Hắn vốn ở trong một căn hộ cao cấp giá trên trời, ngày thường cơm nước xong là đi tản bộ, đi bộ hai bước là tới Cố cung ( Tử Cấm Thành). Mái cong hắn cũng đã nhìn, thâm cung uy nghiêm hắn cũng thấy, độ chấn động cũng cao. Những kiến thức của hắn về kiến trúc cổ đều có bấy nhiêu đó, không nghĩ tới khi chứng kiến tận mắt, vượt quá hiểu biết của hắn rất nhiềuĐập vào mắt hắn là một cánh cổng, được bao quanh bởi một bức tường ngọc dài vô tận, nhìn không ra là lớn hơn hay nhỏ hơn so với cố cung, nhưng độ tinh xảo này thì chưa từng thấy bao giờ. Ngô Tật lấy thân hình của một đứa trẻ, hai chân ngắn ngủn đứng trước cánh cửa uy nghiêm cũng không làm giảm sự hoang dã của nó, bên trong những cái đó “rường cột chạm trổ” bao nhiêu từ ngữ cũng không đủ để hình dung được.
Cổng lớn này không giống với trong phim cổ trang, đầu tiên là không có tấm biển "
XX phủ" giăng ruy băng đỏ ngu ngốc, cũng không treo đèn lồng khắc tên dòng họ, hai con sư tử đá linh tinh, chỉ có một hai hàng mái cong tinh xảo ở hai bên, trông trang nhã mà lại bảo vệ vững chắc hai cánh cửa thật lớn. Trên cánh cửa có hai nét vẽ màu trắng tỉ mỉ điêu luyện mà sắc sảo, giống như hổ báo phi nhanh, tuy nét bút mềm mại nhưng lại uy nghiêm sống động, từng con đạp lên tường vân, kỳ hoa dị điểu vây xung quanh, không có lấy một chi tiết thừa. Màu sắc hoa cỏ lộng lẫy, tỉ mỉ từ những chiếc gân lá cho đến những thứ nghịch thiên, da lông đều dùng từng nét từng nét bút nối liền, to nhỏ rõ ràng, mỗi một bút đều có dáng vẻ không giống nhau.
Bức tranh này đặc biệt nhất là dường như có sức mạnh siêu nhiên, những bông hoa và cây cỏ trong bức tranh khẽ lay động theo gió, và khi hắn nhìn kỹ dường như nó vẫn đang đung đưa.
Phía trên mái vòm bạch ngọc được che phủ bởi một loại thực vật màu tím kỳ lạ, rải rác đều là màu tím, phía trên còn trộn lẫn loại hoa có cánh hoa màu tím tâm hoa màu trắng, dưới ánh mặt trời hoàng hôn chiếu vào đẹp lung linh , cánh hoa như pha lê trong suốt. Thực vật cuộn mình trên tường mái rồi dần dần rủ xuống tạo thành một bức màn cây kỳ diệu. Nhìn từ xa, bức tường ngọc màu tím như bức tranh hoa lệ, quả thực có thể gọi với danh hiệu tiên cung.
Ngô Tật và Cẩu Nương Tử bước xuống xe bò, hai người bọn họ liền đi thẳng, sau đó chiếc xe bò chở khoảng mười tiểu cô nương ở thôn cũng không dừng lại mà tiếp tục đi đến nơi khác. Cách đối xử với Ngô Tật đã hoàn toàn khác biệt với những cô nương này. Cẩu nương tử tự tay ôm lấy hắn, đi dọc theo bức tường gần cánh cửa, sau đó nhẹ nhàng mở một cửa nhỏ ở phía sau tấm rèm hoa màu tím.
Sự kinh ngạc đã đạt đến đỉnh điểm: ban đầu thời tiết còn khá khô nóng, nhưng ngay khi hai người bọn họ đến gần đám hoa màu tím, một cảm giác mát mẻ ngọt ngào bao trùm lên. Khi bước qua màn cửa như là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, nhiệt độ bên trong tường không quá lạnh cũng không quá nóng, thậm chí độ ẩm của không khí cũng tăng lên không ít, giúp cách nhiệt với sức nóng bên ngoài. Ngô Tật bị làn gió mát làm cho giật mình, hoàn hồn và nhìn lại bông hoa màu tím: Bà mẹ nó, không ngờ hóa ra là máy điều hòa trung tâm phiên bản cổ đại...
Trước mắt thấy sắp vào cửa, hắn quay đầu nhìn về phía đối diện lần cuối, quan cảnh rõ rệt khác biệt so với ngôi làng hoang vắng trước đây, với các kiến trúc được xếp hàng ngay ngắn, đường sá bằng phẳng. Hắn mới biết được rằng cái dinh thự này thật sự là một ngôi nhà lớn đến người ta kinh ngạc. Nhưng hắn chỉ thấy những điều này, tầm mắt hắn bị màn hoa màu tím đung đưa che khuất. Cẩu Nương Tử cõng hắn đi qua cửa nhỏ vào bên trong khuôn viên, tách biệt khỏi quan cảnh bên ngoài.
Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Cẩu nương tử ấn đầu hắn vào vai mình, cố gắng không làm lộ mặt hắn. Mặc dù tầm nhìn của Ngô Tật bị chắn, nhưng thỉnh thoảng trên con đường xóc nảy, hắn vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong phủ, những gì hắn chứng kiến chỉ có thể dùng hai chữ “trâu bò” để khái quát. Trời ơi, thiền viện mười khúc cua tám khúc quanh, hoa quý vươn thẳng, gió thoảng hương thơm, đủ loại hoa viên cổ kính lộng lẫy không thể tả quyến rũ với sức mạnh siêu nhiên vạn biến!
Cẩu nương tử tiếp tục bước đi, vòng qua mấy con bạch khổng tước đậu trên lan can hành lang, chạy đến một tòa tháp nhỏ, nơi mấy muội tử đang ở bên trong uống trà ăn điểm tâm. Cuối cùng Ngô Tật cũng cảm thấy chỉ số thông minh của mình có đất dụng võ: Phục sức của những nữ hài này không xứng với hoa viên xa hoa lộng lẫy bên ngoài, họ chắc hẳn không phải quý nhân mà chỉ là người hầu.
Muội tử A thấy Cẩu nương tử, cười giả lả đứng lên:
“Ai da, Cẩu đại nương sao lại đến nơi này nha?”
Cẩu nương tử khua môi múa mép hai câu, sau đó chuyển chủ đề lên người Ngô Tật:"
Li Châu cô nương nhìn thử đứa nhỏ này xem, liệu có thể để nó đến Thiên Hương Uyển không?
Hạt dưa mà Li Châu đưa lên miệng trượt qua kẽ tay và rơi xuống đất trước khi nàng ta kịp nhai. Nàng ta trợn hai mắt lên nhìn vào mặt Ngô Tật, miệng còn hơi há ra, hiển nhiên trong vòng năm giây cũng không thể khép lại được nên tự nhiên không nói nên lời.
Ngô Tật lại chú ý đến điều khác: Lúc này Cẩu nương tử đang sử dụng một ngôn ngữ khác để đối đáp, cách phát âm khác lạ so với phương ngữ của dân làng, nhưng hắn lại có thể nghe hiểu và nói được.
Cẩu nương tử thấy Li Châu sững sờ, trên người tản mát tỏa ra một khí thế chiến thắng, thậm chí còn thoải mái nhấc cánh tay tròn trịa của Ngô Tật lên:
“Li Châu cô nương?”
Lúc này Li Châu mới lấy lại tinh thần:
“Ngươi tìm được đứa nhỏ này ở đâu?”
Cẩu nương tử lặng lẽ nói:
“Việc này ta cần bẩm báo trực tiếp với phu nhân.”
Li Châu nghe vậy không cam lòng, nhếch mép cười, chỉ vào hai tiểu nha hoàn còn đang ngây người trong phòng:
“Cũng được, giao các nàng mang đứa nhỏ này đi Thiên Hương Uyển rửa mặt chải đầu trước đi, ngài đi với ta.”
Nói xong cũng không đợi Cẩu nương tử đáp lời, uốn éo vòng eo rời đi. Nghe có vẻ đã được phát giấy thông hành, Cẩu nương tử vênh váo tự đắc đi theo.
Ngô Tật nhìn ra hai người này có mối quan hệ cạnh tranh tế nhị trong công việc, hắn có vài nghi ngờ về tương lai của mình, ngay khi hai người kia dời đi, hai tiểu nha hoàn liền vây lại ngắm hắn.
Một tiểu nha hoàn cất lời:"Đứa trẻ nhìn thế này thật là tà môn. Nhìn nó không giống người bình thường."
Tiểu nha hoàn còn lại đáp:
“Không phải Cẩu đại nương đi Hỉ Thước đường mua người sao, ở đâu ra cục cưng bảo bối này vậy? Chỉ sợ không phải con nhà bình thường? Cũng không hẳn là lai lịch bất chính đâu……”
“Hiện nay bên ngoài đại loạn, Tú Châu của chúng ta đã thành tro tàn, thiên gia đều sửa tên đổi họ, mặc kệ lúc sinh ra ở tiền triều là thiên chi kiều nữ như thế nào thì bây giờ cũng giống nhau, đều là mạng sống rẻ rách mà thôi.”
“Ai, cũng không biết Cẩu đại nương có thể nhận được bao nhiêu tiền thưởng? Thật hời cho nàng ta.”"
Ta nghĩ chưa chắc, đứa nhỏ này có thể ở lại hay không, còn phải xem Thường ma ma có gật đầu không."
Hai tiểu nha hoàn vừa đi vừa nói chuyện, mỗi người một bên đưa Ngô Tật đi ra ngoài.
Danh Sách Chương: