Sở Chiêu Du thoáng bất động, nhưng chỉ trong chớp mắt đã lập tức trở lại như thường.
Trình độ phức tạp của đai lưng, không lý nào trước kia Tiểu Hắc không biết, bây giờ lại biết. Lần trước là hàng thật giá thật lên giường, lần này Nhiếp Chính Vương chỉ đơn thuần là muốn lên giường, xét đến nguyên nhân, lần trước âu cũng là vì chuyện khẩn cấp.
Chắc chắn là giả ngu, Sở Chiêu Du bĩu môi, y thử một lần là biết.
Để Tiêu Hành nằm xuống, Sở Chiêu Du vẫn cẩn thận tỉ mỉ như cũ: “Có đói bụng không, muốn ăn cơm trước không? Uống miếng nước nha? Trước đây ngươi đau đầu đổ mồ hôi, môi cũng khô, ta cũng không có chỗ tìm nước cho ngươi.”
Sở Chiêu Du lệnh Tiết công công mang bánh hoa quế lên, có vài lời y ngại nói trước mặt Nhiếp chính vương, bây giờ đối diện là Tiểu Hắc giả ngu, y lại dám nói.
“Trước đây là ta lừa ngươi.” Sở Chiêu Du rũ mắt.
Nhiếp chính vương căng thẳng, thế nào, Sở Chiêu Du chỉ dám nói thật lúc hắn biến ngốc?
Trong lòng hắn không ngừng suy đoán, trên mặt vẫn không biểu hiện ra ngoài.
Đầu ngón tay Sở Chiêu Du nặn nặn cái bánh hoa quế trong suốt, thời tiết này đã hết hoa quế tươi, dùng hoa quế ướp lạnh từ năm ngoái, rửa sạch phơi khô ủ kín vơi mật ong, năm sau lấy ra, hấp với gạo nếp thành điểm tâm.
“Ta nói chờ ngươi uống thuốc tỉnh lại, ta sẽ mua bánh hoa quế cho ngươi, thật ra là dỗ ngươi, một văn tiền ta cũng không có, chờ ngươi tỉnh lại bắt gà cho ta ăn.”
Sở Chiêu Du đưa bánh hoa quế đưa tới bên miệng Tiêu Hành: “Sau đó lúc ta hồi cung thực hiện, nếu bây giờ ngươi đang ngốc, ta trả lại ngươi một lần.”.
Truyện Việt Nam
Trái tim Tiêu Hành đột nhiên bị đá nặng nghiền qua, chua xót khó nhịn. Có vài chi tiết, không nhớ lại thì thôi, nhớ lại chính là áy náy vô tận.
Sở Chiêu Du mua thuốc cho hắn, một văn tiền cũng không giữ lại. Có lần trên đường lâm triều, Sở Chiêu Du bỗng nhiên đút hắn ăn bánh hoa quế, thì ra là thực hiện ước định của bọn họ.
Nực cười là hắn đã quên hết, chưa nhớ lại đã không kịp chờ mà giả ngu lừa gạt y hòng đổi lại sự quan tâm của Sở Chiêu Du.
Tiêu Hành ăn bánh hoa quế Sở Chiêu Du đút, vốn là ngọt, hắn lại cảm thấy đáng giá đời này ăn đau khổ.
Sở Chiêu Du bổ sung một câu: “Nhưng Nhiếp chính vương quá đáng giận, thường xuyên uy hiếp trẫm, cho hắn ăn bánh hoa quế, hắn còn muốn lấy tay trẫm làm mâm. Chỗ đáng khen duy nhất, là hắn sẽ không lừa trẫm.”
Nhiếp chính vương đang định nhận lỗi: “……”
Chỗ đáng khen duy nhất, gì đây? Có nên nhận lỗi không?
Nơi Nhiếp chính vương không nhìn thấy, khóe miệng Sở Chiêu Du khẽ cong, để ngươi thừa nhận lúc này chẳng phải là quá tiện nghi sao.
Y rót một cốc nước lớn, cho Nhiếp chính vương giải khát, lại rót một chén nước, giả vờ lỡ tay làm đổ trên long bào của mình.
Long bào ướt một mảng, vệt nước vàng sẫm trước vạt áo, không thể không thay.
Sở Chiêu Du không kiêng dè. Cũng mới năm tháng, nhìn từ phía sau, như thể y không mang thai.
Còn có thể thấy nửa dấu răng không rõ ràng, nơi đó hơi ngứa, Sở Chiêu Du dùng ngón tay cào ra vài vết hồng, giống mấy đoá hồng mai trên nền tuyết bị vó ngựa nghiền nát.
Tiêu Hành đột nhiên không kịp phòng ngừa, vô cùng hối hận mình là tên ngốc kia!
Sở Chiêu Du không hề phòng bị tên ngốc, Nhiếp chính vương ghen lật trời, lại cân nhắc không thể bỏ qua cơ hội lần này.
Sở Chiêu Du đỏ mặt, giết địch một ngàn tự hại tám trăm, lời này không giả. Y muốn trả thù Nhiếp chính vương, nghĩ ra ý xấu, thong thả ung dung thay quần áo.
Đối phương cũng không phải ngốc thật, không chừng đang suy nghĩ bậy bạ, chỉ thay quần áo đã là cực hạn, quỷ mới biết y muốn kéo quần áo lên ngay lập tức.
Cả phòng yên lặng, Sở Chiêu Du như nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Thôi, đây rốt cuộc là ai hành ai, Sở Chiêu Du tự làm mình ngốc luôn, đang muốn hành động nhanh hơn thì đột nhiên bị ôm lấy từ phía sau.
Sở Chiêu Du chấn kinh, khẽ giãy giụa, lực đạo kia lại càng lớn.
Tiêu Hành vùi vào vai y, âm thanh thống khổ, gần như nức nở: “Đau đầu.”
Sở Chiêu Du khẩn trương, Nhiếp chính vương không giống như đang giả đau, mày nhíu rất chặt, tiếng nói khàn khàn khắc chế, như lần đầu gặp Tiểu Hắc, lúc y phải đi, bị ôm chân không buông.
Biến ngốc có thể là giả vờ, nhưng thần y cũng chưa nói trong quá trình hắn khôi phục ký ức sẽ không ngẫu nhiên đau đầu.
Tim Sở Chiêu Du mềm nhũn, không rảnh lo quần áo của mình, xoa huyệt thái dương cho Tiêu Hành, “Ngươi buông ta ra trước, ta đi gọi thần y.”
Nhiếp Chính Vương hao hết tâm tư mới ôm được vợ, làm bộ đau đầu không nghe được.
Đm tay ngươi để chỗ nào đấy?!
Nháy mắt Sở Chiêu Du từ xấu hổ chuyển sang tức giận. Khó trách giả vờ như thật, nguồn gốc đau đớn của Nhiếp chính vương không ở trên cổ.
Trêu đùa không thành còn bị chiếm tiện nghi!
Sở Chiêu Du tức đỏ mặt, muốn phát tác lại không cam lòng, không thể buông tha Tiêu Hành dễ dàng như vậy.
Chơi lưu manh xong rồi nhận sai, lật tẩy chuyện giả ngu, si tâm vọng tưởng, y không trị được Nhiếp chính vương thì sẽ theo họ hắn.
Chỉ là không thể dùng lại phương pháp này, Sở Chiêu Du bình tĩnh lại, kéo Nhiếp chính vương từ người mình ra.
Fuck, đồ chó này lại liếm dấu răng kia!
Sở Chiêu Du nóng mặt, còn phải diễn với Tiêu Hành, trong lòng nghiến răng nghiến lợi.
Y mỉm cười trấn an Nhiếp chính vương, mặc quần áo cho hắn: “Sắp hết đau rồi, ta đưa ngươi đi tìm thần y, uống thuốc là tốt, hết đau là có thể ăn bánh hoa quế rồi.”
Nhiếp chính vương nhắm mắt giả vờ khó chịu, nhưng vẫn không muốn làm Sở Chiêu Du quá lo lắng: “Không đau.”
“Đi thôi.”
Nhiếp chính vương hơi hơi mở mắt, cảm thấy không đúng, vừa cúi đầu liền phát hiện Sở Chiêu Du cho hắn một bộ quần áo hoa hòe loè loẹt, chuẩn bị dẫn hắn ra ngoài.
Tiêu Hành cứng đờ tại chỗ, bị Sở Chiêu Du thúc giục vài câu, mới máy móc hoạt động bước chân: “Không đi.”
“Không đi cũng phải đi.” Sở Chiêu Du hung hăng hù dọa hắn, “Không nghe lời thì sau này đừng đi theo ta nữa.”
Tuy biết là Sở Chiêu Du nói doạ đồ ngốc, Nhiếp chính vương lại sợ thật.
“Ta không thích quần áo này.” Tiêu Hành chỉ vào quần áo, cố gắng dùng ngữ khí của đồ ngốc mà biểu đạt.
Sở Chiêu Du: “Đồ ngươi không thích thì nhiều lắm, vô dụng.”
Thì ra lúc ngốc cũng sẽ bị người ta đối xử hung dữ như thế.
Nhiếp chính vương sống không còn gì luyến tiếc bị Sở Chiêu Du kéo đi dạo phố thị chúng, Hộ Long vệ sôi nổi lui tới bị doạ rớt cằm.
Nhiếp chính vương thượng triều mặc quan phục đã ngoài dự đoán, lại còn có thể khiến cho người ta giật mình hơn.
Vạt áo xanh trắng, giống như danh sĩ phong lưu, sơ lãng tuấn dật.
Sở Chiêu Du cố ý dừng lại, “Ta hơi mệt.”
Đứng triển lãm trước công chúng thêm một lát.
Tiêu Hành yên lặng ngồi xổm trước người Sở Chiêu Du.
“Bị ngốc à, bây giờ cõng trẫm không tiện.” Sở Chiêu Du cười, không hổ là cùng một người, đôi khi rất giống.
Tiêu Hành sốt ruột đứng lên: “Vậy…… Ôm?”
“Không cần.”
Thiên điện, như y dự đoán, thần y lại trốn ra ngoài, chỉ còn Lục Cảnh Hoán đang giúp sư phụ phơi thuốc.
Dùng một khối ngọc hoàn giá trị liên thành làm phí bái sư, nhưng Lục Cảnh Hoán không có thiên phú, cả ngày vây quanh thần y năn nỉ xin một ít thuốc hiếm lạ cổ quái.
Hắn thấy Sở Chiêu Du thì sáng mắt lên, hỏi: “Khi nào bệ hạ đọc sách?”
Sở Chiêu Du xích lại gần, khều mấy cái thảo dược, hạ giọng: “Giờ thìn ngày mai, bây giờ trẫm rất muốn đọc sách với ngươi.”
Nhiếp chính vương giả ngu gạt người ta, hôm nay y lại tích thêm một đống lời muốn chia sẻ với hoàng đế Đại Diễn.
Lục Cảnh Hoán gật đầu: “Ừm.”
Nhiếp chính vương vô tình nghe được, tức đến suýt ngất, nếu không phải Lục Cảnh Hoán là đồ đệ của thần y, bổn vương đã phái người vứt hắn đi.
Giờ thìn ngày mai…… Sở Chiêu Du thượng triều còn không tích cực như vậy!
Huống hồ ngày mai bổn vương có thể vẫn còn ngốc, Sở Chiêu Du không ở với hắn?
Giờ này khắc này, Nhiếp chính vương sinh ra ý nghĩ trẻ con, nếu bổn vương ngốc đến ngày mai, Sở Chiêu Du sẽ ở bên ai?
Một tiếng chim hót thanh lệ, Nhiếp chính vương thanh tỉnh một chút, không đi lên con đường hậu cung phi tần giả bệnh tranh sủng không có lối về.
Tiếng chim hoàng oanh đại biểu cho có chuyện quan trọng tìm hắn, nhưng Sở Chiêu Du nhìn chằm chằm, hắn không có cơ hội rời đi.
Tiêu Hành đành phải dùng cái cớ bị người ta xài đến nát luôn rồi.
Cũng không tính là lấy cớ, Sở Chiêu Du đút hắn ăn bánh hoa quế, rót cho hắn vài chén trà, hắn muốn đi ngoài rồi.
Sở Chiêu Du nhìn thấu ý đồ của hắn, đôi mắt nhíu lại, như bắt được học sinh đái dầm trong lớp: “Muốn đi nhà xí à?”
Y cười tủm tỉm huýt sáo, còn êm tai hơn chim hoàng oanh bên ngoài.
Ngón tay thuận miệng chỉ một góc tường: “Không cần đi xa, giải quyết ở đằng kia đi.”
Lục Cảnh Hoán bỗng nhìn về phía Nhiếp chính vương, bệ hạ uy vũ, dám dỗ Nhiếp chính vương như con nít ba tuổi.
Trong mắt hắn hiện lên khâm phục, quả thực muốn cầm tay Sở Chiêu Du xin chỉ giáo.
Tiêu Hành: “……” Việc này hắn không làm được.
Sở Chiêu Du liên tục huýt sáo, giả ngu đúng không, để trẫm xem giới hạn của ngươi.
Nhiếp chính vương ban đầu chỉ muốn lấy cớ rời đi, bỗng nhiên thật sự nóng nảy.
Sở Chiêu Du cố ý huýt sáo!
Nhiếp chính vương ra vẻ cầu xin nói: “Không, không thể.”
Sở Chiêu Du cười tủm tỉm: “Ngươi đã ngốc rồi còn tính toán nhiều như vậy, không sao, ngươi tỉnh lại là quên thôi, thị vệ đều là tâm phúc của Nhiếp chính vương, chắc chắn sẽ xem như không thấy.”
“Nào, trẫm đưa ngươi qua.”
Tiêu Hành nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Chiêu Du, trong lòng đổ vỡ.
Sở Chiêu Du không có tính xấu cố ý chơi người, nhất định là hắn lộ ra sơ hở, bị nhìn ra.
Bệ hạ đang ép hắn thừa nhận.
Nhịn được nhất thời, nhịn không nổi một ngày.
Tiêu Hành nổi gân xanh trên trán, âm thanh huýt sáo này có thể ngừng hay không.
“Ta sai rồi.” Biểu tình chất phác của Tiêu Hành thu lại, ánh mắt sắc bén hoảng loạn.
Hắn tiến lên một bước, vỗ lưng Sở Chiêu Du thuận khí, “Ta sai rồi, ngươi cứ phạt ta đi, đừng nóng giận.”
Sở Chiêu Du dừng huýt sáo, “Một năm …”
Nhiếp Chính Vương không nghĩ ngợi: “Không được!”
“Trong vòng 1 năm này, trước khi bước vào Phúc Ninh Điện phải báo cho trẫm.” Sở Chiêu Du vỗ vai Nhiếp Chính Vương, giả ngu thì thôi, vốn dĩ y chỉ muốn trêu một chút.
Nhưng vừa giả đau đầu vừa chơi lưu manh là không được.
Đậu hủ tới miệng, không ăn thì hối hận, ăn cũng hối hận, Tiêu Hành thương lượng: “Phạt cái khác.”
Sở Chiêu Du ấn trán: “Không được, trẫm rất giận, giận đến mức……”
Tiêu Hành vội vàng nói: “Được.” Hắn tin Sở Chiêu Du có thể diễn một màn giận đến đau bụng, dù thật hay giả, hắn đều không cho phép.
Sở Chiêu Du lập tức tung tăng nhảy nhót: “Nhiếp chính vương có thể đi phê tấu chương.”
Y không biết Tiêu Hành định giả vờ bao lâu, dù sao y cũng sẽ không cho đối phương giả vờ lâu.
Còn phải phê tấu chương đó.
Nhiếp chính vương ngốc không được thì y tự mình ra trận.
Nhiếp chính vương bước ra khỏi thiên điện, cáu kỉnh gọi Tiêu Thất ra: “Rốt cuộc là chuyện gì!”
Để hắn biết lúc này là ai đến kiếm chuyện, không khác gì đi tìm chết.
Tiêu Thất nhỏ giọng nói: “Phượng quốc sư Đại Diễn quốc nói muốn gặp chủ tử ngay lập tức.”
Tiêu Hành cười lạnh: “Hoàng đế nhà hắn tìm không ra liên quan quái gì đến bổn vương.”
Nơi này chỉ có một hoàng đế, của bổn vương.
Tiêu Thất: “Thuộc hạ cũng nói Đại Sở không can thiệp nội chính nước khác, Phượng quốc sư lại nói hắn tới tìm sư đệ.”
Chủ tử ngài có sư huynh từ khi nào?
Tiêu Hành: “……” Sư huynh chó má, chỉ từng đánh nhau trên một đỉnh núi cũng coi như huynh đệ? Vậy chẳng phải khỉ khắp núi cũng vậy luôn hả.
Nhiếp Chính Vương phủ, Phượng Tinh Châu một thân bạch y, tóc đen rũ vai, mặt mày đoan trang trầm tĩnh, liễm mi như có phật tính.
Trước khi trở về Tiêu Hành không quên thay quần áo, thần sắc lạnh nhạt đi vào phòng khách: “Có chuyện mau nói.”
Phượng Tinh Châu buông chung trà, “Giúp ta tìm Lục Cảnh Hoán.”
Tiêu Hành: “Hoàng đế chạy mất không phải là hợp ý ngươi sao.”
“Hợp ý ta?” Phượng Tinh Châu xoa tay, “Ta nói thích hắn doạ hắn chạy mất.”
Tiêu Hành nhướng mày: “Nếu ngươi lúc nào cũng treo trên người cái vẻ mặt của kẻ xuất gia thì đúng là dễ doạ người chạy thật.”
Hoàn tục 800 năm mà tính xấu vẫn không đổi, cứ như đối phương mà gật đầu một cái, hắn sẽ lập tức niệm kinh dẫn người tiến vào luân hồi đời đời kiếp kiếp.
Biểu tình lạnh lùng của Phượng Tinh Châu không thể chối cãi, hồi tưởng lại: “Không có.”
Hắn trầm tĩnh nói: “Ta chỉ ấn hắn ở Tàng Kinh Các hôn một canh giờ.”
Phật môn bại hoại, làm hỏng chuyện tốt của hắn, còn khoe ra trước mặt hắn.
Tiêu Hành uống một ngụm trà đắng, lạnh nhạt từ chối: “Không giúp.”
Phượng Tinh Châu: “Trên đường tới đây, ta có thuận tay thay ngươi giải quyết một chuyện bất bình.”
Tiêu Hành vừa nhận thư, thì ra quân đóng ở vùng duyên hải gửi thư, nói triều đình hạ lệnh muốn tìm mấy vị dược liệu, đã thấy rồi, hỏi kinh thành đã nhận được chưa.
Mấy vị dược liệu trên phương thuốc Tiêu Hành hỏi Sở Chiêu Du trước đây vẫn chưa tìm được. Dựa theo tính tình Sở Chiêu Du, y không thích hao tài tốn của làm chuyện vô ích, mượn cơ hội bảo hắn tìm đồ, chắc chắn có tác dụng.
Sở Chiêu Du nói tiếp tục tìm, Huyền thưởng lệnh* của Tiêu Hành chưa ngừng.
悬赏令: một văn bản pháp lý do quan chức thời xưa thực hiện để truy bắt những kẻ tình nghi phạm tội bị bắt giam hoặc tội phạm trốn trại. Có thưởng.
Có trọng thưởng, rất nhanh, có thương thuyền mang về một cành lá khoai lang, lĩnh thưởng bán cho triều đình.
Đang trên đường vận chuyển về kinh, đột nhiên mất tiêu.
Người truyền tin bị chặn lại, vừa lúc gặp Phượng Tinh Châu.
Cái này gửi thẳng đến chỗ hắn, cho rằng đây là dược liệu giải cổ cho Nhiếp chính vương.
Tiêu Hành trầm mặt xem xong, nhận lấy ân tình này: “Ngươi muốn tìm thế nào?”
Phượng Tinh Châu: “Ngày mai ta tự hành động, ngươi chuẩn bị sẵn sàng là được.”
Tin tức truyền ra, tiểu hoàng đế ở kinh thành, tiêu hết tiền thì sẽ tìm đến hắn. Lục Cảnh Hoán từ trước đến nay thức thời, tựa như trong lòng hắn lên kế hoạch muốn chạy, ngoài miệng cứ đồng ý với hắn trước.
Đồng ý rồi lại chạy mất.
Tiêu Hành: “Nhỡ người không thiếu tiền?”
Phượng Tinh Châu bình tĩnh nói: “Hắn nhất định sẽ bị lừa tiền.”