Ngô Tật đang nhâm nhi điếu thuốc của mình, tựa lưng vào đầu giường nghịch điện thoại. Một cô gái thân hình mảnh mai, xinh đẹp từ trong nhà tắm bước ra, quấn khăn tắm nhảy lên giường, nhìn thấy hắn đang chơi trò chơi nông trại với vẻ mặt nghiêm túc, cô không khỏi ngạc nhiên, chọc chọc vào bụng hắn: “Anh còn chơi loại trò chơi này à?”
Ngô Tật không trả lời, ôm chầm lấy cô, thu hoạch đợt rau cuối cùng. Đột nhiên, mắt hắn sáng rực, ấn nút chuyển trò chơi sang Wechat, mở hình đại diện của trợ lý Lưu lên, vô cùng thích thú và hào hứng nói:
“Lưu Nhị, chuyện này tôi đang suy nghĩ xem nên làm như thế nào, chiều nay mời cục trưởng Lý tới, bảo mang theo con trai của bạn ông ta đến, nói tôi mời bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm. Đúng, đúng, đúng vậy, đó chính là người hồi hương mà ông ta đã đề cập trước đó. Cậu đem sơ yếu lý lịch của cậu ta gửi lên bộ phận thị trường. Tôi đã thông báo cho lãnh đạo của họ trước đó, để bộ phận của họ chủ động sắp xếp một buổi phỏng vấn."
Trợ lý Lưu nhanh chóng trả lời bằng một tin nhắn thoại, cho biết đã sắp xếp gọn gàng từng việc một. Dường như, trong đầu Ngô Tật đang có một kế hoạch, tâm trạng trở nên vô cùng tốt, đứng dậy đi đến tủ quần áo để thay đồ.
“Anh sẽ về công ty một chuyến, em đi tìm gì đó để ăn đi, tối xong việc anh sẽ đưa em đi dạo.”
Giọng nói trở nên ôn nhu.
Tiểu mỹ nhân vui vẻ đồng ý, thu dọn đồ đạc cùng Ngô Tật chuẩn bị ra ngoài. Bộ âu phục đều được dì giúp việc ủi, mặc lên người vô cùng hợp. Ngô Tật chụp một bức ảnh trước tấm gương. Nội tâm của tiểu mỹ nhân gần như choáng váng trước vẻ đẹp đó, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Một nam, một nữ dung mạo xuất chúng bước xuống lầu, tiểu mỹ nhân nhìn thấy hắn đi ngược hướng nhà để xe, liền hỏi:
“Lại đi tàu điện ngầm nữa à? Anh có muốn em đưa anh đi không?”
“Ha ha. Đại tiểu thư nhà chúng ta mấy năm trước còn khóc lóc kêu ca với anh, không thể lùi xe được, bây giờ còn dám xung phong làm tài xế.”
Ngô Tật nhếch một bên khóe miệng, châm điếu thuốc đang cầm trên tay, véo lấy má cô. Tiểu mỹ nhân mỉm cười:
“Làm sao, khinh thường người ta à?”
“Sao có thể chứ. Con đường chúng ta đi không hề dễ dàng, anh sợ em mới bắt đầu sẽ lo lắng."
Ngô Tật thì thầm, giọng nói có sức hút đến mức khó có thể từ chối.
“Em tự lái xe về nhà, trên đường chú ý đi từ từ, về đến nơi thì nhắn tin cho anh.”
Hắn đút một tay vào túi quần, nói xong quay đầu châm một điếu thuốc, vẫy tay với cô rồi bước ra ngoài.
Tiểu mỹ nhân kiêu kỳ nhìn theo, cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất ở ngã tư, mới xoay người rời đi.
Tục ngữ nói giàu có rồi mới biết lễ độ.
Ngô Tật cho rằng bản thân là một người thành đạt, tuấn tú và giàu có. Ý thức trách nhiệm xã hội nhất định phải mạnh mẽ hơn người bình thường mới phù với phong cách của mình. Bây giờ chú ý tới việc đi lại và giảm thiểu các-bon (carbon), mặc dù để bản thân đi làm bằng xe đạp chắc chắn không thể, song ngồi tàu điện ngầm cũng khá ổn. Ngôi sao nhỏ trong mắt tiểu mỹ nhân chính là minh chứng cho phẩm chất của hắn.
Ngô Tật vén tóc phía sau đầu, như có thể cảm nhận hắn mắt si tình của tiểu mỹ nhân đang dán sau gáy mình, thật hạnh phúc!
Hắn ăn mặc hào nhoáng, đứng ở vạch kẻ đường chờ đèn giao thông ở ngã tư cùng với một lượng lớn công nhân cổ áo trắng đi làm trở lại sau bữa ăn trưa, trông hắn trông thật nổi bật trong bộ quần áo hàng trăm nhân dân tệ, thu hút cô gái đứng bên chắn lén lút nhìn trộm khuôn mặt hắn.
Ngô Tật thật sự rất đẹp trai. Trên Baidu, có một bảng xếp hạng “lông mày lưỡi mác mắt sao”, và hắn là người đứng đầu trong số đó. Lông mày của hắn bằng phẳng và thẳng tắp, đều và rậm rạp, đỉnh lông mày nhướng cao tạo thành một đường vòng cung sâu với hốc mắt, làm nổi bật vẻ ôn hòa và quyến rũ trong đôi mắt. Kiểu tướng mạo này, bất kể nam nữ, già trẻ, đều khiến người ta cảm thấy có hảo cảm khi nhìn vào. Từ lông mày và ánh mắt của hắn luôn có thể thấy được sự chính trực, hài hước, khiêm tốn và những ưu điểm khác, đó cũng là một điểm cộng.
Luôn có một số người sinh ra dường như được ông trời ưu ái, thừa hưởng ngoại hình và đầu óc phi thường của cha mẹ, gia cảnh tốt, được học hành tử tế, thông minh chăm chỉ làm việc, nghiễm nhiên đã leo lên đỉnh cao của cuộc sống.
Ngô Tật luôn nghĩ rằng bản thân mình là một người may mắn.
Nhưng vấn đề là Thượng đế không công bằng, luôn bất định.
Lúc này trên đường không có nhiều xe, nên đèn xanh đường dành cho người đi bộ không hề sáng đèn. Rất nhiều người không thể chờ đợi nóng lòng muốn vượt đèn đỏ. Ngô Tật không đi theo, chỉ đứng đó, một tay đút vào túi quần chờ đợi. Trở thành nam thần là một môn nghệ thuật, không thể vì thế mà phá vỡ luật lệ ở nơi công cộng. Hắn đợi cho đến khi đèn xanh bật lên mới tiến về phía trước, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về dự án mà công ty đang thực hiện gần đây.
Có hai cô gái trẻ đứng phía sau hắn, tâm lý muốn ngắm trai đẹp nên cũng đứng lại chờ. Lúc này đang trao đổi tin nhắn trên điện thoại di động, cười khúc khích thông báo chuyện gặp được một anh đẹp trai, đi phía sau hắn. Mới bước được một bước, có một chiếc xe đột nhiên lao ra từ phía ngã tư đối diện. Vừa tình cờ cuốn Ngô Tật đi trong cơn cuồng nộ, nó thực sự chỉ cách hai cô gái nhỏ một bước chân.
Ngô Tật quay lưng lại với chiếc xe gây tai nạn, căn bản không ý thức được chuyện gì vừa mới xảy ra đã nằm xuống. Khi con người nhắm mắt mở mắt hỏi có kiếp sau hay không, người sống nhất định sẽ không biết, nhưng Ngô Tật thì biết.
Khi tỉnh dậy, vừa mở mắt ra, trên đầu hắn là mái nhà mục nát thường thấy ở nông thôn kiểu cũ, mùi phân gà xộc vào mũi, hắn cảm thấy một cơn đau nhức kéo dài từ sau gáy đến tận xương cụt. Trước mặt có một cô gái mặc trang phục cổ trang đen gầy đang lo lắng vỗ vỗ vào má hắn:
“Ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi đừng dọa ta!”
Ngô Tật thầm nói, giữa tôi và cô, thật đúng là không biết là ai dọa ai. Hắn nhìn cô gái chằm chằm, cố gắng chịu đựng cơn đau ở xương cụt ngồi dậy và hỏi:
“...
Cô là ai?”
Hắn vẫn đang cố nhớ xem mình đã di chuyển như thế nào từ vạch kẻ đường ở thủ đô ra vùng ngoại ô.
Sắc mặt cô gái mặc cổ trang nháy mắt trắng bệch, giống như sắp bị dọa ngất, run rẩy, sau đó khóc toáng lên.
“Mẹ! Mẹ! Mẹ! Mau lại đây, Niếp Niếp bị ngã ngốc rồi!”
Danh Sách Chương: