Mãi chìm đắm trong dòng suy nghĩ, thì điện thoại bên cạnh đột nhiên reo lên inh ỏi. Đổng Thanh Thư liếc mắt nhìn sang, thấy ngay cái tên “Đồng Tuệ Linh” in trên màn hình mà máu nóng trong người bắt đầu sôi sục. Cố gắng hít ra thở vào mấy hơi lấy lại bình tĩnh nhưng Đổng Thanh Thư vẫn là tức đến muốn điên người.
Đêm qua cô bị chuốc say, còn bị bỏ thuốc như vậy, nếu như thủ phạm không phải Đồng Tuệ Linh thì cô đi bằng đầu ấy!
Chết tiệt, sao Đổng Thanh Thư lại quên chứ! Cho dù cô có hay không có bắt chuyện với lão bụng phệ họ Tống kia, thì Đồng Tuệ Linh cũng sẽ theo như kế hoạch ban đầu là chuốc say rồi bỏ thuốc kích thích vào ly rượu của cô.
Lúc viết kịch bản Đổng Thanh Thư có ghi rõ, vì muốn giúp nhân vật A tìm đường bò lên giường kim chủ, Đồng Tuệ Linh với vai trò là người thúc đẩy đã lập ra kế sách này, sau đó nhân vật A thật sự đã ba da bum với kim chủ ***** *** bụng phệ họ Tống, và rồi kết cục đẫm máu về sau…
Nghĩ tới đây mà mồ hôi lạnh túa ra như tắm, Đổng Thanh Thư trộm nuốt một ngụm nước bọt sợ sệt, nét mặt hoảng loạn nhìn bản thân mình trong gương.
Đêm qua cô thật sự say đến không biết gì, chỉ nhớ là cảm giác khi đó thực sự rất tuyệt…
Uầy, không không không!
Tuyệt cái gì mà tuyệt chứ – Đổng Thanh Thư lắc đầu nguầy nguậy, đưa tay tự vỗ mặt mình cho tỉnh táo. Không được, cô không thể cứ thế mà sa đọa được.
Tóm lại là sau một đêm cuồng nhiệt thì sáng ngày hôm sau hai chân của Đổng Thanh Thư muốn đi cũng đi không vững, toàn thân nhức mỏi như mới bị ai đó đè suốt cả đêm vậy. Mà ừ thì… đúng là đè cô cả đêm thật.
Đổng Thanh Thư đưa tay vạch áo sơ mi sang một bên, từ cổ xuống tới xương quai xanh và trước ngực đều in hằn lên dấu tích điên cuồng của đêm qua. Dấu hôn chi chít mẩn đỏ, còn có cả vết cắn đã phai đi nhàn nhạt nữa.
“…” Mặt Đổng Thanh Thư đỏ bừng lên như muốn nổ tung, người đàn ông họ Lệnh chết tiết đó… bộ là chó à mà cắn người khác vậy hả?
“Đúng là chạy trời không khỏi nắng mà, cố tình tránh tên họ Tống thì bây giờ lại tòi ra thêm một vị họ Lệnh.”
Đổng Thanh Thư lầm bầm trong miệng tự than trời trách đất. Cô kéo lại áo sơ mi không muốn nhìn cơ thể thê thảm của mình nữa. Ôi, tấm thân gìn giữ hai mươi mấy năm của tôi… - Đổng Thanh Thư cảm thán.
Sao cô lại vướng phải cái nghiệp chướng này chứ hả? Tự viết nhân vật A thê thảm quá làm gì, bây giờ xuyên thư, xuyên phải người tốt thì không xuyên, lại xuyên trúng nhân vật pháo hôi người đời khinh ghét phỉ nhổ!
“AAAAA…” Đang yên đang lành Đổng Thanh Thư tức giận đến mức nắm tóc gào thét trong vô vọng.
Nhà này không có cách âm, đương nhiên là vang vang ầm trời rồi. Hàng xóm bên cạnh đang ăn cơm cũng giật mình một cái rớt ngay chiếc đũa, con chim sáo trong lồng đập cánh muốn bay.
Trong lúc đó, điện thoại vẫn liên tục reo lên không ngừng, dường như chủ nhân của cuộc gọi vẫn rất cứng đầu ngoan cố, nếu Đổng Thanh Thư không chịu bắt máy thì xem ra cô ta sẽ không ngừng gọi tới cho đến khi nào cháy máy thì thôi.
Đổng Thanh Thư buồn bực trừng mắt nhìn điện thoại, cuối cùng vẫn là bắt lên.
“Cô vẫn còn mặt mũi để điện thoại cho tôi đấy à?”
Đồng Tuệ Linh còn chưa kịp nói thì thì liền nghe một âm thanh trầm thấp đáng sợ như vọng về từ địa ngục vậy. Cô ta hơi sởn gai ốc nhưng vẫn cố gắng mỉm cười hề hề hỏi Đổng Thanh Thư.
“Sao rồi hả, đêm qua tuyệt chứ?”
Cô ta cố tình nói với chất giọng ngả ngớn chẳng chút đứng đắn chút nào, Đổng Thanh Thư nghe vậy càng thêm sôi máu.
“Tuyệt cái đầu cô.”
Đồng Tuệ Linh: “…”
Ủa… hong tuyệt thì thôi tự dưng hét lên làm người ta giật cả mình à - Đồng Tuệ Linh kéo xa điện thoại ra tai, gương mặt ngơ ngác không hiểu vụ gì.
“Cô chuốc say tôi, còn bỏ thuốc tôi nữa, cô có phải bạn tôi không vậy hả?” Đổng Thanh Thư như muốn nổ tung.
Vậy mà Đồng Tuệ Linh ở đầu dây bên kia thì vẫn không biết mình đã làm sai ở đâu, cô ta chưng hửng:
“Ơ hay, tôi làm thế không phải là vì muốn tốt cho cô à. Cô xem, biết bao nhiêu người muốn bò lên giường của Lệnh gia còn không được, tôi cho cô cơ hội tốt, cô còn không biết ơn tôi...”
Đồng Tuệ Linh nói như kiểu Đổng Thanh Thư vong ơn bội nghĩa lắm vậy. Điều này là Đổng Thanh Thư tức đến muốn điên lên:
“Cmn Tuệ Linh…” Đổng Thanh Thư ho khan: “Cô có còn là con người không vậy hả, cô hại bạn mà còn nói như vẻ cô vô tội lắm.”
Rõ biết kịch bản là do mình viết, tình tiết là tự bản thân cô thêm vào… nhưng Đổng Thanh Thư bây giờ đã xuyên thư, cô không làm chủ được sự việc, lại cứ bị cuốn vào những tai ương không đáng có. Xuyên tới một nơi xa lạ thì thôi đi, còn ngủ cùng với một người đàn ông mà cô chỉ mới gặp một lần. Một phút uất ức khiến Đổng Thanh Thư không thèm suy nghĩ đã chửi ỏm tỏi cả lên rồi, Đồng Tuệ Linh nghe mà đau hết cả tai.
Hôm nay cô ta gọi tới vốn muốn chúc mừng Đổng Thanh Thư đã lên được giường của ông trùm giới giải trí Lệnh Thiên Từ. Ấy vậy mà lời chúc còn chưa kịp thốt, vừa cầm điện thoại tích tắc không bao lâu đã bị nghe mắng xối xả như tát nước vào mặt.
Đồng Tuệ Linh mặt mày sa sầm, cô ta tức nhưng lại không thể mắng lại Đổng Thanh Thư… thú thật thì Đồng Tuệ Linh cũng biết là do cô ta quá đáng, dù sao trong tình huống bất ngờ như vậy đẩy Đổng Thanh Thư lên giường cùng với một người đàn ông xa lạ, chắc có lẽ cô ta sốc lắm.
Nhưng mà không phải trước kia Đổng Thanh Thư nổi tiếng ăn chơi trác táng trong giới cơ à? Cô ta sự nghiệp không thăng hạng, muốn dùng scandal để nổi tiếng nhưng càng bôi càng đen, không nổi lên lại càng bị khán giả xem thường và phỉ nhổ. Đồng Tuệ Linh tuy là bạn thân trong giới giải trí của Đổng Thanh Thư, nhưng mà chuyện đời tư đương nhiên cô ta không rõ rồi. Vậy không lẽ… Đổng Thanh Thư không như lời đồn ư? Cô ấy thực sự là một bông hoa trắng tinh khiết chưa từng nhiễm chút bụi trần nào?
Danh Sách Chương: