽ từ chối ngay, nhưng không ngờ cô lại chấp nhận. Nhưng! Vũ Dạ Uyển cũng phải tò mò vai nam chính là ai, khi nghe Tiêu đạo nói nam chính lần này sẽ là Ảnh đế Đường. Hai mắt của Bạch Giai Giai nổ đom đóm, cô ta quay ngoắt một trăm tám mươi độ nhìn sang Tiêu đạo, sau lúc này lão ta không nói cho cô ta biết nam chính lần này là Đường Phục Sinh, nếu như cô ta biết cho dù chết cũng không nhường vai.
Tiêu đạo biết Vũ Dạ Uyển rất ái mộ Đường Phục Sinh, nên ông ấy nghĩ khi cô biết bạn diễn nam của mình là thần tượng thì sẽ vui mừng mà nhảy cẫng lên. Nhưng, trái lại với suy nghĩ của mọi người thì Vũ Dạ Uyển liền đứng dậy, nhìn Tiêu đạo, cúi đầu, nói:
- Cảm ơn Tiêu đạo đã tin tưởng giao vai diễn tâm huyết cho Uyển Uyển, nhưng mà chắc cháu sẽ từ chối vai diễn này ạ.
Hai chữ “Từ chối” của Vũ Dạ Uyển khiến cho mọi người kinh ngạc, mỗi người một cảm xúc khác nhau, nếu nói Tiêu đạo hụt hẫng thì Đường Phục Sinh càng sốc hơn, còn Bạch Giai Giai thì khỏi phải bàn rồi, cô ta hẳn là vui mừng khôn siết.
- Tiểu Dạ… Có chuyện gì vậy? Sao cô lại không nhận vai diễn này, đây là vai diễn tuyến chính đầu tay của cô mà?
- Tiêu đạo, tôi có lý do riêng. Tuy nhiên thì ông không cần lo, vốn đầu tư của Vũ Thị và Thống Nhất vẫn giữ nguyên đó thôi.
Tiêu đạo cảm thấy rất hụt hẫng khi nghe lời từ chối của cô, nhưng ngay sau đó thì ông ấy cũng tôn trọng quyết định của Dạ Uyển, nhưng một nhân tài hiếm có như Vũ Dạ Uyển mà bỏ qua thì chỉ có kẻ ngốc mới bỏ qua mà thôi. Ông ấy liền đưa danh thiếp của Thẩm đạo, dự án phim “Cừu cừu sói sói” của Thẩm đạo đang lên kế hoạch khai máy nhưng vai nữ chính vẫn chưa được chốt hạ. Với năng lực thiên bẩm của Vũ Dạ Uyển thì chắc chắn cô sẽ lấy được vai nữ chính của bộ phim này.
Sau khi nói chuyện với Tiêu đạo xong thì cô cùng bạn trai trực tiếp ra về, mặc kệ cho Đường Phục Sinh có gọi lại thì cô cũng chẳng thèm nghe. Anh nhìn theo bóng dáng của cô xa dần, theo anh đoán thì lý do cô từ chối vai diễn tuyến chính này là do anh, nếu không phải vai nam chính được dành cho anh thì chắc chắn cô sẽ nhận lời Tiêu đạo rồi.
Bây giờ, vì anh mà cô đã từ chối cơ hội tỏa sáng, không phải cô sợ, mà là cô không muốn chạm mặt anh, dù một lần cũng không!
Danh Sách Chương: