Chỉ trong nửa ngày, Ngô Tật đã bị thay chủ hai lần liền một cách không hề có nhân quyền, hắn đã thoát thai hoán cốt, ngay cả tiếng tim đập đều cổ kính và hời hợt. Hắn nhai đi nhai lại đối thoại của hai tiểu nha hoàn và ngẫm nghĩ: Thì ra hắn đang ở vào thời kỳ hậu chiến, vì vậy có thể giải thích về thế giới nghèo nàn và tồi tệ mà hắn nhìn thấy khi mới đến. Mặt khác, Tiết gia ở hoàn cảnh như vậy liền có vẻ rất đáng ngờ, tổ lật sao lại còn trứng lành?…… 666, có phải hắn vừa vận dụng linh hoạt một câu Hán ngữ cổ có độ khó cao không?
Nhưng dù sao đây cũng là thế giới của thần linh và quái vật, rất nhiều chuyện không thể dùng lẽ thường trong giáo dục của hắn để khái quát được. Hắn nhớ lại hình như Cẩu nương tử từng tiết lộ rằng phu nhân Tiết phủ có một "
thân huynh đệ đã trở thành tiên", vậy có nghĩa là Tiết gia có được nhân mạch cường đại siêu nhiên nên có thể duy trì sự phú quý cùng với sự an toàn của mình trong loạn thế?
Ngô Tật vừa suy nghĩ vừa bước đi bằng đôi chân ngắn ngủn, loạng choạng đi theo hai tiểu nha hoàn. Hắn là đầu sỏ có thể giúp Cẩu nương tử thăng quan phát tài nên chắc chắn nàng ta sẽ đối xử tốt với hắn, nhưng hai tiểu cô nương này cũng sẽ không có lòng trắc ẩn, không đem hắn quăng ngã hay không xảy ra chuyện gì đã là tận tình tận nghĩa.
Cũng may đoạn đường này không dài, đi qua một cánh cửa hoa treo kín đáo sau vọng lâu, bên trong là một sân nhỏ. Nội viện này ngược lại có một tấm biển, giống như tin tức từ Cẩu nương tử : “Thiên Hương Uyển”. Ngô Tật nhìn vào tấm biển nhận ra một điều quan trọng: hắn biết chữ!
So với trình độ học vấn của dân làng trước đây, hắn thực sự là một hài tử xui xẻo, sinh ra trong một gia đình phú quý thời loạn thế, may mắn được kéo ra khỏi đống xác chết và bị bán cho một nhà giàu có đáng ngờ. Xem thử cách chọn người của Thiên Hương Uyển này kén chọn ra sao?…… Tóm lại đây cũng không phải là một nơi tốt.
Hai tiểu nha hoàn ở bên ngoài gọi vài tiếng, một bà lão từ Thiên Hương Uyển đi ra, nhìn thấy mặt Ngô Tật tất nhiên lại ngẩn ra, sau khi đánh tiếng với hai nha hoàn thì dẫn Ngô Tật rẽ trái rẽ phải, đi vào một gian gia tư gồm các dãy phòng nhỏ, dặn dò hắn đứng chờ tại đây một chút rồi vội vàng ra khóa cửa lại, không cho hắn cơ hội quan sát hoàn cảnh xung quanh quá nhiều.
Ngô Tật là một người ưu tú sinh ra ở một thị trấn giàu có, chỉ số thông minh lại một lần nữa đủ dùng một phen: Mức độ tiện nghi trong phòng nhỏ này tuy không tốt bằng lâm viên bên ngoài nhưng cũng khá được, giống như thuộc về khách sạn 5 sao với tiêu chuẩn không ăn sáng chứ tuyệt đối không giống phòng ký túc xá của công nhân viên bình thường.
Hắn vịn cửa sổ nhìn thoáng qua, thấy bà lão kia đi xa, lập tức trèo lên chiếc ghế đẩu thấp trước bàn trang điểm trong phòng để soi gương. Hắn đã nghe đủ mọi lời miêu tả gương mặt mình qua miệng người khác, nhu cầu cấp bách bây giờ là tự nhìn thấy.
Chiếc gương này không giống gương đồng thường thấy trong phim truyền hình mà là một tấm gương sáng và phẳng nhẵn, phản chiếu mọi chi tiết về người trước gương. Vì vậy, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng Ngô Tật suýt nữa đã ngã khỏi ghế đẩu.
Trong gương phản chiếu hình ảnh một nữ hài khoảng năm sáu tuổi, quần áo tả tơi, trên người và mặt đều dính chút bụi bẩn, nhưng không thể giấu được làn da trắng nõn, hai má hồng phấn, lông mày và đôi mắt như sơn mài. Bình thường trẻ con chưa nẩy nở, ngũ quan tự nhiên không rõ ràng, bất kể ưa nhìn đến đâu thì cũng chỉ đủ để nói rằng nó đáng yêu. Nhưng những đứa trẻ bình thường làm sao so được với hắn, cũng không biết nói như thế nào nữa, có lẽ phải dùng từ “mỹ lệ” để hình dung mới chính xác.
Vẻ đẹp của các đường nét bắt đầu từ đôi mắt, và khoảnh khắc hắn nhướng mi thật sự chấn động: ngoài cửa sổ có một khoảng nắng khiến hàng mi mảnh của hắn trông như cánh bướm vàng; cuối cùng ánh sáng lại chìm vào đáy mắt sáng long lanh. Tuy hắn là một đứa trẻ ngây ngô còn chưa hiểu cái gì là ánh nhìn nhưng lại đem đến cho người nhìn ý tưởng muốn ngắm hắn hàng ngàn hàng vạn lần.Đúng vậy, Ngô Tật thế nhưng có thể nhìn vào gương ngắm loli (chính mình) rồi hắn nhất quyết muốn nhìn thấy mình "
trăm lần, ngàn lần".
Với một đôi mắt và khuôn mặt như vậy, tất cả những từ ngữ mô tả đặc điểm của mỹ nhân trước đây đều không áp dụng được, ai đã khiến từng đường nét trên khuôn mặt của đứa trẻ này trở nên vô tư, như thể nhìn thấy bóng dáng của hàng ngàn mỹ nhân, nhưng lại đẹp một cách độc nhất vô nhị không thể tìm ra khuyết điểm?Đứa trẻ có thể tuyệt vời như vậy ở tuổi sáu hoặc bảy đã khiến truyền thuyết về tổng thống yêu một quả trứng được thụ tinh trở nên đáng tin cậy, thậm chí có thể làm lung lay địa vị của Vương Tổ Hiền trên thế giới.…… Nhưng Ngô Tật chỉ muốn làm rung động trái tim của Vương Tổ Hiền chứ không phải địa vị của Vương Tổ Hiền.
Nếu tâm hồn bên trong hắn thật sự là một nữ nhân thì vào lúc này hắn sẽ nhảy múa ngất ngây trước gương, đáng tiếc hắn không phải.
Nội tâm hắn cuồn cuộn như biển gầm, quan sát khuôn mặt trong gương: khuôn mặt này càng bày ra vẻ đẹp mỹ lệ tuyệt sắc thì càng nhắc nhở hắn đã thực sự mất đi bộ phận quan trọng nhất.
Vâng, là đàn ông ai cũng đều thích mỹ nữ, hắn cũng thích. Hắn chẳng những thích mỹ nữ mà còn thích ăn những món đồ trang điểm nhiều màu sắc, nhưng mà con mẹ nó có ai mong muốn ngủ một giấc khi thức dậy vào buổi sáng thì bỗng phát hiện ra khuôn mặt của mình đã biến thành một món đồ trang điểm sặc sỡ?
Lúc này, rõ ràng hắn nên có biểu hiện ăn cứt, nhưng khi phản chiếu trong gương lại vẫn như cũ, một vẻ đẹp không góc chết, yếu ớt bất lực, một thứ có vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ.
Sự thật phũ phàng cuối cùng cũng bày ra trước mặt:
Hắn dường như đã trở thành một tuyệt thế (nữ hài) mỹ nhân.
Danh Sách Chương: