Đồng Tuệ Linh ôm một bụng hoài nghi mà không dám hỏi thẳng Đổng Thanh Thư, cuối cùng sau một hồi im lặng, Đổng Thanh Thư mới hỏi ngược lại cô ta.
“Sao hả? Bị tôi mắng đến phát ngốc rồi à, sao không nói gì nữa?”
“Thì tôi còn dám nói gì đâu… bị cô mắng té tát, cũng hên không phải mùng 1, chứ không tôi xui cả tháng thì cô liệu hồn.”
Đồng Tuệ Linh là chúa mê tín, đã thế gần đây tìm được một vị kim chủ vô cùng ngon lành cành đào, cô ta ngoài đóng phim còn mở hẳn một shop thời trang bán quần áo và phụ kiện to hoành tráng ở trên con phố lớn Lệ Lan, công việc làm ăn quả thực là càng ngày càng ăn nên làm ra, được ra phết.
“Nhưng dù sao cũng vui mà, cô đừng có bi quan làm gì.” Đồng Tuệ Linh chẹp miệng, bắt đầu suy tính: “Dẫu cho mai sau anh ta không để ý đến cô, nhưng chẳng phải bây giờ lịch sử tình trường của cô đã có thêm một cái tên Lệnh Thiên Từ rồi sao, không phải rất ngầu à?”
“Ngầu?” Đổng Thanh Thư thật hết nói nỗi.
“Đầu óc của cô suy nghĩ nông cạn quá rồi!” Đổng Thanh Thư hừ lạnh một tiếng, tức đến phát điên.
Nhưng những lời Đồng Tuệ Linh nói sau đây còn khiến cô hoảng hốt hơn nữa:
“Cô không biết đó thôi, hôm qua ngoài bỏ thuốc cô, tôi cũng có… nhúng tay đến ly rượu của Lệnh gia nữa.”
Đồng Tuệ Linh vừa kể vừa hãnh diện với chiến tích của mình, nghĩ lại hôm qua cô ta cũng tự khen là mình gan dạ với cả nhanh tay, nhân lúc không có ai để ý đã đồng thời chuốc thuốc cả hai người bọn họ.
“Cái gì cơ?”
Nghe lời Đồng Tuệ Linh nói mà như sét đánh ngang tai vậy, Đổng Thanh Thư hoảng hốt trợn tròn mắt, miệng lưỡi cô khô khốc, sợ đến đổ mồ hôi lạnh.
“Cô dám… dám bỏ thuốc cả Lệnh gia ư?”
“Ừ- ừ thì… tôi sợ nếu chuốc cô thôi thì không có tác dụng. Để cả hai người cùng bị chẳng phải sẽ phản ứng tốt hơn sao?”
Đồng Tuệ Linh thấy Đổng Thanh Thư phản ứng quá mạnh nên cũng có chút hoang mang. Bộ cô đã làm gì sai à?
“Tôi giúp cô tận tình như vậy, cô không cảm ơn tôi thì thôi ấy chứ.”
“Tận tình? Cô giúp tôi hay là hại tôi vậy hả Đồng Tuệ Linh!”
Thanh âm của Đổng Thanh Thư càng lúc càng lớn, cô tức đến đỏ mặt: “Cô có biết đêm qua là đêm đầu tiên của tôi không? Tôi sống tới chừng này tuổi cũng chưa từng có bạn trai, chưa từng nắm tay một người đàn ông nào cả… vậy mà đêm qua- đêm qua cô…”
Nói không nên lời, Đổng Thanh Thư chỉ biết ôm ngực thở hổn hển vì tức giận.
Mà Đồng Tuệ Linh ở đầu dây bên kia nghe được câu mấu chốt cũng bừng tỉnh.
“Gì cơ, cô, cô lẽ nào… chưa từng phá thân sao?”
“Chứ còn gì nữa!”
Đồng Tuệ Linh thực sự là sốt đến ngớ người, cô ta chưa từng nghĩ tới việc Đổng Thanh Thư thực sự là một đóa hoa hồng trắng chưa nhiễm chút bụi trần nào.
“Cô vào giới giải trí cũng lâu như vậy, lại còn mãi mà không nổi tiếng được… tôi nghĩ lẽ ra cô đã phải sớm cầu cạnh các vị tai to mặt lớn để đi lên rồi chứ. Thêm cả scandal trước kia nữa, chẳng lẽ tất cả đều là vô căn cứ sao?”
Giọng Đồng Tuệ Linh có chút run, bởi lẽ cô ta thực sự không ngờ Đổng Thanh Thư lại còn là cô gái trinh trắng chưa từng một lần lên giường với ai.
“Tất nhiên là vô căn cứ rồi, tôi làm quái gì mà lên giường với người không quen không biết chứ hả!”
Đổng Thanh Thư đưa tay xoa xoa mi tâm, vừa mệt vừa bực, bây giờ đầu óc loạn cả lên. Trước kia viết kịch bản chỉ là muốn bôi đen nhân vật A, đánh nền cho nhân vật chính thôi, không ngờ bây giờ xuyên thư thì lòi ra một đống cái tác hại kèm theo.
“Nhưng thôi thì coi như tôi bị chó cắn đi.” Đổng Thanh Thư thở dài một hơi, lại nói: “Bây giờ cái tôi sợ chính là Lệnh Thiên Từ kia sẽ đối phó với chúng ta kìa kìa. Cô không biết là cô đã động phải một trái bom nổ chậm đâu Tuệ Linh…”
Nhớ tới một dàn vệ sĩ của anh ta mà Đổng Thanh Thư rét run, anh ta không phải là nhân vật dễ đối phó. Khi không lại dây phải anh ta, Đổng Thanh Thư chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Đồng Tuệ Linh không hề biết cái giá của việc in tên Lệnh Thiên Từ lên “bảng vàng” lịch sử tình trường là gì, chỉ nghĩ tới cái lợi trước mắt mà không nghĩ cái hại về sau.
“Người đàn ông họ Lệnh đó sẽ dễ dàng bỏ qua để người khác tính kế anh ta như thế sao?” Đổng Thanh Thư gằn giọng nói.
Đổng Thanh Thư nghĩ kiểu gì thì cả cô và Đồng Tuệ Linh cũng sẽ bị người đàn ông kia truy cùng đuổi tận, hại đến không ngóc đầu nổi trong giới giải trí này luôn.
Đồng Tuệ Linh dám bỏ thuốc của Lệnh Thiên Từ, cô ta đúng là gan to bằng trời!
Nhưng Đồng Tuệ Linh dù sao cũng có kim chủ của cô ta chống lưng rồi, cùng lắm sẽ qua được đại nạn này… nhưng Đổng Thanh Thư thì sao chứ, cô chỉ là một diễn viên bình thường, đã vậy gán cái mác nhân vật pháo hôi dễ chết nữa chứ! Không bị hại cho thịt nát tan xương thì mới là làm lạ.
“Tôi… tôi đúng là chưa từng nghĩ xa tới vậy…”
Thanh âm của Đồng Tuệ Linh càng thêm run rẩy, cô ta sợ tái cả mặt, hoảng loạn nắm điện thoại: “Vậy, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ đây Thanh Thư?”
“Còn làm sao được nữa, sự nghiệp của tôi, tôi nghĩ tiêu tán thật rồi.”
Danh Sách Chương: