• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Ăn vạ




“Bản vương chưa đến nỗi nào.” Tiêu Hành liếc mắt nhìn Sở Chiêu Du chơi xỏ lá, nhất thời lồng ngực tràn đầy tức giận.



Sở Chiêu Du buông tay: “Xem đi.”



Tiêu Hành hơi tin.



Ngủ một buổi tối, đầu óc Tiêu Hành chưa kịp tỉnh táo, đồng thời, tối hôm qua bị Sở Chiêu Du uy hiếp sinh ra lửa giận, dĩ nhiên cũng mắc trong đáy lòng một cách kỳ dị, giống như một tháng trước.



Hắn chỉ cần nói với Sở Chiêu Du hai câu, sẽ dễ tức giận đến không giống bản thân, nhưng đồng thời thì cơn giận tiêu tan cũng cực kỳ nhanh, đại đa số là sau khi mọi việc đã qua thì hắn sẽ rất khó nổi giận lại.



Từ nơi sâu thẳm trong lòng, hắn tự nói với bản thân phải nhẫn nhịn, không biết là vì chấp nhận số mệnh hay là không nỡ. Nhưng không hiểu ra sao áp chế cơn giận, rồi cũng phải đến một thời khắc nào đó lửa giận sẽ cháy lên, bởi vì Tiêu Hành vẫn không nghĩ ra tại sao mình phải nhịn Sở Chiêu Du.



Nhiếp chính vương xoa xoa huyệt Thái dương, Sở Chiêu Du nói chuyện khiến người khác tực giận đến mức nào, hắn rất rõ ràng, tại sao vẫn trúng chiêu nhiều lần như vậy?



Hắn tìm cho mình một cái lý do nghe qua có vẻ không tệ, mạnh miệng nói: “Chuyện tối ngày hôm qua, lần sau không được viện cớ như này nữa, đừng tưởng rằng bản vương thật sự không có biện pháp bắt ngươi. Ngươi thay Tạ Triều Vân cản thuốc một lần, bản vương uống thuốc trả lại ngươi một lần, cô nương kia là người vô tội, ngươi lập tức thả nàng đi. Trong vòng một năm, bản vương quyết không làm khó dễ ngươi.”



Huynh đệ như tay chân, có thể dùng để giải thích một cách hợp lý bất kỳ điều gì không hợp lý.



Sau khi nói xong, Nhiếp chính vương thở một hơi dài nhẹ nhõm. Còn một năm sau, Hợp Tâm Cổ phát tác lần thứ hai, là thời điểm quyết định hắn và giang sơn giữ hay bỏ.



Sở Chiêu Du: “Nhiếp chính vương đối xử với trẫm tốt một chút, trẫm đảm bảo cô nương kia sống rất tốt.”



“Ngươi không có ý định thả người?”



Thả con tin, sau này tính sổ mình thì biết làm thế nào? Sở Chiêu Du nói lái sang chuyện khác: “Dì trẫm muốn đến kinh thành, hi vọng Nhiếp chính vương cho trẫm chút mặt mũi, mặt ngoài vẫn là quân thần, vạn sự Thái bình.”



Tin tức này là Lục Bột nói cho y biết, đoàn người Triệu phu nhân sắp đến kinh thành, đáng ra mấy ngày trước là phải đến rồi, nhưng trên đường đi qua huyện Minh, đột nhiên gặp phải mưa to gió núi, dừng lại bảy ngày, mãi đến khi bùn trôi sạch hết mới có thể đi.



Triệu Thành cho một trăm tên thuộc hạ có công phu giỏi nhất cải trang thành đội buôn, dọc đường hộ tống phu nhân đến kinh thành. Ánh mắt Địch Yến tốt, hàng hóa đem đến kinh thành bán, lộ phí cho chừng một trăm người này lo được rồi.



Triệu Thành là đại tướng của một châu, không có mệnh lệnh của triều đình thì không được tự ý rời vị trí. Địch Yến thì không quan tâm gì cả, đi tương đối vội vàng, hắn không thể làm gì khác hơn là khẩn cấp dâng thư cho Nhiếp chính vương cách 800 dặm, xin được vào kinh sớm báo cáo công tác.



Tiêu Hành đối với việc Sở Chiêu Du có một người dì không ngạc nhiên chút nào, nếu không có sự đồng ý của hắn, Sở Chiêu Du làm sao có thể đưa được thư đến nơi.



Hai năm trước, khi ám vệ dò hỏi biết được phu nhân của Triệu Thành chính là dì của hoàng đế, Tiêu Hành đã sớm biết mối liên hệ này sớm muộn sẽ được tiết lộ, giữ lại cũng là mầm họa, đúng lúc hắn có thể thử Triệu Thành một chút.



Sở Chiêu Du cho là mình nắm được nhược điểm của Nhiếp chính vương, cuối cùng cũng dám nhắc tới chuyện của dì.



Hắn sờ gáy Sở Chiêu Du một cái, Sở Chiêu Du cóng đến giật mình.



Sở Chiêu Du phản xạ có điều kiện rụt cổ về sau, ngược lại khiến cho diện tích tiếp xúc với bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Hành càng lớn.



Nhất định phải báo thù y lấy nước lạnh rửa mặt à?



Ánh mắt Tiêu Hành rơi vào vùng cổ trắng nõn mảnh khảnh lộ ra khi Sở Chiêu Du ngửa đầu ra sau.



Không có dấu hồng, không có vết bầm, trơn bóng như lúc ban đầu.



Cổ tay hắn nhấc lên, thả Sở Chiêu Du ra.



Tối hôm qua hắn mới chỉ là nhẹ nhàng ủ vào cổ của Sở Chiêu Du, nhiều nhất là gan bàn tay đỡ cằm của y, bắt y ngửa đầu, mấy ngón tay thậm chí không chạm vào.



Vậy mà người này nôn loạn xà ngầu, nước mắt chảy xuống rất nhiều.



Ăn vạ bản vương?



Lập tức nhớ tới thể chất dễ nôn của Sở Chiêu Du, Tiêu Hành nghĩ mà sợ, chắp tay sau lưng.



Quý giá, không thể chạm vào.



Sở Chiêu Du giơ cổ tay lên, che kín gáy mình, “Làm gì vậy! Có ấu trĩ quá không!”



Nhiếp chính vương đáp trả nguyên văn: “Lạnh tỉnh chưa? Vào triều.”



Sở Chiêu Du bị bắt vào triều, bước chân y lê lết, thà chết chứ không chịu khuất phục, y có lòng tốt gọi Nhiếp chính vương rời giường vào triều đúng giờ mà lại bị lấy oán trả ơn.



“Trẫm còn chưa ăn cơm.”



“Bản vương cũng chưa ăn.” Tiêu Hành nheo mắt nhìn bộ dáng chống cự của Sở Chiêu Du, đột nhiên thay đổi chủ ý, nhíu mày, “Không phải bệ hạ muốn có chút thể diện sao?”



Sở Chiêu Du gật đầu: “Ừm.”



Nhưng đói bụng vào triều, dạ dày trẫm bị mất mặt.



“Từ hôm nay, bản vương không lên triều một tháng, chính sự tháng này, bệ hạ tự mình xử lý, đừng vào triều muộn, quan ngự sử lại vạch tội.”



“…”



Mắt thấy Nhiếp chính vương đi ra ngoài nhưng ngược hướng điện Tuyên Chính, không ý định có vào triều, Sở Chiêu Du lập tức bối rối.



Y nhớ tới đống tấu chương Tiêu Hành phê mỗi ngày không hết, tới gần cuối năm, chính sự bị dồn lại từ nhà tù ở khắp các cùng lúc bẩm báo xét duyệt, còn phải kiếm tra đánh giá thành tích khi tại chức của quan chức, công việc xoa dịu ảnh hưởng của thiên tai ở khắp nơi…



Sở Chiêu Du đột nhiên bị áp lực cuộc sống đè vỡ vai nhỏ.



Nhiếp chính vương có thể tự làm, Lục Bộ do hắn trực tiếp phụ trách.



Y nhớ tới mấy vị hoàng đế trong lịch sử bị mệt chết.



Đào kép hại quốc.



Sở Chiêu Du chột dạ nghĩ, làm sao có thể để một người chỉ biết hát hí khúc trị quốc hả trời? Nhiếp chính vương bị tức choáng rồi à?



Tiết công công tới đón Sở Chiêu Du vào triều, đem theo một bộ long bào dày cộp, từ khi Nhiếp chính vương dạy dỗ nội thị giám thì chất lượng quần áo làm cho bệ hạ trong cung nhanh chóng nhảy lên một tầng cao mới, rất nhiều vải vóc Tiết công công chưa từng thấy, lúc sờ cảm giác cũng không giống nhau.



So sánh một chút thì Thái hậu nuôi hoàng đế rất qua loa hời hợt.



Sở Chiêu Du tố khổ với Tiết công công: “Nhiếp chính vương nói một tháng này trẫm sẽ phải vào triều một mình.”



Tiết công công đầu tiên là thấy vui vẻ vì bệ hạ có thể nhân cơ hội lôi kéo triều thần, sau đó nhăn mày giống y Sở Chiêu Du.



Bệ hạ chưa bao giờ học mấy loại sách cai trị đất nước, Thái hậu tìm Thái phó chỉ toàn dạy có mấy thứ “chi, hồ, giả, dã*”.




*之乎者也: trợ từ dùng trong văn nói, diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng, trong truyện thì ý là chỉ được học mấy cái bề ngoài chứ không biết những kiến thức có chiều sâu hơn.



Mấy thư đồng hầu đọc thì càng khỏi phải nói, Thái hậu tỉ mỉ chọn lựa vài công tử trong vây cánh của mình, năm đó bệ hạ năm chỉ học cùng bọn họ năm ngày, trở về bắt đầu mê hát hí khúc, cái khác cũng học không vào.



Rất rõ ràng, Thái hậu biết Nhiếp chính vương ghét đào kép, bèn nghĩ trăm phương ngàn kế khiến cho hoàng đế nhiễm phải cái ham mê này. Ai biết hoàng đế trời sinh đã yêu diễn, Thái hậu chỉ dẫn đường hứng thú của y một cách hợp lý, không cần làm gì nhiều, hoàng đế thích hát hí khúc là chuyện không thể ngăn cản.



Bây giờ bên trong điện Tuyên Chính đại đa số là người của Nhiếp chính vương, bệ hạ không chèn ép được bất kỳ ai trong số đó. Thứ hai, Nhiếp chính vương quản lý quốc gia theo kiểu của riêng mình, bệ hạ cũng không lĩnh hội tới những điều sâu xa, tùy tiện ra quyết sách, lần đầu tiên tự mình chấp chính đã làm lỡ việc thì sẽ tổn hại đến thanh uy.



Sở Chiêu Du tùy tiện ăn vài miếng rồi vào triều, kiên định cho rằng Nhiếp chính vương đang báo mối thù tối hôm qua.



Nói cái gì mà thay Tạ Triều Vân trả y một lần, ngày hôm nay lại không chịu vào triều.



Không phải tức trẫm thì là gì.



Đại thần trong điện Tuyên Chính đều dài hết cả cổ, chỉ thấy bệ hạ không thấy Nhiếp chính vương, bọn họ hai mặt nhìn nhau, hướng mắt về phía Sở Chiêu Du.



Phương hướng đứng của Nhiếp chính vương và Sở Chiêu Du không giống nhau, mỗi lần vào triều Sở Chiêu Du đều có thể thấy biểu tình kính nể của đủ loại quan giành cho Nhiếp chính vương.



Bây giờ đến phiên y.



Tiết công công: “Có việc khởi bẩm, không việc bãi triều.”



Thị Lang bộ Hộ bước ra một bước: “Trấn châu gặp thiên tai, hơn 23,000 hộ bách tính chịu nạn, hộ bộ dự tính phân phát áo bông, nhựa thông, dược liệu cứu nạn, thỉnh bệ hạ quyết định số lượng, phái quan chức tức tốc đi tới Trấn châu.”



Trấn châu ở trung bắc bộ Đại Sở, lân cận kinh thành, khí hậu thiên về khô, năm nay tuyết vừa sớm vừa lớn, trăm năm khó gặp một lần.



Những người khác hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Thị Lang bộ Hộ đi đầu bẩm tấu, bọn họ vốn định im lặng như hũ nút, sau đó đưa tấu chương đến phủ Nhiếp chính vương phủ, chờ Nhiếp chính vương phê duyệt.



Binh bộ Thị lang đột nhiên nhỏ giọng nói: “Còn phải chờ Nhiếp chính vương phê duyệt? Chỗ ta có một tin tức, không chắc chắn chuẩn.”



Binh bộ Thị lang nói đúng điểm mấu chốt, quan chức bên cạnh nhất thời nín thở.



Binh bộ Thị lang: “Bệ hạ làm Tiêu vương gia tức giận đến mức không muốn vào triều một tháng, cũng không phê tấu chương, các ngươi ai có việc khẩn cấp, mau tấu đi, đừng đợi.”



Sở Chiêu Du: “…”



Sao các ngươi vào triều lại có thể âm thầm kể chuyện, còn kể lớn tiếng như thế?



Trẫm nghe thấy hết đó.



Tất cả mọi người vừa nghe, nhìn tấu chương trong tay một chút, lại nhìn bóng lưng bình tĩnh của Thị Lang bộ Hộ một chút.



Thị Lang bộ Hộ qua lại thân mật với Tiêu Hành, ý của ông đại biểu cho ý của Nhiếp chính vương.



Nhiếp chính vương bảo bọn họ chỉ cần bẩm tấu lên, không cần quan tâm cái khác, để cho mọi người đánh giá năng lực quản lý quốc gia của hoàng đế một chút?



Đã hiểu.



Sở Chiêu Du tiếp nhận tấu chương Hộ bộ từ trong tay Tiết công công, mở ra liếc mắt nhìn, y xem tương đối chậm, không giống Nhiếp chính vương, đọc nhanh như gió, còn có thể vừa xem vừa hỏi người tấu một ít vấn đề sắc bén.



Sở Chiêu Du thờ ơ xem xét, thường khiến cho những đại thần không trả lời được vấn đề toát mồ hôi hột.



Lúng túng biết bao, cứ như đang ngồi bàn đầu bị giáo viên gọi trả lời vấn đề mình không biết vậy.



Hiện giờ y đã hiểu được cảm giác của họ, thậm chí còn nghĩ ra vài bài toán lấy số lượng đồ cứu trợ trừ đi số người bị ảnh hưởng bởi thiên tai.



Chắc là không có vấn đề gì nhỉ?



Sở Chiêu Du khép lại tấu chương, khuôn mặt trấn định, y nói: “Dân chúng chịu thiên tai, trẫm vô cùng lo lắng, chi tiêu trong cung năm nay cắt giảm năm phần mười, thêm vào nơi này. Vương đại nhân cho rằng nên phái ai làm khâm sai giúp nạn thiên tai?”



Nguyên bản cung Thọ Khang là chi tiêu nhiều nhất trong các cung, nói là bóc lột bảy phần mười toàn cung cũng không quá đáng. Đãi ngộ của hoàng đế thì tồi tệ, Ngụy phủ ngoài cung lại càng ngày càng mập.



Thái hậu bây giờ bị giam lỏng, tiền tiết kiệm được vừa vặn đem đi giúp nạn thiên tai.



Thị Lang bộ Hộ đáp: “Thần cho là, Trần Bình có thể gánh vác được trọng trách này.”



Sở Chiêu Du tìm tòi trong ký ức một chút thông tin về người này, hình như y từng nghe thấy Tiêu Hành sắp xếp cho người này việc khó mấy lần rồi, có thể dùng.



Hơn nữa Trần đại nhân trẻ tuổi, chịu được thời tiết lạnh.



Sở Chiêu Du gật gật đầu: “Trẫm nhớ Trần đại nhân chính là người Trấn châu, tương đối quen thuộc với vùng bị thiên tai vậy thì phái Trần đại nhân đi thôi.”



Lại có người bẩm tấu thêm vài chuyện, triều thần lúc này mới kinh ngạc phát hiện, trí nhớ của bệ hạ rất tốt, mặc dù không quan tâm đến chính trị, nhưng có thể dựa vào trí nhớ của mấy ngày thường lên triều, ngồi bên cạnh nghe mà nhớ rõ rõ rành rành quan chức từ to đến bé.



Tiếp đó, quan chức bẩm tấu lên càng nhiều, chuyện lông gà vỏ tỏi đến chuyện điều động quân lính, nếu Sở Chiêu Du hiểu thì sẽ hỏi ý kiến triều thần, lập tức quyết định, nếu nghe không hiểu thì bảo bọn họ dâng tấu chương lên, để lại bàn sau.



Các đại thần vốn sợ Sở Chiêu Du quyết định lung tung cũng yên tâm, người có thể giấu dốt, nhưng không được bảo thủ.



Trong tay Sở Chiêu Du có mười mấy bản tấu chương tồn đọng, quyển nào quyển nấy cũng như là rơi vào trong sương mù, phần lớn là những chuyện Nhiếp chính vương hạ chỉ triển khai được một nửa, không đầu không đuôi, mấy đại thần cũng không thể nào hao phí thời gian lâm triều phổ cập khoa học cho y được.



Nhiều quá trời.



Có thể ít đi một quyển thì cố ít một quyển.



Sở Chiêu Du nhìn bốn phía xung quanh: “Việc này chắc nhiều ái khanh sẽ có chủ ý?”



Các đại thần không nói lời nào.



Đại điện yên lặng 3 giây, quân thần cùng suy nghĩ một lúc.



Hồi lâu sau, Ngự Sử đề nghị: “Chắc chắn Nhiếp chính vương sẽ có biện pháp.”



“Đúng, bây giờ Nhiếp chính vương chắc chắn đang ở trong phủ.”



Thậm chí có người trắng trợn ám chỉ: “Cởi chuông phải do người buộc chuông.”



Sở Chiêu Du yên lặng bưng bụng đói đến xẹp xuống, động tác mạnh như hổ, vào triều lại khờ khạo như cũ.



Sao trước đây y không cảm thấy thời gian lâm triều dài như vậy nhỉ? Nhiều việc như vậy, hết một cái lại thêm một chuyện, điểm mù tri thức của y lần lượt bị đụng đến toàn bộ.



Y vung vung tay: “Bãi triều, trong lòng trẫm tự có chủ trương.”



Tiết công công ôm đống tấu chương, hơi buồn bực.



Triều thần lại không làm khó bệ hạ?



Người của Nhiếp chính vương cấu kết bắt nạt bệ hạ, lâm triều không có trật tự, ông và bệ hạ cũng chỉ có hai cái cổ họng, làm sao mà quát được một đống người.



Chiêu giết gà dọa khỉ có vẻ hữu hiệu, nhưng vấn đề là, không ai giết gà cho bệ hạ cả.



Nhưng gì Tiết công công biết, Sở Chiêu Du trong lòng cũng biết.



Nhiếp chính vương ngu ngốc, rõ ràng đã cố tình đánh tiếng với triều thần một câu rằng trẫm làm Nhiếp chính vương tức giận đến mức không muốn vào triều.



Lòng dạ hẹp hòi, lại còn bảo là tối hôm qua không phải bị tức xỉu.



Sở Chiêu Du uể oải: “Tiết công công, trẫm muốn ăn thịt cua viên, thịt gà xào tôm nõn, vây cá hầm vàng, bánh hoa sen…”



Y nói một loạt tên món ăn, chợt nhớ tới Trấn châu đang gặp thiên tai, “Thôi, cho trẫm một bát cơm rang trứng, nhiều hành chút.”







Lúc Tiêu Hành xuất cung, vừa vặn gặp phải Tạ Triều Vân.



Tạ Triều Vân nhìn chằm chằm Nhiếp chính vương xuất cung vào giờ này, nhìn đi nhìn lại, nhịn không được nói: “Ngươi đánh nhau với bệ hạ một trận?”



Thoạt nhìn chắc là thua rồi.



Tiêu Hành như đang gặp kẻ ngu, “Cút.”



Tạ Triều Vân chỉ chỉ vào phía gò má: “Tự lấy giương soi đi, chỗ này đỏ một mảnh rồi, vừa nhìn là biết bị véo.”



Trong thiên hạ, dám véo Nhiếp chính vương, khỏi nghĩ cũng biết ai.



Tiêu Hành sững sờ, từ trước đến giờ y không chú ý đến thương tích trên người, nếu không phải tổn thương đến gân cốt thì cũng lười quan tâm.



Trước khi Sở Chiêu Du lấy nước đá rửa mặt cho hắn, còn véo mặt hắn?



Khỏi phải nói, chắc chắn là để gọi hắn dậy vào triều.



“Bản vương không vào triều nữa.” Tiêu Hành nhanh chân rời khỏi hoàng cung.



Tạ Triều Vân dừng bước, đang định nhân lúc rảnh rỗi vào triều.



“Tại sao?”



Sắc mặt Tiêu Hành rất tệ, cuối cùng cũng nhớ ra tối hôm qua hắn tiến cung vì mục đích gì.



Hỏi Sở Chiêu Du lan truyền tin tức gì với Lục Hoài Thiện, có việc gì không muốn để cho người khác biết mà phải viết vào lòng bàn tay của một tiểu tướng.



Sở Chiêu Du dùng hành động nói cho hắn biết đáp án, y nhờ Lục Hoài Thiện tìm Hổ phù, tìm thuốc độc.



Thật sự không nhìn ra.



Tiêu Hành không định nói cho Tạ Triều Vân biết trên người mình có nhiều hơn một loại độc, hắn hờ hững nói: “Làm như ngươi đề nghị, rời xa Sở Chiêu Du xem thử.”



Tạ Triều Vân: “Trước đây ngươi cũng chưa từng nghe theo.”



Chắc là cãi nhau rồi? Lần này có vẻ khá dữ dội.



Tiêu Hành không để ý tới hắn.



Tạ Triều Vân không thể làm gì khác hơn là đi vào triều, đợi chút xem sắc mặt tiểu hoàng đế là biết.



Bỗng nhiên, Nhiếp chính vương vòng lại gọi Tạ Triều Vân: “Ngươi cũng không cần đi.”



Ánh mắt Sở Chiêu Du nhìn Tạ Triều Vân vốn đã sai sai, bây giờ giữa hai người còn có thêm một cái ơn cứu mạng.



Ngỗ nhớ… sau này làm vướng tay vướng chân bản vương thì sao?



Không thể để họ ở cùng một phòng.



Tiêu Hành biết Tạ Triều Vân không thích vào triều, hôm nay tích cực như vậy, chắc là muốn cảm tạ bệ hạ trước mặt tất cả đại thần, cho Sở Chiêu Du một chút danh vọng.



Ơn cứu mạng hắn đã trả thay Tạ Triều Vân, thanh toán xong rồi.



Mũi chân Tạ Triều Vân xoay một vòng: “Ngươi để cho bệ hạ đối mặt một bầy sói, hổ à?”



Không cần hắn đi xem xét?



“Bản vương tự có sắp xếp.” Tiêu Hành nghĩ, cái gì gọi là một bầy sói hổ, những văn võ bá quan nòng cốt đều do hắn đào tạo, tất nhiên có thể hiểu được ý của hắn.







Sở Chiêu Du ăn no, ôm đống tấu chương đi tìm Nhiếp chính vương.



Lời nói của các đại thần ám chỉ y nhiều lần rằng những tấu chương này rất khẩn cấp.



Ai mà ngờ Nhiếp chính vương vứt gánh giữa đường không lo.



Phủ Nhiếp chính vương không ai cản y, Tiết công công thì có. Y quen cửa quen nẻo đi tới trước thư phòng, tấu chương để dưới đất, đầu tiên phải lấy hơi.



Một tên ám vệ nhảy từ nóc nhà xuống, hai tay ôm quyền nói: “Bệ hạ, Nhiếp chính vương không ở trong thư phòng.”



Sở Chiêu Du trừng mắt nhìn, y đã đi đến cửa thư phòng rồi mà Nhiếp chính vương còn không chịu gặp à?



“Trẫm chờ.”



Sở Chiêu Du tìm một cái ghế đá, nhanh trí ngồi xuống.



Lúc trước Nhiếp chính vương ném hết đồ vật ở điện Phúc Ninh, đổi thành một ít cây xanh.



Sở Chiêu Du ngắm nhìn chung quanh, phát hiện khi đó Nhiếp chính vương thật sự là dựa theo sở thích của mình để bố trí.



Những thực vật bên trong điện Phúc Ninh đều có ở viện của Nhiếp chính vương.



Hoa mai hồng ở góc tường nở vài nụ hoa nho nhỏ, làm nổi bật nền tường trắng như tuyết.



Đêm nay kinh thành có thể sẽ có tuyết rơi.



Sở Chiêu Du vừa mới nghĩ như thế thì thấy thân vệ đưa tới một tấm thảm và một chậu than.



Ý là muốn bắt trẫm chờ tiếp?



Sở Chiêu Du rõ ràng nghe thấy có âm thanh trong thư phòng, Nhiếp chính vương cố ý để trẫm diễn trò chứ gì?



Trên đời, vẫn chưa có người nào trẫm không gặp được đâu, đến cũng đã đến, không bằng hát cho Nhiếp chính vương nghe một khúc đi.



Hắn cố ý cao giọng hỏi: “Tiêu Thất, ngươi bảo Nhiếp chính vương không ở thư phòng?”



“Bẩm bệ hạ, Nhiếp chính vương đi tra xét các lầu trong thành.”



Sở Chiêu Du gật gật đầu: “Vậy trẫm xướng một khúc, chắc Nhiếp chính vương không nghe thấy nhỉ?”



Thân vệ giật giật khóe miệng, ai cũng biết Nhiếp chính vương ghét đào kép, bệ hạ còn cố ý chạy đến phủ để hát.



“Chuyện này…” Thân vệ bị làm khó, có thể là Nhiếp chính vương ở đây đấy.



Sở Chiêu Du đã mở cổ họng, tỉ mỉ chọn một câu thơ: “Như kim thánh minh triều, dưỡng dục vô cơ cô. Quân thần dật vĩnh tây, đức hóa doanh phân phu*…”



*如今圣明朝: Ngày nay triều đình ta phát triển.



养育无羁孤: Không có sự cản trở của hoàng đế.



君臣逸雍熙: Những kẻ cầm quyền và quan lại phá vỡ sự thịnh vượng.



德化盈纷敷: Đức hạnh biến thành một mớ lộn xộn thừa thãi.



(Thơ Mạnh Giao)



Trong viện một mảnh lặng thing, bệ hạ đang tự khen bản thân à?



Sở Chiêu Du dự định lặp đi lặp lại câu này, nhưng còn chưa tới lần thứ hai, Nhiếp chính vương đã xanh mặt xuất hiện trước mặt, biểu tình cứ như muốn giết người, ngoài miệng lại chỉ có thể nói một câu.



“Ngậm miệng.”



Ngoài cửa, Tạ Triều Vân lôi kéo Tiền Thế Thành: “Đi, dẫn ngươi đến phủ Nhiếp chính vương xem kịch vui.”



Nhiếp chính vương bảo hắn không có việc gì thì đừng tới, đành khuyến khích Tiền Thế Thành: “Ngươi nói có chuyện quan trọng cần báo cáo.”



Tiền Thế Thành: “Được.”



Hắn đúng là có việc phải bẩm báo. Đi hóng hớt trò vui, ngại gì chuyện lớn, theo sát Tạ Triều Vân đi vào, đột nhiên nghe thấy một câu hát.



Mẹ ơi, đúng là xem trò vui thật, có khi còn tốn tiền.



Hắn nhất thời hối hận vì bước vào.



Tạ Triều Vân cũng nghe thấy, hắn còn nghe thấy Nhiếp chính vương nghiến răng nghiến lợi, bất đắc dĩ nói “Ngậm miệng”.



Hắn chỉ cảm thấy, quân thần ấu trĩ như vậy, sao vẫn chưa mất nước?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK