• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Thì… trẫm bèn cút trước vậy




Hai giờ chiều, tàu điện thưa người, bên ghế ngồi có một cặp tình nhân nhỏ dựa vào nhau.



“[Nhiếp chính vương]? Suốt ngày cứ bảo anh chỉ biết đọc cái này, cho em ăn bơ, không thèm quan tâm em, không cho anh đọc, thế mà giờ lại ume đến vậy à?” Nam sinh thoáng nhướn mi, giữ gáy bạn gái không phục mà xoa tóc.



“Em thấy hay mà, tình huynh đệ dưới ngòi bút của tác giả nam mấy anh vô tình lại thành…, chậc, thú vị biết bao, như vị tướng quân này, phụ tá đắc lực của nhiếp chính vương… “



Nam sinh kiểu “Biết ngay mà”, nhanh chóng nói: “Mới lên sàn có hai trăm nghìn chữ đã bị mẹ hắn hạ độc chết!”



Nữ sinh cạn lời, nhưng vẫn không từ bỏ, tiếp tục cố chấp nói: “Quân thần cũng được. Tiểu hoàng đế không quyền không thế, trong sách dung mạo hắn được miêu tả nhiều nhất! Mặt như hoa xuân, tư thái phong lưu, giọng nói tuyệt vời…”



Nam sinh vội vã ngăn chặn sự ume của bạn gái: “Sở Chiêu Du? Hoàng đế bù nhìn thích hát hí khúc, ngu xuẩn, mới bốn trăm nghìn chữ đã bị nhiếp chính vương giam lỏng cả đời ở hoàng lăng!”



“Không thể nào! Đoạn này rõ ràng ám chỉ rằng sau này cậu sẽ trở thành nam sủng của nhiếp chính vương!”



Nam, nam sủng?



Sở Chiêu Du – người trùng tên với hoàng đế bù nhìn đã yên lặng nghe nãy giờ, bỗng dưng thấy nhức đầu gối.



Tự dưng nghĩ kĩ lại, đôi mắt không giấu nổi nét kinh ngạc.



Y lớn lên rất đẹp, da trắng trong suốt, hai má ửng hồng, con ngươi đen bóng, lông mi cong dài, không giống những thanh niên cùng thời thường có chứng nghiện đồ điện tử, đôi mắt sáng sủa, khi y nhìn sang, ánh mắt lấp lánh sinh động.



Sở gia mấy đời diễn xướng kinh kịch, y là truyền nhân duy nhất của thế hệ này, khi sáu tuổi mở cổ họng*, ông nội kết luận y có thiên phú trời cho, rất hiếm thấy, bèn chỉ định y đi theo học tập.



*开嗓: phương pháp mở rộng khẩu hình để chuẩn bị luyện thanh.



Thoáng cái đã qua mười sáu năm, người trong giới kinh kịch đều biết đến Sở Chiêu Du – một nhân vật sáng giá như sao Beta Ursae Minoris, tuổi còn rất trẻ đã được mời đến nhiều buổi tiệc lớn, được lãnh đạo tiếp đón, đại biểu quốc tuý dẫn đoàn xuất ngoại giao lưu.



Cặp tình nhân nhỏ hai người líu ríu bàn về nội dung cuốn sách qua vài trạm, nam sinh dội nước lã, làm bạn gái giận dữ đánh cậu mấy lần, “Em nói chuyện đều có căn cứ! Nhốt ở hoàng lăng thì sao! Thì không cho nhiếp chính vương đi hoàng lăng hẹn hò à!”



Sở Chiêu Du nghe đôi tình nhân líu lo nãy giờ, biết [Nhiếp chính vương] đại loại là một quyển tiểu thuyết nam tần quyền mưu, chưa hoàn, đến nay đã viết hơn một triệu chữ, [Nhiếp chính vương] được khen là cống hiến nhiều cho chính trị kinh tế văn hóa dân sinh, nhiếp chính vương Tiêu Hành là một Jack Sue chính hiệu, phượng biểu long tư, thủ đoạn ác liệt, nước giàu binh mạnh, khiến Sở quốc nhảy vọt thành quốc gia cường thế nhất đại lục, tiểu quốc xung quanh cúi đầu xưng thần.



Mà hoàng đế bù nhìn trùng tên với y, bình sinh chỉ thích diễn hí khúc, hứng lên thì nhập vai hoa đán, quanh năm suốt tháng không chịu làm việc đàng hoàng.



Sở Chiêu Du khó mà không kinh sợ.



Y hoài nghi đây là đồng nhân văn kẻ thù viết cho mình.



Sở Chiêu Du sờ mặt, chắc là vậy quá.



Nữ sinh đam mê tiểu thuyết, đột nhiên đối diện với ánh mắt của Sở Chiêu Du, bỗng cảm thấy hoảng hốt, dường như thấy được nhân vật trong truyện đang bước ra ngoài đời.



Cô nhỏ giọng nói với bạn trai: “Nè, thấy không, hoàng đế bù nhìn ít nhất đẹp như người ngồi đối diện anh, nhìn mặt anh ta đi, rồi vóc người nữa, anh nói xem nhiếp chính vương sao có thể không động lòng được chứ? Em đã động lòng rồi!”



“Em dám hửm!” Nam sinh che mắt bạn gái, “Không cho nhìn, không cho nhìn gì hết.”



Sở Chiêu Du sờ môi, cũng không để tâm.



Y và hoàng đế kia hẳn là hai người khác nhau.



Người kia ở hoàng gia, tình yêu dành cho hí khúc hẳn cũng không phải là giả, chỉ là không hợp thời.



Mà y… Sở Chiêu Du vừa nhíu mi, lại thả lỏng ngay.



Dù y có thích hay không, từ sáu tuổi, khi ông nội truyền thụ tài nghệ cho y, thì y cũng đã gánh trên vai trách nhiệm gia tộc và quốc tuý truyền thừa.



Hai giờ sau, nhà hát quốc gia, suất diễn vốn rất khó mua vé của đoàn nghệ thuật kinh kịch khua chiêng gióng trống khua chiêng chuẩn bị biểu diễn diễn.



Trong đó người tới vì Sở Chiêu Du chiếm bảy, tám phần.



Sở Chiêu Du nhìn mình trong gương, hoá trang hoa đán, mặt mũi tinh xảo, mắt phượng hẹp dài, phong tình vạn phần, đuôi mắt khẽ nhếch, mày liễu ẩn sau mấy sợi tóc mây, châu quang xanh ngọc đính trên mũ phượng rạng ngời rực rỡ, trang trọng tao nhã.



Thời Đường có câu thơ, Tiêu Tương sáu mảnh quần hồng, Non Vu tóc xoã một vầng mây trôi



*裙拖六幅湘江水,鬂耸巫山一段云:



Quần tha lục phúc tương giang thủy, Mấn tủng vu sơn nhất đoạn vân.



(Sáu mảnh quần hồng phơi phới như dòng nước Tiêu Tương



Mái tóc xoã ngang như vầng mây che núi Vu Sơn)



Bản dịch thơ của Tiêu Dao Du Tử



Sở Chiêu Du năm nay hai mươi hai, chưa tốt nghiệp đại học, lại giống như nhìn người trong gương thấy rõ quãng đời còn lại.







Hoàng cung Đại Sở, Tiết công công nét mặt già nua, nếp nhăn gần như dính hết cả lại, hoàng đế năm nay tròn mười chín, đã sớm qua tuổi tự mình chấp chính, nhưng chưa bàn đến nhiếp chính vương bên ngoài độc tài quyền to, thái hậu ngự trong cung cấm cũng không dễ gì đụng vào.



Hoàng đế không để tâm triều chính, chỉ thích hát hí khúc, không chỉ nuôi gánh hát trong cung, thỉnh thoảng còn mời gánh hát các nơi từ ngoài tiến cung biểu diễn.



Hôm nay, trong cung có một gánh hát đến từ Giang Nam.



Tiết công công vô cùng lo lắng: “Nhiếp chính vương không thích, bệ hạ, hôm nay nhiếp chính vương tiến cung, gánh hát này, bảo họ sớm xuất cung đi thôi.”



Thế nhưng người nghe lại không mấy để tâm, phất tay bảo vị công công ồn ào này lui xuống, tự mình ôm thân hành đầu, thay trang phục, hóa trang y hệt như hoa đán trên đài, lặng lẽ hoán đổi vị trí với người kia.



Gạt cung nữ thái giám đang hoá trang sang một bên, quý phi đoan trang thiên hô vạn hoán bắt đầu đi ra.



Chưa đến giữa đài, đột nhiên bị diễn phục rộng thùng thình ngáng chân té sấp mặt lợn, “Quý phi” lộn mèo, va vào bàn, vang lên một tiếng “ầm” rõ to, châu thoa rơi mất một góc.



[Châu thoa: Cái thoa cài đầu của đàn bà, cái trâm đính ngọc trai]



Chủ gánh hát hít một ngụm khí lạnh, vội vàng nhìn quanh bốn phía, thấy bệ hạ còn chưa đến, thoáng thả lỏng, “Té thì mau đứng dậy… Còn muốn ta dìu ngươi hả! Tiểu Cửu, đỡ Thanh Nương dậy.”



Người tên Tiểu Cửu đi lên vỗ vai Thanh nương, “Thanh tỷ, không sao chứ?”



Bàn tay hơi động, Thanh nương thuận thế lật lại, hai mắt nhắm nghiền, son phấn đầy mặt, không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.



“Thanh tỷ?” Tiểu Cửu thấp giọng kêu, thấy nàng không trả lời, sắc mặt trắng bệch, hắn híp mắt không dám nhìn nàng, run rẩy thăm dò hơi thở.



“Không, không còn thở…”



Một tiếng này mọi người trên đài đều nghe thấy, nháy mắt hỗn loạn.



Đây là hoàng cung, bệ hạ sắp đến, thời khắc quan trọng, đương gia hoa đán chết oan chết uổng, khoan bàn đến chuyện có diễn xong vở hay không, người chết trong cung là mạo phạm bệ hạ, phạm vào kiêng kỵ, bọn họ có thể thể sống sót xuất cung cũng là vấn đề!



Người trên đài rối loạn, đột nhiên thấy vài thị vệ lưu loát mở đường đi vào từ cửa Thanh Huy Điện nghiêm trang, xếp thành hai hàng, từng người từng người cúi đầu, vạn phần cung kính.



Bệ hạ tới?!



Chủ gánh hát sợ hãi quỳ trên đất, mặt xám như tro tàn. Lần đầu tiên hắn vào kinh đã bị chiêu tiến cung, vốn là chuyện nở mày nở mặt, hiện tại hận không thể trở lại hai tháng trước, đập chết cái người định vào kinh.



Còn chưa rõ ra sao, trái tim của chủ gánh hát đã tan thành từng mảnh, rơi đầy đất, những người còn lại chỉ biết nín thở, giờ khắc này chẳng khác gì ruồi không đầu, quỳ cũng không biết nên quỳ hướng nào, màu sắc rực rỡ ngang dọc tứ tung, tựa như bão tố quét qua thanh lâu, vừa ủ rũ vừa loạn.



Cửa Thanh Huy Điện, người đến một thân đen tuyền, không có bất kỳ trang sức gì, nhưng dựa vào chất liệu vải vóc của quần áo đang khoác trên người cũng đủ làm người ta sững sờ, chỉ biết đứng xa xa liếc mắt nhìn, nào có dám xem thường.



Tiêu Hành nhíu mày, trên mặt lộ nét nghiêm nghị, sợi tóc góc áo đều lộ ra sát ý người sống chớ gần.



Hắn vừa nhìn thấy trong viện bẩn thỉu xấu xa, gân xanh trên trán thình thịch nảy số. Lửa thiêng cao nguyên hừng hực rực cháy từ đáy lòng, càng như vậy, trên mặt hắn lại càng không nhìn ra hỉ nộ.



Thái giám thỉnh an cũng mềm nhũn đầu gối, rầm một tiếng quỳ xuống, kêu một tiếng “Nhiếp chính vương”, như một cục đá ném vào mặt nước, sóng to gió lớn bắt đầu nổi lên.



Thái giám hiểu chuyện trong cung ít nhiều đều biết, nhiếp chính vương chán ghét con hát, nhưng bệ hạ lại thích, còn mời gánh hát khắp trời nam biển bắc vào cung.



Nhiếp chính vương là ai? Người nắm thực quyền của Đại Sở, quyền sinh quyền sát trong tay, không thương tiếc một ai.



Người đầu tiên nhìn thấy hắn, vì dung mạo kinh tâm động phách như người trời của hắn mà gần như á khẩu, cũng không ai dám nhìn lần thứ hai, chỉ lo nhiếp chính vương chau mày, tại sao mình chết cũng không biết.



Sở Chiêu Du tỉnh lại vào đúng lúc này.



Y cảm thấy tư thế của mình hơi kỳ, thân thể nửa quỳ nửa nằm, trán dập trên đất, hơi mở mắt, một sân khấu kịch hoa lệ giả cổ xuất hiện trước mắt.



Y không ở trong nhà hát lớn?



Ngón tay vừa động, người bên cạnh liền đè y lại, nói bằng hơi: “Thanh tỷ, đừng nói chuyện.”



Thanh tỷ?



Tỷ?



Sở Chiêu Du dựng tóc gáy, ánh mắt của hắn nhanh chóng lượn một vòng, phát hiện sân khấu kịch này không phải giả cổ, tường, phòng ngói kia… Tất cả là thật!



Một tiếng “Nhiếp chính vương” kia y cũng nghe được, nháy mắt như bị sét đánh, cứng đờ như mảnh gỗ.



Là nhiếp chính vương y vừa nghe ba tiếng trước đúng hông?



Phản ứng của người ở đây không phải giả, cái bầu không khí cộp mác đại hội đại biểu nhân dân nặng nề đến mức thở cũng không dám, hệt như tử tù ở trên đoạn đầu đài, cổ kê trên thớt, cảm giác tuyệt vọng khi chưa chết mà máu trong người đã nguội lạnh, không phải đoàn kịch nào cũng diễn được.



Vậy Thanh tỷ cũng là thật?



Ngay lúc mọi người câm như hến, nơm nớp lo sợ, Sở Chiêu Du không nghĩ được cái khác, thụt lùi lại ở góc độ mà người khác không nhìn thấy, trong lòng nói “Mạo phạm”, thấy chết không sờn đưa tay sờ ngực.



Nam.



Sở Chiêu Du bớt căng thẳng.



Nhưng rất nhanh y lại bị không khí tuyệt vọng nơi này ảnh hưởng, nhiếp chính vương muốn người chết vào canh ba, diêm vương không dám giữ người đến canh năm.



Dù sao cũng phải chết, là nam hay nữ, có gì khác nhau?



Thời gian dường như kéo dài đến vô tận, Sở Chiêu Du cẩn thận giả xác chết, trong lòng cầu chút may mắn, biết đâu là mơ không chừng. Không thể nhúc nhích, chả khác gì bị bóng đè.



Phán đoán dựa theo những gì cặp tình nhân nhỏ nói, nhiếp chính vương cũng không phải hạng người lạm sát kẻ vô tội. Y có dự cảm, thân thể này không chỉ là hoa đán, tốt nhất lần này y có thể giả chết cho qua quận, không phải pk 1-1 với nhiếp chính vương.



Ánh mắt Tiêu Hành dừng lại chỗ vị hoa đán tư thế mất tự nhiên trên mặt đất. Lúc này, mọi người đều chia buồn với vị hoa đán xui xẻo này, xảy ra sự cố khi nào không được, lại lựa ngay trước mặt nhiếp chính vương, lần này không chết cũng khó sống.



Sở Chiêu Du không nhúc nhích, cảm giác có một ánh mắt đang lăng trì sau lưng mình, mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.



Hắn quay lưng với mọi người, ngón tay trỏ nhẹ nhàng nhấc ống tay áo lên, một vạt áo bào màu vàng óng sáng loáng!



Thật sự là hoàng đế bù nhìn!



Trong giây lát, những gì cặp tình nhân nói tự động hiện lên trước mắt hắn … nam sủng, con rối, giam lỏng…



Ba từ đổi tới đổi lui, như bùa chú đỏ thẫm vây khốn Sở Chiêu Du, mà chúng nó cùng người thi hành … nhiếp chính vương, đang đứng cách y không tới mười mét, cũng đang tức giận.



Hoàng đế bù nhìn, bốn trăm nghìn chữ bị giam vào hoàng lăng, không thổi được tí tẹo sóng gió nào trong triều đình. Y không rõ đoạn này là đoạn nào của truyện, lỡ như khúc này vừa hay rớt trúng đoạn bốn trăm nghìn chữ, nhiếp chính vương phát hiện y không làm hoàng đế, dưới cơn nóng giận, làm cho y …



Sở Chiêu Du vội vã phanh xe, tiếp tục nhập vai xác chết trên cao nguyên.



Thái giám có mắt nhanh chóng giải thích: “Bẩm Vương gia, trên đất chính là hoa đán của gánh hát, mới ra đã té đập đầu, sống chết không rõ.”



Ngu xuẩn … Sở Chiêu Du cảm giác được sự khinh bỉ trong ánh mắt trần trụi của nhiếp chính vương.



Từng hình ảnh từ trong khí ức xa xôi dần dần hiện lên trong trí óc, Tiêu Hành nhắm mắt lại, không nhìn gánh hát không ra thể thống này nữa, đi khỏi Thanh Huy Điện.



Đợi nhiếp chính vương đi xa, tên thái giám nãy giờ sợ muốn sun vòi rốt cuộc cũng có thể thẳng eo đứng dậy, nhìn quét qua: “Nhiếp chính vương tha các ngươi một mạng, còn không mau cút đi!”



“Tạ đại nhân tha mạng, tạ đại nhân tha mạng!”



Gánh hát xách quần chạy tám hướng, cấm vệ quân không buồn chỉ đường, như một làn khói bay về phía cửa cung.



Chướng khí mù mịt.



Cấm vệ quân nghĩ, nhiếp chính vương không thích con hát là đúng.



Sở Chiêu Du lẫn bên trong, hoảng loạn chạy theo.



Thảm, thảm vãi nồi, rõ ràng là gánh hát hoàng đế mời tới, nhiếp chính vương nói cút thì cút.



Mà có thảm cũng không thảm bằng làm nam sủng.



Sở Chiêu Du nhớ tới “Chứng cứ” nữ sinh kia nói … nhiếp chính vương mỗi tháng đường hoàng bước vào tẩm cung của hoàng đế, cả đêm không ra, ngày thứ hai hoàng đế không thể vào triều.



Quả thực bức lương vi xướng khiến người giận sôi!




(Bức lương vi xướng: ép người làm kỹ)



Xanh cao ơi, oan thị Mầu này mấy ai thấu!



Ta quý giá như vậy, đời này không thể nằm ngang cho người khác bum ba là bum được, đặc biệt là cái tên nhiếp chính vương không ngừng biến hóa này, tám phần mười là kẻ có sở thích khó nói.



Tâm lý Sở Chiêu Du không ngừng chửi bậy, xông lên chạy trốn nhanh hơn bất kỳ ai.



Y chạy phía trước, chợt thấy có gì đó sai sai, bây giờ hắn là hoa đán bị thương, nữ, chạy quá nhanh sẽ khiến người hoài nghi, bèn giảm tốc độ.



Y nhớ tới cái gì, bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy một hoa đán quần áo y hệt, đi ra từ sau đài, vẻ mặt hoang mang nhập vào đội ngũ.



Vừa nãy có người gọi hắn là “Thanh tỷ”, cho thấy rất có thể là nguyên chủ tự ý thế thân thành hoa đán gánh hát người ta.



Nếu hoa đán thật cũng cùng chạy ra ngoài, thì y cũng an tâm chạy trốn.



May là mặt đánh phấn dày, mọi người ù té cố gắng xuất cung, không ai chú ý tới việc trong gánh hát bỗng dung lòi ra thêm một hoa đán.



Cấm vệ quân biết nhiếp chính vương chán ghét con hát, thiếu điều cầm kiếm đuổi theo phía sau, Sở Chiêu Du vội vội vàng vàng chạy thẳng một mạch ra khỏi hoàng cung.



Vị nhiếp chính vương này, nếu ngài tin rằng không có hoàng đế ta đây thì ngài có thể thống trị giang sơn tốt hơn…



Thì… trẫm bèn cút trước vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang