“Hay!”
Tiếng khích lệ từ dưới khán đài cứ không ngừng vang vang kể từ lúc Đổng Thanh Thư xả vai. Cô lại một lần nữa nhắm mắt, đôi mắt cay nghiệt khi nhập vai vừa rồi sau khi mở ra một lần nữa lại trở nên hiền lành vô hại như trước.
Lần này diễn đến xuất thần như vậy, Đổng Thanh Thư có chút mất sức. Cô thở hổn hển vì mệt, thế nhưng vẫn không quên tác phong chuyên nghiệp mà cố gắng giữ khóe miệng cười trên môi.
Thật sự mà nói, cô không tự nhận bản thân diễn xuất rất tốt. Dù sao cô cũng xuất thân từ biên kịch, đối với diễn xuất cũng chưa từng học qua bài bản, lúc diễn cũng chỉ hoàn toàn dựa vào bản năng.
Nhưng cô vẫn có thể tự hào rằng, độ nhập vai của cô rất tốt. Bởi vì trước kia từng viết rất nhiều kịch bản, mỗi nhân vật cô viết lên đều là dùng hết tâm huyết, sự thấu cảm nhân vật mà truyền tải. Lúc này khi tiếp nhận kịch bản, cô cũng thật tâm cảm thụ nhân vật như thế.
Ngày trước làm biên kịch, Đổng Thanh Thư rất muốn diễn viên chú tâm một chút, chăm chút vào vai diễn của mình nhiều hơn, đặc biệt chính là thổi hồn vào nhân vật, phải cảm nhân vật, quên mất đi chính mình là ai, lột tả ra được chính xác hình tượng nhân vật mà biên kịch đã chấp bút.
Lúc này đây dưới khán đài vẫn không ngừng tiếng vỗ tay khích lệ kịch liệt, Đổng Thanh Thư thầm cười vui mừng khi gặt hái được thành công, lại mong chờ nhìn về phía ban giám khảo.
Lần này không phụ lòng của cô, đạo diễn La dường như kích động đến đứng bật dậy khen ngợi hết lời.
“Thật sự tốt lắm, Đổng Thanh Thư. Tôi không nghĩ cô lại có thể làm tốt đến thế.”
“Đạo diễn La, ngài quá lời rồi. Tôi vẫn còn rất nhiều điểm thiếu sót, mong là sẽ nhận được sự chỉ dạy thêm từ ngài.”
Đổng Thanh Thư hơi cười, cảm thấy có chút tự hào về bản thân mình.
Đạo diễn La cứ khen không ngớt ngời, mà bên cạnh mọi người ai nấy đều rất đồng tình với quyết định của đạo diễn La, cuối cùng không đợi Đổng Thanh Thư phải về nhà đợi kết quả, đạo diễn La thẳng thắn vào chủ đề chính, chọn cô vào vai nữ phụ của bộ phim lần này của mình.
Đổng Thanh Thư mừng hết lớn, rối rít cảm ơn đạo diễn La.
Đây sẽ là vai diễn đầu tiên của cô khi cô xuyên thư đến đây!
Nhưng mà còn vui mừng chưa đủ, điện thoại trong túi quần cứ không ngừng rung lên phá tan đi bầu không khí lúc này. Đổng Thanh Thư vội vã nói xin lỗi, lại chạy ra một góc vắng người gần đó để kiểm tra. Không ngờ vừa mở điện thoại lên, đã thấy ngay cuộc gọi của trợ lý Mạc.
“Ặc…” Đổng Thanh Thư xém chút là cắn lưỡi.
Cô có chút do dự không biết sao, muốn tắt điện thoại nhưng lại cảm thấy không phải phép. Đấu tranh tâm lý một hồi cuối cùng cũng phải gượng ép bản thân nhận cuộc gọi.
“Tôi nghe đây trợ lý Mạc.”
“Tiểu thư.” Tiếng gọi của trợ lý Mạc thấm đượm sự mệt mỏi, dường như Đổng Thanh Thư còn nghe ra được sự ẩn nhẫn trong cách nói của anh ta.
“Sao mấy nay tôi nhắn tin đến mà không thấy cô trả lời. Wechat vẫn online kia mà, hay là Đổng tiểu thư bơ tin nhắn tôi đấy?”
“…” Đổng Thanh Thư im lặng không lên tiếng, tiếp tục chờ đợi xem Mạc Thiên Quyết sẽ nói gì tiếp theo.
“Lệnh gia đã chọn ngày giờ và địa điểm gặp mặt, cụ thể là tối nay ở BOISE, căn phòng 607 hôm trước, không biết tiểu thư có chỗ nào thắc mắc hay không?”
“…” Đổng Thanh Thư vẫn không trả lời, thầm đem tám đời tổ tông Lệnh tiên sinh cũng như trợ lý Mạc kia ra hỏi thăm hết một lượt.
Đây rõ ràng là ép buộc cô tới, chứ đâu phải là hỏi ý kiến của cô! Tính ra tôi còn không cần người ta bao dưỡng… tôi đây rõ ràng là bị ép bao dưỡng mà.
“Đổng tiểu thư?”
Mạc Thiên Quyết cố gắng đè nén chất giọng của mình xuống sao cho dễ nghe nhất có thể, thế nhưng y cũng đã rất cáu bẩn rồi. Đúng thật là diễn viên khác lẳng lơ thực dụng quá thì y cũng xem thường chẳng cho vào mắt, thế nhưng cái cô Đổng Thanh Thư này thì đúng là lạ đời hết chỗ nói, hại Mạc Thiên Quyết trầy vi tróc vẩy mấy ngày nay.
Cô ta né Lệnh gia hệt như né tà vậy… - Ách, không nên nói vậy.
Mạc Thiên Quyết thở dài một hơi, đưa tay xoa xoa thái dương.
Cô ta né Lệnh gia như vậy, mà Lệnh gia lại một lòng mong ngóng cô ta. Hại Mạc Thiên Quyết là người đưa tin nằm ở giữa, thực sự là khó xử muốn chết.
Một bên thì Lệnh tiên sinh ngày đêm hỏi thăm về tình hình của Đổng Thanh Thư, một bên thì Mạc Thiên Quyết có ra sức gửi tin nhắn, gọi điện thoại thế nào thì Đổng Thanh Thư cũng không thèm trả lời y.
“Đổng tiểu thư của tôi ơi, tôi nghĩ là cô không nên được sủng mà kiêu. Được Lệnh gia để mắt tới, đối với những người khác chính là đặc ân to lớn, cô có được cơ hội như vậy, sao lại không biết nắm bắt?”
Mạc Thiên Quyết nói nhẹ nhàng thì Đổng Thanh Thư không nghe, y cũng chịu hết nổi, bắt đầu lên giọng dạy dỗ cái cô nghệ sỹ không biết phải trái này.
“Cô phải biết, đắc tội với Lệnh tiên sinh là điều tối kỵ, bình thường sự nghiệp của cô không nổi bật, chẳng lẽ cô muốn tương lai cứ nằm mãi trong vũng bùn ư?”
Mạc Thiên Quyết nói tới đây thì dừng lại vài giây để nghe xem phản ứng của Đổng Thanh Thư.
Quả nhiên Đổng Thanh Thư đã bị mấy lời nói này của Mạc Thiên Quyết làm cho hoảng sợ thật.
Rõ ràng Mạc Thiên Quyết nói mấy lời này là đang uy hiếp cô mà. Nói cô vũng vẫy trong vũng bùn, đó còn không phải là đang ngụ ý tương lai cô không chỉ không tiến thân được, mà còn bị người đàn ông kia giẫm dưới chân không cho trồi lên hay sao!
Đổng Thanh Thư nuốt trộm một ngụm nước bọt, im lặng nãy giờ cuối cùng cũng chậm chạp lên tiếng:
“Tối nay… tối nay tôi sẽ tới.”
Lời này vừa dứt, Đổng Thanh Thư dường như có thể mơ hồ nghe ra là Mạc Thiên Quyết đang cười mãn nguyện ở đầu dây bên kia.
“…” cmn đáng ghét.
“Vậy thì tốt rồi, tối nay 8 giờ ở BOISE, hy vọng Đổng tiểu thư đã chuẩn bị sẵn sàng câu trả lời.”
Mạc Thiên Quyết nói rồi còn không để Đổng Thanh Thư phản ứng kịp thì đã tắt máy.
Y vốn cũng chỉ chờ có nhiêu đó mà thôi, chỉ cần Đổng Thanh Thư đồng ý đến hẹn, Mạc Thiên Quyết có thể dễ dàng báo lại với Lệnh gia rồi.
Danh Sách Chương: