• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66: Đợi ngươi




Tạ Triều Vân thẩm vấn năm tên tăng nhân, ra một chồng khẩu cung thật dày.



Phượng Tinh Châu đến đào xác quá bất ngờ, bọn họ thậm chí còn đang tiếc nuối vì không thể gặp mặt Phượng Tinh Châu.



Tiêu Hành ngoài miệng nói phải thêm thanh thế cho Phượng Tinh Châu, phái một đội Hộ Long vệ đi theo, Phượng Tinh Châu vừa nói có biến, lập tức vây chùa Ngũ Vân và miếu Nguyệt Lão lại, tăng nhân trong chùa cũng không kịp phản ứng.



Thẩm vấn năm người đơn giản hơn một người, dù có một hai tên cứng mồm, đồng đội lại không chịu nổi mà đầu hàng trước, lại đối chiếu từng khẩu cung, một lời nói dối cũng không giấu được.



Tạ Triều Vân sắp xếp lại khẩu cung, loại bỏ râu ria, như tin tức chùa Ngũ Vân và miếu Nguyệt Lão liên hệ, thiện nam tín nữ ở bên này có nguyện vọng hoặc buồn rầu gì, lập tức truyền tới cách vách, tăng thêm lợi dụng. Bởi vậy, hương hỏa hai bên càng ngày càng vượng.



Về Hợp Tâm Cổ, giống như hắn suy đoán.



Thì ra Hợp Tâm Cổ đến từ một người dị vực bệnh nặng mà trụ trì đời trước thu lưu.



Nhiều thế hệ nhà người này dưỡng cổ mà sống, nhưng cổ độc âm hiểm tà ác, phản phệ nghiêm trọng, dần dần, toàn gia tộc chỉ còn mỗi hắn, cũng là bệnh nặng quấn thân, thề không chạm vào cổ độc.



Nhưng hắn lại tiếc nuối tiêu hủy tác phẩm thành công nhất của mình … Hợp Tâm Cổ. Hợp Tâm Cổ chỉ được ghi lại trên y thư, đây là lần đầu tiên dưỡng thành song cổ. Vì thế hắn mang theo Hợp Tâm Cổ lưu lạc thiên nhai, cuối cùng chống đỡ không nổi ngã xuống trước chùa Ngũ Vân.



Trụ trì thiện tâm, thu lưu hắn đến tận khi chết đi, còn nói sau khi chết sẽ niệm kinh siêu độ cho hắn. Người này cảm kích, không có gì báo đáp, bèn đem tặng Hợp Tâm Cổ, hy vọng Hợp Tâm Cổ trong tay trụ trì, có thể có quang minh chính đại sử dụng vào việc tốt.



Chủ trì trước khi chết cũng không dùng tới Hợp Tâm Cổ, hắn muốn tiêu hủy, nhưng Hợp Tâm Cổ lại là di vật của người nọ, từng phó thác cho hắn, tiêu hủy sẽ cô phụ kỳ vọng của người kia.



Vì thế hắn ghi lại điểm yếu của Hợp Tâm Cổ lên năm tờ giấy, để lại cho năm đồ đệ, hi vọng bọn họ dùng vào việc tốt.



Năm đồ đệ không ai nhường ai, liền viết nên câu chuyện “Ngũ Phật giáng lâm”, cùng nhau làm trụ trì.



Hai năm sau, Đại Diễn quốc bên cạnh xuất hiện một vị thánh tăng, nhìn thấy quốc chủ cũng không phải quỳ, địa vị cao cả, chúng sinh kính ngưỡng.



Năm người hâm mộ địa vị, ghen tỵ năng lực, bỗng nhiên nhớ đến sư phụ từng giao Hợp Tâm Cổ cho bọn họ. Bọn họ dần dần có tiếng nói chung, gom đủ tin tức về Hợp Tâm Cổ, ngay lúc tiên đế xuống giường, liền phái người lớn tuổi nhất trong nhóm là Trường Tuệ, đi nói chuyện với tiên đế.



Giao Hợp Tâm Cổ cho tiên đế, hy vọng tiên đế có thể tôn năm người bọn họ làm quốc sư.



Trường Tuệ có đi không có về, hợp ý tung tích không rõ. Hôm qua bọn họ mới biết được, Trường Tuệ bị tiên đế giết người vứt xác.



Bốn người còn lại sợ tiên đế giết người diệt khẩu, từ nay không nhắc tới việc này, thậm chí tìm một người giả mạo, duy trì thanh danh chùa Ngũ Vân.



Phượng Tinh Châu Nhiếp chính Đại Diễn quốc, địa vị quốc sư đạt đến đỉnh cao. Tâm thái bốn người dần dần vặn vẹo, nếu người bọn họ gặp không phải tiên đế, Nhiếp chính vương Tiêu Hành hiện giờ, phải do họ làm mới đúng!



Sau đó, giang hồ truyền ra tin tức Nhiếp chính vương trúng Hợp Tâm Cổ, bốn người lập tức đoán ra là tiên đế hạ cổ, hơn nữa căn cứ vào tác dụng của Hợp Tâm Cổ, âm cổ hẳn là ở trên người tiểu hoàng đế.



Bốn người vừa khẩn trương vừa kích động, phẫn hận đã lâu, hơn nữa Nhiếp chính vương thủ đoạn sắc bén, khiến bọn họ không cam lòng nói cho Nhiếp chính vương cách giải cổ.



Bọn họ vấp ngã trên người thượng vị một lần, liền điên cuồng muốn tự mình thượng vị.



Nếu chuẩn bị thích đáng, bọn họ một lần khống chế hai người tôn quý nhất Đại Sở.



Bọn họ vội vàng bí mật mưu đồ, thì có người tìm tới bọn họ … một nữ tử võ công cực tốt, tên là Lục Bùi.



Lục Bùi nói, năm ngoái Chương Hồi Cát hành thích bệ hạ, nhưng Thái Hậu và Ngụy Sương Sương mua chuộc chùa Ngũ Vân, đưa hắn và thủ hạ từ chùa Ngũ Vân đến, việc này bên ngoài không biết, hiện giờ trong tay bệ hạ có chút quyền lực, nếu biết các ngươi thấy tiền sáng mắt, tư tàng Chương Hồi Cát, chính là tội chém đầu!



Bốn người mặt trắng bệch, khi đó người nhà mẹ đẻ thái hậu gây áp lực, xuất nhiều tiền, hơn nữa bọn họ vốn hận tiên đế, ma xui quỷ khiến bèn đồng ý giúp.



Bọn họ cho rằng Thái Hậu rơi đài, chuyện này hẳn là theo người liên quan đến Ngụy phủ chờ chém đầu, vĩnh viễn sẽ không bị lộ.



Lục Bùi: “Ta cũng không cần các ngươi làm nhiều, hỗ trợ giấu một người là đủ.”



Miêu Nhược Thu bị theo dõi, nàng sai người đưa Miêu Nhược Thu đến miếu Nguyệt Lão, giấu ở chùa Ngũ Vân rồi thoát thân.



Lúc này Lục Bùi chỉ mượn sức Miêu Nhược Thu, cướp dây khoai lang, cho rằng mình đã khống chế huyết mạch giải cổ cho Nhiếp chính vương.



Bốn người từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi, ý thức được Lục Bùi nhằm vào Nhiếp chính vương, sau khi thương lượng liền tỏ vẻ, bọn họ có có phương thuốc dẫn phát Hợp Tâm Cổ bạo động, một khi dẫn phát, có thể làm Hợp Tâm Cổ phát tác trước thời hạn, “Đồng quy vu tận” rời khỏi cơ thể. Chỉ cần đồng ý sau khi xong chuyện, cho bọn hắn quyền thế.



Lục Bùi mới trở về từ vùng duyên hải, không biết nhiều chuyện xảy ra ở kinh thành, nàng vốn nghĩ rằng phải chờ thêm mấy năm, chờ đến khi Nhiếp chính vương biến ngốc, ai ngờ chẳng phí công phu, lập tức đồng ý hợp tác.



Chặn lại dây khoai lang bỗng có tác dụng, bọn họ hạ dược và máu vào đất, thần không biết quỷ không hay, sau đó trả khoai lang về.



Tiêu Hành xem xong khẩu cung, cau mày: “Lục Bùi này là ai? Vùng duyên hải bố trí phòng ngự nghiêm ngặt, thuyền buôn vận chuyển dây khoai lang về, khi cập bờ liền bí mật giao dịch với triều đình, sau lại lén đưa về kinh thành, người bán cũng nhận phí bịt miệng, tin tức lộ từ đâu?”



Tiêu Hành không thông báo với thiên hạ là mình đã được giải cổ, gần đây, hắn sợ trên đời còn có người biết cách giải cổ, liên tưởng đến Sở Chiêu Du, chuyện mang thai sẽ không giấu được. Thứ hai, hắn lại muốn xem còn ai núp trong tối, mượn cơ hội gây chuyện.



Tạ Triều Vân: “Không ai biết Lục Bùi cả. Theo ta thấy, tin tức có thể bị lộ trên biển.”



Tuyến đường của thuyền buôn có đi qua đảo nhỏ của Nguyệt Xích Quốc, nghỉ dọc đường, bị biết được cũng không chừng.



Nếu là dân chúng bình thường biết được, nhiều lắm là cướp dây khoai lang mạo công, chứ không phải ngăn nó nhập kinh.



Nguyệt Xích Quốc và Đại Sở có thù oán, chính là Chương Hồi Cát.



Nhưng Chương Hồi Cát bán thân bất toại, gân mạch tay chân đứt lìa, nói chuyện khó khăn, hắn còn có thể lên kế hoạch chu toàn vậy sao?



Không tìm thấy Miêu Nhược Thuở chùa Ngũ Vân, lúc này hẳn là đang ở cùng Lục Bùi, để cung cấp máu.



Mà kỳ quái nhất là, làm sao Lục Bùi biết được thân thế Nhiếp chính vương, còn tìm Tiêu Man uy hiếp hắn.



Từ khi Tiêu Hành nhiếp chính đến nay, chưa bao giờ công khai thân thế của mình. Năm đó Tiêu Man ở kinh thành cũng là mỹ nữ nổi danh, tướng mạo thân thế đều có, lại không ai dám cưới, không có lý do, một cô nương ngày nào cũng chạy đến gánh hát, hát cho mấy tên thấp kém nghe, ai cưới về cũng mất hết mặt mũi.



Mẫu thân Tiêu Man mất sớm, từ nhỏ được Tiêu Từ Văn nuôi nấng, sớm đọc sách biết chữ, không thành một tiểu thư khuê các, lại mê sách hí kịch. Nàng đọc vô số hí bản, sau lại đọc không đã, diễn hí cho dân chúng bình thường xem.



Tiêu Từ Văn xem nàng như hòn ngọc quý trên tay, vô cùng yêu thương, đến khi phát hiện con gái chạy ra ngoài, đã không quản nổi nữa. Đến một ngày, Tiêu Man không biết diễn tiết mục “Tài tử giai nhân” với ai, chưa kết hôn đã có thai. Phát hiện ra đã lớn bụng, nàng lại không chịu nói là của ai, chỉ có thể xem như con riêng mà sinh ra.



Tiêu Từ Văn sợ con gái không gả được, giấu diếm sự tồn tại của Tiêu Hành. Hắn dẫn theo tự mình dạy dỗ, lấy tên họ cho Tiêu Hành, nhưng chưa từng công khai, trong kinh thành cũng không biết trong nhà đại học sĩ nào có thêm đứa cháu.



Không ai biết Tiêu Hành, nhưng không ít người còn nhớ rõ bộ dáng của Tiêu Man.



Tiêu Hành nhíu mày, Tiêu Man nói đừng tìm nàng, những lời này hắn nhớ hai mươi năm, đêm khuya nằm mơ lúc nào cũng nhớ, nhưng lại không công khai thân thế của mình.



Nếu mọi người biết mẫu thân của Nhiếp chính vương là Tiêu Man, mà không ít người biết Tiêu Man trông như thế nào, mẫu thân tốt của hắn, chỉ sợ không thể yên ổn hát tuồng như ý nàng.



Hắn không công khai thân thế, vẫn dùng nguyên danh. Hai mươi năm, Tiêu Man không tới tìm hắn, có lẽ là sống rất tốt.



Tiêu Hành thỉnh thoảng sẽ nghĩ, nếu Tiêu Man biết “Mã thúc” là lái buôn, liệu có hối hận hay không?



Nhiều năm như vậy, nàng có từng nghĩ đến việc đến nhìn hắn một lần?



Nếu có ngày nàng đi ngang qua gia môn Đinh lão gia, phát hiện bên trong không có con trai của nàng, có tìm hắn khắp nơi hay không?



Đến khi Nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ, còn quen thuộc hơn tên Sở Chiêu Du, Tiêu Hành biết được, Tiêu Man ý chí sắt đá, bọn họ không hề giống nhau.



Ý nghĩ này mờ dần theo tuổi tác, đã rất ít khi nhớ tới.



Hiện giờ biết được tin tức của nàng, nhưng lại muốn hắn dùng Sở Chiêu Du đổi.



Hắn không cha không mẹ, chỉ cần Sở Chiêu Du là đủ.



……



Sở Chiêu Du cảm thấy Nhiếp chính vương cả ngày không yên, cảm giác này theo sắc trời càng tối càng mãnh liệt.



“Có chuyện gì xảy ra sao?” Sở Chiêu Du hỏi, “Ngươi như vậy trẫm luôn cảm thấy mình sắp sinh non …”



“Nói mê sảng cái gì!” Tiêu Hành nắm miệng y, “Không liên quan đến ngươi, chỉ là vài chuyện phiền lòng.”



“Ta chưa từng thấy Nhiếp chính vương lo lắng như thế, lúc ngươi ở đây, đã nắm tay trẫm hai mươi lần.” Sở Chiêu Du vô tình vạch trần hắn.



Nhiếp chính vương như đang đưa ra quyết định khó khăn, cần nắm tay y mới có thể vững tin là mình đúng.



Không phải y nói bừa, thật sự là cảnh tượng này làm y nhớ tới mệnh đề “Giữ mẹ hay giữ con”, cũng giống như một mệnh đề toi mạng khác: Vợ và mẹ rơi xuống nước, ngươi cứu ai trước?



Sở Chiêu Du nghĩ tào lao, y cảm thấy trên đời này, trừ hai người này, không ai làm khó được Nhiếp chính vương.



Y hơi tự mãn nghĩ, Nhiếp chính vương đều sẽ chọn trẫm.



Thời điểm Tiết công công truyền thiện, Nhiếp chính vương đột nhiên lấy cớ rời đi: “Ta còn tấu chương chưa phê, sáng mai lâm triều phải thảo luận, đêm nay không thể cùng bệ hạ ngủ, nếu ngươi ngủ không được, có thể gọi Lục Cảnh Hoán đến nói chuyện.”



Sở Chiêu Du: “Ai nói trẫm không có ngươi thì ngủ không được?”



Tiêu Hành hôn trán y: “Ăn cơm đàng hoàng, đừng ăn no, ăn xong đi bộ tiêu thực.”



“Được.” Sở Chiêu Du gật đầu, nhìn Nhiếp chính vương rời đi.



Y bỗng gọi Nhiếp chính vương lại: “Buổi trưa trẫm ngủ nhiều, ngủ không được, vẫn là chờ ngươi nhé.”



Tiêu Hành ngừng bước, hiểu ra bất an của mình lây sang Sở Chiêu Du, bèn cười nói: “Vậy bệ hạ nhớ tắm rửa sạch sẽ.”



Mặt Sở Chiêu Du đỏ lên, tắm thì tắm, trẫm sợ gì.



……



Ra khỏi Tây Môn đi thẳng bảy dặm, ven đường toàn là rừng cây.



Trong thư yêu cầu một mình Tiêu Hành đưa Sở Chiêu Du tới, thêm một người ít một người, Tiêu Man sẽ mất mạng.



Trên vai Tiêu Hành khiêng một thân ảnh minh hoàng, đầu gục xuống, không rõ mặt, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trong lòng tính giờ.



Càng tới gần chỗ hẹn, mùi máu tươi dày đặc truyền đến, như màng nhện nhè nhẹ cuốn lấy hắn từng đợt.



Hắn ngừng bước, nắm lấy thân cây bên cạnh bình ổn lại, trán nổi gân xanh, như đang nhẫn nại cực điểm.



Người trên vai bỗng nôn vài cái, giãy dụa như cá sắp chết trên bờ.



Tiêu Hành giữ lấy người suýt rơi xuống đất, cắn răng đi vài bước về phía trước, cuối cùng cũng thấy một toà nhà hoang phế.



“Tiêu Man đâu?” Hắn áp chế âm thanh, lạnh lùng nói.



“Nhiếp chính vương quả nhiên trọng tình trọng nghĩa.” Lục Bùi phủi tay đi từ trong phòng ra, nhấc chân đá đổ một thùng máu loãng.



“Là ngươi?” Tiêu Hành cười lạnh một tiếng.



“Không sai, là ta, đã lâu không gặp.” Cung nữ bên cạnh thái hậu, Anh Đào đã đổi tên thành Lục Bùi, cười đáp.



Mùi máu càng nồng phả thẳng vào mặt, như có cả vết máu bắn lên mặt hắn.



Sắc mặt Tiêu Hành biến đổi, kịch liệt trắng bệch, người trên vai người cũng khống chế được mà rơi xuống, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nhìn bộ dáng, đúng là Sở Chiêu Du.



“Máu này là cái gì? Ngươi hạ độc?”



“Không sai.”



Lục Bùi nhìn bộ dạng đau đớn của hai người, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng.



Bốn tăng nhân kia nói không sai, Hợp Tâm Cổ bắt đầu phát tác, trong người không có Hợp Tâm Cổ, không biết được ngửi thấy mùi máu sẽ có phản ứng.



“Tiêu Man đâu?” Tiêu Hành lại hỏi một lần.



Lục Bùi dù bận vẫn ung dung mà chỉ vào trong nhà, “Mẫu thân ngươi ở trong đó.”



Tiêu Hành nện bước trì độn đi về phía cửa, mỗi một bước càng gian nan, khi sắp tới cửa, bỗng nhiên quỷ mị tới gần Lục Bùi, một chưởng bổ về phía cổ nàng.



Lục Bùi võ công cao, cũng không bì kịp Nhiếp chính vương, càng không lường trước được hắn căn bản không bị ảnh hưởng.



Nàng không kêu ra tiếng, ngã xuống.



Người trên mặt đất nhảy dựng lên, rầm rầm giải quyết lâu la xung quanh.



Có tiểu lâu la từ phía sau cầm một ngọn đuốc tưới dầu hoả đốt nhà.



Đồng tử Tiêu Hành kịch liệt co lại, bay nhanh vào nhà, lại chỉ nhìn thấy một cái xác khô máu chảy đầm đìa, hoàn toàn thay đổi, hắn ngẩn ra một chút.



Trong khoảnh khắc đó, xà nhà đổ xuống.



“Rầm …”



Ánh lửa dưới ánh trăng, Tiêu Hành duỗi tay lau máu, ký ức dũng mãnh trở lại, đến mức phình đầu, lại cẩn thận không nhúc nhích, không dám để chúng chạy trốn, hình ảnh cuối cùng dừng ở Sở Chiêu Du nói với hắn: “Ta hát hí khúc nuôi ngươi.”



Có người cốt nhục chí thân, vì hí khúc bỏ rơi hắn.



Có người bèo nước gặp nhau, nói hát hí khúc nuôi hắn.



Tiêu Hành cười một cái, hắn vẫn không có tiền đồ, để Sở Chiêu Du trong cung chịu khổ chờ hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK