Ngồi một đêm ngắn ngủi, Phương tiên sinh giới thiệu cho cô rất nhiều nhân vật máu mặt trong giới giải trí, người đầu tiên Phương tiên sinh giới thiệu vừa vặn là Tống Chí Hào - chính là vị kim chủ béo mập trong truyền thuyết mà Đổng Thanh Thư từng viết.
Sống lưng cô lạnh toát, nhìn thấy lão ấy là kịch bản chạy vòng vòng trong đầu cô, hại cô sợ xanh cả mặt.
Suốt cả buổi cô chỉ cười cười cho có lệ, biểu cảm hoàn toàn cứng ngắc chẳng chút nhiệt tình gì. Cũng vì thế mà đám người bọn họ chẳng ai thích cô cả, cứ như vậy Đổng Thanh Thư thoát khỏi đại nạn, ngồi trong góc nhàn nhã uống rượu cắn hạt dưa, chẳng lo sẽ lọt vào mắt xanh của bất kỳ ai.
Nếu là người khác thì cầu được để ý mãi không thấy, nhưng Đổng Thanh Thư thì không ham, cô đâu cần tìm kim chủ, cô cần gì phải lấy lòng họ chứ.
Đồng Tuệ Linh thấy cô phản ứng như vậy thì có chút xấu hổ, dù sao Đổng Thanh Thư cũng là do cô ta giới thiệu tới, vậy mà cô nàng họ Đổng này sao mà không biết điều gì hết, phản ứng chút gì đi chứ!
Nhân lúc không ai để ý cô ta thúc thúc cùi chỏ vào người Đổng Thanh Thư.
“Thanh Thư à… cô làm cái gì vậy? Cười tươi lên xem nào, bình thường mặt mày cô đâu có ủ dột như thế đâu.”
“Bình thường mặt mày tôi không như vậy, nhưng hôm nay thì khác.” Đổng Thanh Thư lia mắt lườm Đồng Tuệ Linh một cái, cuối cùng cả hai chìm vào trong im lặng.
Trong lúc Đổng Thanh Thư nhàm chán ngồi cắn hạt dưa, thì lúc này cửa phòng bật mở, một người đàn ông thân mặc tây trang sang trọng ung dung bước vào.
Nhìn dáng vẻ của người đàn ông nọ, Đổng Thanh Thư đoán rằng người này khẳng định rất quyền thế giàu có, loại khí chất cao ngạo, thần sắc lạnh lùng phát ra từ trên người anh ta khiến cô có chút không thoải mái.
Nhưng Đổng Thanh Thư chỉ tò mò nhìn một chút, sau đó liền đảo mắt sang nơi khác.
Người đàn ông kia vừa bước vào đã là tâm điểm của sự chú ý, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh ta, Đổng Thanh Thư còn mơ hồ cảm thấy trên người anh ta phát ra hào quang của người nổi tiếng nữa!
Phương tiên sinh và anh ta chào hỏi nhau mấy câu, Đổng Thanh Thư nghe được tên của người đàn ông kia là Lệnh Thiên Từ. Tiếp theo sau mấy người bọn họ bàn nhau việc làm ăn gì đó, Đổng Thanh Thư nghe không hiểu nên cô cũng chẳng để tâm, vừa cắn hạt dưa vừa uống sạch rượu trong ly.
Tửu lượng của cô cũng không phải là rất tốt, nói đúng ra là dở tệ vô cùng. Nhưng mà rượu ở đây ngon như vậy, còn là hàng đắt tiền, không uống cũng uổng. Mà Đồng Tuệ Linh thì cứ thấy cô uống hết liền rót thêm vào, tính ra nãy giờ cũng hơn năm ly, đầu Đổng Thanh Thư xoay vòng rồi.
Không biết có phải do cô say không, nhưng Đổng Thanh Thư cứ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông họ Lệnh kia từ nãy đến giờ vẫn luôn dán vào người cô. Ánh mắt đó sắc bén và cuốn hút đến lạ kỳ, khiến trái tim của Đổng Thanh Thư đập loạn không ngừng.
Cô hơi dụi mắt, trái tim hoảng sợ khẽ run lên: “Tuệ Linh à, hình như tôi say rồi, đừng rót rượu nữa.”
Đổng Thanh Thư không dám nhìn lại Lệnh Thiên Từ, cô tránh né đường nhìn nóng rực của anh ta, giả vờ như không để ý. Nhưng Phương tiên sinh cũng thật là, đúng là không phụ lòng trông cậy của Đồng Tuệ Linh, anh ta nhiệt tình vô cùng, còn giới thiệu cô cho Lệnh Thiên Từ nữa.
“Nào Thanh Thư, lại đây chào hỏi Lệnh gia đi.”
“…” Đổng Thanh Thư trộm nuốt một ngụm nước bọt, cô nhìn Phương tiên sinh với ánh mắt: “ai mượn anh nhiều chuyện thế”, nhưng đương nhiên là cô đâu dám hé môi nửa lời.
Mà có lẽ Phương tiên sinh không nhận ra là cô đang âm thầm oán than anh trong lòng, anh ta càng cười khoái chí.
“Đừng ngại nữa, Lệnh gia rất phóng khoáng, nhờ ngài ấy chiếu cố một chút đi nào.”
Phương tiên sinh đã mở đường, Đổng Thanh Thư cũng không biết phải từ chối làm sao.
Giữa thế tiến thoái lưỡng nan này, được giới thiệu mà không chào hỏi thì quá vô lễ, Đổng Thanh Thư cũng biết Lệnh Thiên Từ không phải là một nhân vật bình thường, cô đương nhiên không muốn tương lai sau này đi tới đâu cô cũng bị người ta làm khó làm dễ, vậy nên Đổng Thanh Thư liền cười cười qua loa.
“Lệnh gia, chào ngài.”
Gương mặt của Đổng Thanh Thư đỏ lên vì men rượu, lúc này bên cạnh bạn tốt Đồng Tuệ Linh lên tiếng nhắc nhở cô.
“Sang đó rót rượu cho ngài ấy đi.”
Đổng Thanh Thư liếc mắt nhìn Đồng Tuệ Linh, trong bóng tối mờ nhạt ấy vậy mà cô vẫn nhìn rõ mồn một nụ cười gian manh của cô bạn thân. Quả nhiên là cô ta vẫn không từ bỏ ý định cũ, đúng là dai như đĩa.
Đổng Thanh Thư trong lòng hừ lạnh một tiếng, nhưng vì không muốn để bản thân mình và Đồng Tuệ Linh mất mặt, cuối cùng Đổng Thanh Thư cũng cầm theo chai rượu đi tới chỗ Lệnh Thiên Từ đang ngồi.
“Lệnh gia, rượu của ngài đây.”
Chất lỏng màu đỏ sóng sánh được rót ra ly, Đổng Thanh Thư đưa tay đẩy tới trước mặt Lệnh Thiên Từ, trên môi cô giương lên một nụ cười nhàn nhạt thu hút sự chú ý của anh.
Ngay từ lúc bước vào nơi này Lệnh Thiên Từ đã luôn dành sự chú tâm cho Đổng Thanh Thư rồi, một khắc bốn mắt nhìn nhau như vậy thực sự khiến Đổng Thanh Thư không thoải mái.
Cô trộm nuốt một ngụm nước bọt, sau khi rót rượu xong thì liền muốn chạy về chỗ ngồi. Nhưng cô còn chưa kịp đi thì Lệnh Thiên Từ đã giữ chân cô.
“Bình thường tôi uống rượu cũng không phải chỉ uống một ly.”
Lời này không phải là đang ngụ ý nói Đổng Thanh Thư nên ở lại rót rượu cho anh ta sao?
Danh Sách Chương: