Lâm Thanh Uyển nghe Đại Cúc giảng kể xong mà cười đến mức ngay cả eo cũng không nhấc dậy nổi. Đại Cúc kể rất sống động, hơn nữa chính nàng ta lại chắp vá thêm làm buồn cười cực điểm.
Diêu thị ở bên cạnh cũng cười ha ha, Lâm Thanh Uyển không dám để cho nàng cười quá mức, nhanh chóng đi vỗ lưng cho nàng.
“Tam đệ muội, ngươi đừng cười… Ha ha… Nha, ngươi còn có thai đấy…” Lâm Thanh Uyển còn chưa nói hết thấy buồn cười lại cười tiếp.
Diêu thị vẫy tay: “Ta không cười … Không cười … Ha ha…” Nói là nói như vậy nhưng vẫn không nhịn được.
Mọi người cười một tràng thật lâu mới khôi phục lại như bình thường
Đại Cúc bóc một hạt đậu phộng đưa vào miệng.
“Ta trước đây còn chưa cảm thấy gì, bây giờ mới biết trên người Vương thị kia có nhiều chỗ thú vị. Chỉ là người quá uất ức, cứ để Hà thị đánh như vậy, nếu là ta trực tiếp cầm một cây dao lên rồi.”
Đại Cúc là người lợi hại nổi danh ở thôn Lạc Hạp.
Nhưng mà nàng cũng là cái số khổ, có một bà mẹ chồng khắc nghiệt và một đại tẩu thích gây chuyện. Vốn còn cố nhịn một chút cho qua ngày, ai biết người hiền bị bắt nạt, ngày thường việc nhà nặng nhọc bắt nàng làm còn chưa tính, có một lần đại tẩu kia còn đánh đầu con trai Thạch Đầu của nàng.
Một đứa bé như vậy bị dính hai cái dấu tay trên mặt.
Đại Cúc đi làm đồng về nhìn thấy như vậy liền nổi cáu, bản thân mình cố nhẫn nhịn cùng nam nhân làm việc như trâu ngựa, đại tẩu suốt ngày ỷ ở trong phòng nấu cơm. Điều này không đáng nhắc tới, vậy mà cách vài hôm còn gây chuyện, gây chuyện cũng coi như xong, hôm nay bởi vì lúc con nàng ta chơi với tiểu Thạch Đầu trong sân không cẩn thận ngã sấp xuống, đại tẩu đổ lỗi cho tiểu Thạch Đầu và cho nó hai bàn tay.
Con của vị đại tẩu kia cũng là đứa thiên thẹo. Khóc ầm lên đổ tội cho Thạch Đầu đẩy ngã nó.
Ngươi nói một đứa bé có ba tuổi có thể đẩy được một đứa năm tuổi sao? Cho dù là Tiểu Thạch Đầu vô ý đẩy nó ngã, ngươi là người lớn mà nhẫn tâm ra tay như vậy sao, hô một cái là tát đứa bé hai cái liền. Huống chi Đại Cúc hiểu rõ tính cách đứa con mình là người nhát gan, căn bản không có khả năng động thủ đẩy người.
Đại Cúc phát hỏa, làm mẹ phải cường.
Nàng làm liều cầm ngay một chiếc dao phay lên liều mạng với đại tẩu. Chạy tới nửa vòng quanh thôn dẫn tới rất nhiều người tới xem náo nhiệt. Đại Cúc không phải là kẻ ngốc, mang theo con trai ra khóc kể với mọi người.
Nói mình gả lại đây bị chèn ép như thế nào, bản thân mình suốt ngày làm việc mệt còn bị người giày xéo, sau đó con mình thì bị đánh thành như vậy…
Mọi người đều là hàng xóm láng giềng nên biết chuyện Bàng gia. Biết Bàng gia có vị mẹ chồng khắc nghiệt và nàng dâu không bớt lo, không phải đây sao, bức vợ lão nhị tới mức phải liều mạng…
Mọi người đều thực đồng tình với hoàn cảnh của Đại Cúc, không ai nói nàng cầm dao liều mạng là không đúng. Chung quy làm mẫu phải mạnh thôi, người ta đánh cả đứa con của mình, lại là một đứa trẻ nhỏ xíu, người ta còn không tìm ngươi liều mạng sao?
Sự tình qua đi Đại Cúc cũng nghĩ thoáng.
Muốn để mẹ chồng thích ư, có mà ăn no luẩn quẩn trong lòng mới làm vậy. Từ đó về sau nàng không ra đồng làm việc, mặc ai đi thì đi. Chỉ cần cái vị đại tẩu kia không làm việc thì nàng cũng không làm.
Có ý kiến? Có bản lĩnh thì phân bọn họ ra.
Mẹ chồng Đại Cúc ban đầu cũng làm ầm ĩ mấy lần, muốn dùng chiêu hưu về nhà mẹ đẻ đến bức nàng, đáng tiếc con trai không nghe bà ta. Nam nhân Đại Cúc thành thật, biết vợ mình là người tốt, mẹ hắn ngày thường nói gì cũng được nhưng bảo bỏ vợ thì hắn không nghe.
Huống chi mẹ chồng Đại Cúc cũng không dám thật sự bỏ nàng, nông dân cưới được người vợ không dễ dàng, bỏ người này, giống như lời con trai bà ta nói, trong nhà có tiền cưới cho ta một người khác sao? Huống chi người ta ai thèm nhìn trúng nam nhân Đại Cúc đã có hai đứa con?! Lại không phải là nhà giàu có gì, là nghèo rớt mồng tơi.
Cho nên bây giờ nam nhân Đại Cúc cũng nghĩ thông, mọi việc kia ai quản thì làm đi. Nàng chỉ quan tâm lên bàn ăn cơm, việc nhà cũng làm chỉ là làm không nhiều.
Lâm Thanh Uyển hỏi nàng, cả nhà đều không làm thì làm thế nào?
Làm thế nào?
Đại Cúc nói muốn nghèo thì cùng nhau nghèo, muốn chịu đói thì cùng nhau chịu đói! Không phải nàng thích về nhà mẹ đẻ sao thì cứ về đi. Đó là đại tẩu nàng. Bà ta không phải thích hướng về cháu gái sao, vậy thì hướng đi. Đây là chỉ mẹ chồng nàng.
Đại tẩu Đại Cúc là cháu gái nhà mẹ đẻ của mẹ chồng nàng, bằng không bà già kia cũng sẽ không thiên vị bên đó.
Đặc biệt khi thấy Lâm Thanh Uyển ở riêng sau, đôi tình nhân sống càng ngày càng náo nhiệt, Đại Cúc cũng có ý niệm ra ở riêng. Vì bức trong nhà ở riêng, gần đây ngay cả cơm cũng không nấu. Dù sao thì có làm cũng không có kết quả tốt gì, nàng mệt mỏi liều mạng làm việc, cuối cùng vẫn bị người ta tuồn về nhà mẹ đẻ, trong nhà nghèo thường ăn cháo loãng, nàng là ăn no rửng mỡ mới đi bán mạng.
Lâm Thanh Uyển cũng biết chuyện nhà Đại cúc, sau khi quen biết Đại Cúc không giấu nàng. Đối với Đại Cúc, nàng rất đồng tình, mỗi nhà mỗi cảnh nàng không giúp được gì. Chỉ có thể giúp nàng bằng cách khi nàng tới thì thì nói chuyện về Cẩm Tú phường, bảo nàng có thể nhận làm chút hà bao gì đó trợ giúp gia đình.
Đại Cúc là người thoải mái biết Lâm Thanh Uyển muốn giúp nàng nên không khách khí, chỉ ghi nhớ trong lòng người ta tốt thì sau này báo đáp người ta.
Mọi người trò chuyện chuyện Dương gia xong thì lại chuyển hướng chuyện nhà Đại Cúc.
Đại Cúc không cảm thấy mất mặt chỗ nào nói luôn, năm nay trong nhà không dễ chịu, lão chủ chứa kia biết nhà mẹ đẻ cháu gái dính ác quá nên bây giờ quản rất chặt. Dù sao nàng bây giờ mặc kệ bọn họ thích làm gì thì làm, trong nhà không phải chỉ có nam nhân nàng là con trai, nam nhân nàng xếp hạng nhì, phía dưới còn có vợ chồng lão tam nữa. Hai người kia cũng không phải đèn cạn dầu, xem ra cũng có ý niệm ở riêng.
Diêu thị cũng mở miệng an ủi Đại Cúc, nói chuyện này sớm hay muộn sẽ giải quyết. Mâu thuẫn lớn vậy không sống với nhau được lâu dài.
Diêu thị hiện tại cũng hiểu được ở riêng tốt lắm, ở riêng chính mình kiếm tiền tự mình tiêu, làm gì đều không ai nói. Hơn nữa nàng cũng biết nhà chồng Đại Cúc kia, nàng tán đồng việc ở riêng. Chỉ là việc này không gấp gáp được, phải từ từ tính thôi.
Bốn nàng dâu nhỏ ở đây chỉ có Liễu Chi là trong nhà bớt lo, hòa thuận.
Nhân khẩu nhà chồng đơn giản có mỗi một người con trai độc đinh, cũng chỉ có một nàng dâu là nàng thôi. Bụng Liễu Chi cũng không thua kém ai, gả lại đây hơn một năm liền sinh một tiểu tử mập mạp, làm hai cụ mừng rỡ yêu thích. Suốt ngày không cho làm việc gì, nấu cơm cũng không cho làm, còn ước gì cháu trai cũng ôm luôn, vậy nên nàng suốt ngày tìm nhóm nàng dâu chơi, đến giờ nhớ rõ về nhà ăn cơm là được.
Nhà chồng Liễu Chi họ Mao, trong nhà có vài mẫu ruộng tốt và một phường đậu hủ nho nhỏ. Cuộc sống dư dả, náo nhiệt, quan trọng nhất chính là người nhà đồng tâm không có mâu thuẫn gì.
Hôm nay Đại Cúc và Liễu chi lại đây chơi đều mang theo đứa nhỏ tới. Đại Cúc mang con trai cả tiểu Thạch Đầu năm nay 4 tuổi và tiểu khuê nữ 2 tuổi, Liễu Chi có một đứa con tên là tiểu Mao Đản, lớn bằng khuê nữ Tiểu Đào của Đại Cúc.
Hai tiểu Nữu Nữu nhà Diêu thị cũng tới, mấy đứa trẻ lớn mang theo mấy đứa trẻ nhỏ chơi đùa rất vui vẻ.
Mấy tên tiểu tử này đều thích đến nhà Uyển di chơi, nhà này lớn không nói, Uyển di còn có trái cây cho bọn nó ăn. Hai tiểu Nữu Nữu càng không cần nói, đó là chơi một lát là chạy lại làm nũng gọi tiếng Nhị bá mẫu, Lâm Thanh Uyển sờ đầu chúng nó, bảo chúng tiếp tục chơi.
Mấy đứa trẻ nhà Đại Cúc và Liễu Chi thấy thèm đòi mạng, chỉ một lát sau là tiểu Thạch Đầu tới gọi Uyển di, Lâm Thanh Uyển tưởng là nó có chuyện gì hoặc là muốn ăn cái gì. Đưa điểm tâm cho nó vậy mà người ta không cần, chỉ là đôi mắt nhỏ cố chấp nhìn nàng.
Lâm Thanh Uyển giờ mới hiểu được sau đó cũng sờ đầu tiểu tử, tiểu nam oa kia vui sướng hài lòng lại chạy đi. Chẳng được bao lâu sau tiểu Mao Đản và Tiểu Đào cũng đi lại, hai đứa nhỏ đi đường còn chưa vững, có thể là do mặc dày quá chạy lại tranh nhau gọi Uyển di.
Lâm Thanh Uyển lại sờ đầu hai đứa nhỏ, hai đứa mới cười ha ha chạy đi tìm các đồng bọn khoe khoang.
Diêu thị nhìn nàng rồi cười nói: “Nhị tẩu, xem ra mấy đứa nhỏ rất thích chiêu của ngươi đấy, ngươi xem mấy đứa này ngay cả mẹ cũng không cần, lại đây mà như không nhìn thấy ai chỉ biết gọi Uyển di.”
“Làm sao? Ngươi hâm mộ à?” Lâm Thanh Uyển cười rất đắc ý, có duyên với trẻ con cũng không phải là lỗi của nàng.
Đại Cúc và Liễu Chi bên cạnh Diêu thị đều bị nàng khoe khoang làm cho tức cười.
Đại Cúc cười ho khan hai tiếng, nhìn xem sắc trời bên ngoài mở miệng nói: “Được rồi được rồi, mỗi lần đến đều bị ngươi làm cho cười chết. Thời gian không còn sớm ta phải về nhà, Liễu Chi có về cùng không?”
Liễu Chi mỗi lần đến là đi cùng Đại Cúc, nàng trời sinh tính ngại ngùng da mặt mỏng, thường lui tới cũng chỉ có Đại Cúc hợp ý, bây giờ có thêm Lâm Thanh Uyển và Diêu thị.
“Chúng ta cùng nhau đi, bây giờ mà không về thì lát nữa mẹ ta sẽ lo lắng.”
Hôm nay nàng mang tiểu Mao Đản đi ra ngoài, mẹ chồng không yên lòng, biết nàng đến chỗ Lâm Thanh Uyển này vẫn không yên lòng dặn dò mấy lần. Bây giờ sắc trời không còn sớm nữa phải đi về thôi.
Lâm Thanh Uyển biết có giữ các nàng ở lại ăn cơm thì hai người cũng sẽ không đáp ứng, mọi người trong nhà đều có việc nên không mở miệng, chỉ dặn dò các nàng có rãnh rỗi lại đây chơi.
Mấy đứa nhỏ Tiểu Thạch Đầu còn không muốn trở về, phải đến khi mẹ chúng nói lần sau lại đến thì chúng nó mới lưu luyến theo mẹ ai về nhà nấy.
Sau khi mấy người Đại Cúc đi rồi Lâm Thanh Uyển giữ lại Diêu thị ăn cơm tối, nàng bảo Dương Thiết Trụ mua cái nồi đồng về, buổi tối bọn họ làm lẩu ăn.
Đại Hi triều này có vật làm lẩu cho nên bếp và nồi đồng để làm lẩu dễ mua được. Dương Thiết Trụ mua về, Lâm Thanh Uyển nhìn thấy nó so với bếp than kiểu cũ đời trước không khác nhau lắm. Chỉ là có chút đắt bởi vì làm bằng đồng, một cái nồi mà mất hai lượng bạc.
Diêu thị cọ cơm ở nhà nhị tẩu thành thói quen rồi nên không cự tuyệt, còn nói đợi lát nữa đi gọi Dương Thiết Căn cũng tới.
Dương Thiết Căn là cái tính tình không chịu ngồi yên, mỗi ngày đưa hàng xong là đi vào phân xưởng hỗ trợ.
Hai ngày nay trong phân xưởng hơi bận, vì trời lạnh rồi không sợ đồ bị hỏng, Dương Thiết Trụ bảo mọi người làm nhiều đồ sấy tiên một chút, dù sao viện lớn có chỗ để. Vài ngày nay tích góp một ít ra, vài ngày trước tết sẽ không phải bận rộn.
Cho nên Lâm Thanh Uyển bên này còn nhàn nhã nói giỡn chọc cười, chỗ phân xưởng hậu viện bận rộn đến mức lợi hại, ngay cả Mã thẩm nhi cũng đi hỗ trợ.
Lâm Thanh Uyển và Diêu thị hai người nói vài lời rồi đi phòng bếp nấu cơm. Diêu thị muốn đi hỗ trợ nhưng nàng không khiến, bảo nàng ở trong này trông Tiểu Nặc Nặc giúp nàng.
Làm xong cơm thì đi phân xưởng hậu viện gọi mấy người về ăn cơm, ngày mai bận rộn nữa.
Dương thị và Chu thị nói trong nhà còn có hai đứa trẻ nên vội vội vàng vàng đi về không ở lại. Hạ Đại Thành thì cùng Dương Thiết Trụ, Dương Thiết Căn cùng nhau tụ lại buổi tối uống rượu.
Ngày mùa đông lạnh ăn nóng, uống một chút rượu trắng, quả thực không có ngày nào thoải mái hơn.
Mấy người lại lôi kéo Mã thúc cùng nhau, bây giờ mọi người quen thuộc, mỗi lần lôi kéo Mã thúc Mã thẩm nhi bọn họ cùng nhau ăn cơm, bọn họ cũng rất ít từ chối.
Mọi người vô cùng náo nhiệt ngồi chung một chỗ ăn lẩu, các nam nhân uống rượu, các nữ nhân vui vẻ nói chuyện.
Trong lúc đó Lâm Thanh Uyển kể lại chuyện Dương gia chuyện cho mọi người nghe, mấy người Dương Thiết Trụ nghe xong thiếu chút nữa cũng cười chết.
Cười xong lại có chút bất đắc dĩ, đại tẩu Vương thị kia và mẹ bọn họ Hà thị, không ai là đèn cạn dầu, may mắn bọn họ phân đi ra rồi không phải xen vào vũng đó.
Hạ Đại Thành vỗ bả vai của hai người Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn nói, may mắn phân ra rồi, chuyện của bọn họ sau này ít xen vào, ngày lành của các ngươi còn ở phía sau.
Đúng vậy, ngày lành của bọn họ còn ở phía sau. Hiện tại kiếm được tiền, ngay cả Diêu thị cũng mang bầu, còn có cái gì không tốt đâu?!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn