Nhưng chưa để Đường Phục Sinh được thư giãn thì Vũ Dụ Bạch lại lập tức tiếp tục chất vấn anh. Bị anh bạn thân khủng bố đến mức cái đầu của anh cũng muốn nổ tung rồi nên Đường Phục Sinh cũng ngoan ngoãn thừa nhận, hôm qua anh và Vũ Dạ Uyển thật sự đã đi quá giới hạn một chút, nói đến đây thì anh lại liếc sang Vũ Dụ Bạch, vô cùng bất mãn nói nếu như không phải hôm nay vợ chồng họ về thì đêm nay anh lại đến rồi.
Khóe môi của Vũ Dụ Bạch co rút, bắt đầu thấy cái tên Ảnh đế này vì yêu mà ấm đầu rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Vũ Dụ Bạch vẫn thấy Đường Phục Sinh làm em rể của anh sẽ tốt hơn, vừa hay có thể thừa kế Thống Nhất, chứ nếu để Giản Thiên Trọng làm em rể của anh thì chắc gì cậu ấy có thể chăm lo chu toàn cho Thống Nhất và Giản thị.
Nhưng chưa kịp để Đường Phục Sinh nói tiếp thì điện thoại của anh lại sáng đèn, tiếng tin nhắn báo đến cũng làm cho Vũ Dụ Bạch tò mò mà nhìn vào xem, hóa ra là Cao Trấn Hào, mặc dù Vũ Dụ Bạch là ông chủ, nhưng tin nhắn riêng tư của nhân viên thì câu ta cũng không tiện xem, liền ngồi sang một bên chờ đợi khi anh xong việc sẽ tiếp tục chất vấn.
Còn Đường Phục Sinh nhìn tin nhắn trên điện thoại cũng chỉ biết thở dài ngao ngán, cái tên Cao Trấn Hào bình thường thì làm việc chẳng ra sao, tại sao đột nhiên việc thân phận của anh lại nhiệt tình như thế chứ? Thật sự là phiền muốn chết đi được.
Thấy anh thở dài cộng thêm gương mặt khó chịu, thì Vũ Dụ Bạch liền hỏi:
- Sao vậy? Trấn Hào lại làm gì sai à? Cậu ta cũng đi theo cậu mấy năm rồi không tiến bộ sao?
- Tiến bộ, tiến bộ chứ, quá tiến bộ ấy chứ. Thử hỏi xem có quản lý nào nhiệt tình cậu ta?
Vũ Dụ Bạch không hiểu liền hỏi có chuyện gì sao? Đường Phục Sinh cũng không giấu giếm mà kể cho anh toàn mọi chuyện, khi nghe đến đây thì Vũ Dụ Bạch bắt đầu trợn tròn hai mắt, nhìn Đường Phục Sinh một lượt từ trên xuống, sau đó cười nói:
- Tôi thấy Trấn Hào làm vậy rất tốt mà, biết cậu chính là thiếu gia nhà họ Nhạc thì sao? Dù Nhạc gia ở Phong thành không có tiếng tăm, nhưng ở Hà Lan thì Nhạc gia rất đáng gờm đấy.
- Lúc tôi ra sức tìm thì chẳng có tung tích. Đến khi tôi từ bỏ rồi, thì đột nhiên bây giờ lại xuất hiện nói tôi là con họ... Tôi không chấp nhận được.
Thật ra mà nói thì tâm trạng của Đường Phục Sinh hiện tại khá rối bời, dù sao thì anh cũng đã tìm kiếm thân thế của mình hơn hai mươi năm qua nhưng chẳng có tin tức gì, khi không lại có một gia đình dang rộng vòng tay nói với anh rằng "Ta là cha mẹ của con", đừng nói là Đường Phục Sinh khó chấp nhận, nếu Vũ Dụ Bạch đặt bản thân vào trường hợp đó cũng không thể ngày một, ngày hai là chấp nhận.
Nhưng dù sao thì lá rụng rồi cũng sẽ về cội, nếu như thật sự anh là tiểu thiếu gia thất lạc của Nhạc gia thì cũng nên nhận tổ quy tông, hơn nữa nếu như anh thật sự là Nhạc tiểu thiếu gia thì chuyện anh kết hôn với Vũ Dạ Uyển chẳng phải còn dễ dàng hơn sao?
- Sắp tới Vũ Thị có một cuộc giao dịch với Nhạc Thị. Tôi sẽ giúp cậu thăm dò gia đình họ.
- Dụ Bạch, cậu đừng như Cao Trấn Hào có được không? Một mình cậu ta là tôi đã đau đầu lắm rồi.
Vũ Dụ Bạch cười cười nhưng không nói gì nữa.
Sau khi hai người đàn ông nói chuyện với nhau xong thì họ cũng đi xuống nhà, Vũ Dạ Uyển nhìn thấy anh trai mình và người xém yêu của mình đi xuống thì cũng có chút lo lắng nhìn. Nhưng cũng may là hai người họ không đánh nhau một trận ở trên phòng, nếu mà có đầu rơi máu chảy chắc sẽ kinh động đến cha mẹ, nhưng đáng sợ hơn chính là ông bác... Nếu như ông bác biết chuyện của cô và Đường Phục Sinh chắc ông ấy sẽ giết anh mất.
Còn Vũ Dụ Bạch cũng định nói gì đó với cô, nhưng rồi thôi. Dù sao cô cũng đã lớn rồi, tự biết phải hành xử như thế nào, nếu như anh cứ tiếp tục nói thì đâm ra lại mất tình cảm anh em.
- Tiểu Uyển, chuyện của em và Phục Sinh, anh đã biết rồi. Nhưng anh hi vọng lần này em nghiêm túc với tình yêu của mình, nó không phải trò đùa đâu.
- Yêu? Ai yêu ai cơ?
Hai mắt của Vũ Dụ Bạch trố ra, ngay cả Quan Vi Duyệt cũng vì thế mà bật cười, riêng Đường Phục Sinh thì lại đen mặt, cái cô gái đáng chết này, hôm qua vừa mới ở cùng anh, cùng anh đầu ấp tay gối, qua ngày hôm nay lại trở mặt không quen biết sao? Chẳng lẽ cô muốn chối bỏ trách nhiệm với anh sao?
- Tiểu Uyển, em lại muốn gì nữa đây?
- Ngay từ đầu em đã nói rồi mà. Em chia tay Thiên Trọng là thật, em không có tình cảm với Lý Hoàng Bân cũng là thật... Hiển nhiên chuyện em không còn tình cảm với Đường Phục Sinh cũng là thật nốt.
Nghe đến đây hai tay của Đường Phục Sinh siết chặt, được rồi, không quen biết chứ gì? Nếu như cô đã nói không quen thì chính là không quen. Lòng tự tôn của thằng đàn ông không cho phép anh tiếp tục ở đây nữa, ánh mắt của anh vẫn rất hằn học nhìn cô, nhưng nam nhi đại trượng phu có làm có chịu, anh liền cúi đầu trước mặt Vũ Dạ Uyển, nói:
- Thật xin lỗi Vũ tiểu thư chuyện ngày hôm qua. Nếu như Vũ tiểu thư đã nói giữa chúng ta không có bất cứ mối quan hệ gì thì chính là như vậy, nhưng nếu như cô mang thai, thì cứ phá bỏ, hoặc không thì sinh ra rồi đưa đến cho Đường mỗ nuôi. Sau này, tôi cũng không làm phiền Vũ tiểu thư nữa... Ngại quá, làm phiền rồi.
Nói xong, anh lập tức đi thẳng mà không quay đầu nhìn lại, Vũ Dạ Uyển định lên tiếng gọi anh, nhưng rồi lại thôi. Cô bĩu môi, nghiêm túc vậy làm gì chứ? Rõ ràng là anh từ chối cô hai mươi lần, cô chỉ mới từ chối anh có ba lần mà anh đã không chịu được, đúng là khúc gỗ không biết điều.
Nghĩ đến đây Vũ Dạ Uyển liền tức giận, mắng:
- Chú có giỏi thì sau này gặp tôi ở đâu thì chú né ra ở đó! Nếu có giỏi nữa thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!
Đường Phục Sinh nghe đến đây cũng có chút khựng lại, nhưng cuối cùng thì anh vẫn bước tiếp. Cái tính cố chấp này anh vẫn không hề thay đổi, khiến cho Vũ Dạ Uyển tức đến điên người, không nói không rằng liền đi vào nhà.
Hai vợ chồng Vũ Dụ Bạch và Quan Vi Duyệt nhìn nhau, tuổi trẻ đúng là không nhịn được cái gì, cậu ta liền nắm tay vợ mình rồi đi vào phòng. Bỏ lại Vũ Thiên Ái ngây ngốc ở đó, đột nhiên cô bé lẩm nhẩm nói:
- Ủa, vậy chú Phục Sinh có cần mình làm nội gián ở nhà nữa không nhỉ? Nếu chú ấy không cần cô Uyển nữa thì quà tiêu vặt của mình phải làm sao? Ủa? Vậy là mình lại thất nghiệp à? Người lớn phiền thật đấy!
Còn Vũ Dạ Uyển sau khi lên phòng thì chỉ cần nghĩ đến anh thôi đã thấy tức điên người, lúc này Lý Hoàng Bân còn nhắn tin đến cho cô.
[Hoàng Bân]: Chị Tiểu Dạ, chị biết tin gì chưa? Có xin sốt dẻo cho chị đây.
[Dạ Uyển]: Tin gì cơ? Nếu không sốt dẻo tôi lập tức luộc chín cậu!
[Hoàng Bân]: Dịch Vi bị cắt vai rồi!
Vũ Dụ Bạch nhìn thấy thông báo từ Lý Hoàng Bân cũng kinh ngạc, không phải trong dự án lần này cũng có phần của Dịch gia sao? Sao đột nhiên Dịch Vi lại bị cắt vai? Cơ mà, cô ta bị cắt vai lúc nào ấy nhỉ? Sao cô không biết gì cả vậy?
Ngay lúc Vũ Dạ Uyển còn đang ngơ ngác thì Lý Hoàng Bân đã gửi đến cho cô một đoạn video, đại khái thì trong video là phim trường, Dịch Vi đang cùng một bạn diễn nữ khác diễn cảnh ở cùng nhau. Nhưng có lẽ Dịch Vi lỡ tay nên đã đẩy ngã bạn diễn kia ra khỏi bệ đỡ của đoàn phim. Thẩm đạo thấy vậy liền chạy ra, mắng:
- Dịch Vi, cô bị điên à? Cô không biết diễn thì cút khỏi đây. Diễn viên ở đây cũng là con người bằng da bằng thịt, không phải cái bao cát không biết đau!
Dịch Vi liền biện bạch là bản thân không cố ý xô cô ấy mạnh tay như vậy. Nhưng Thẩm Trác Tân hoàn toàn không nghe lời biện mình trắng trợn này, ông ấy liền tuyên bố Dịch Vi bị cắt vai, vai nữ thứ này cũng sẽ bị xóa khỏi kịch bản.
Nhìn vào đoạn video thì thấy đó là một trường hợp rất bình thường, nhưng nếu nhìn kĩ một chút, thì Vũ Dạ Uyển lại thấy rất rõ ràng... Dịch Vi thật sự không cố ý. Nếu vậy thì chỉ có cô gái kia tự làm mình bị thương thôi, nhưng lý do cô ta làm như vậy thì cô không biết.
Nhưng bỏ qua chuyện này, Vũ Dạ Uyển lại nhắn cho Lý Hoàng Bân một tin.
[Dạ Uyển]: Lý đại gia, không phải cậu rất yêu thích Dịch Vi sao? Thần tiên tỷ tỷ của cậu bị oan ức kia, nhanh đi an ủi đi.
Lý Hoàng Bân ở bên kia liền gửi đến một nhãn dán kinh hãi rồi nhắn ba chữ [Em chừa rồi!!!]
Danh Sách Chương: