Lâm Thanh Uyển bọn họ bên này chuẩn bị đón tết cả nhà náo nhiệt vui vẻ, Dương gia bên kia u ám mùi thuốc súng tràn đầy.
Vương thị nằm ở trên kháng một cái liền không đứng dậy, Hà thị mỗi ngày kiên nhẫn hầu hạ nàng ở cữ không nói, toàn bộ việc nhà áp lên người Phùng thị.
Phùng thị làm việc nhiều khó tránh khỏi sẽ oán giận trước mặt Dương Học Chương, Dương Học Chương còn dựa vào nhạc phụ về sau chỉ điểm hắn một chút, trợ hắn khảo cái tú tài mang về nên đến dong dài trước mặt Hà thị. Nói đại tẩu chỉ là ở cữ mà thôi, về phần nằm trên giường rồi có cần người phải đi hầu hạ ả sao, trông coi một chút là được.
Hà thị có thể hầu hạ Vương thị ở cữ chừng mười ngày đã vượt qua suy đoán của mọi người rồi. Nếu không phải nể mặt mũi lão Đại, Hà thị đã sớm thu thập Vương thị cho mẹ ả cũng không nhận ra. Nghe cục cưng nói vậy vội vàng bảo Vương thị đi xuống, đừng mỗi ngày ở trên kháng giả chết.
Vương thị lúc này đang đắc ý làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Cứng rắn nằm ở trên kháng giả chết, Hà thị vừa gọi ả đứng lên, ả sẽ khóc nói bị thương thân mình, nói ả đáng thương thế nào, bị người đánh sảy thai còn không cho người ta ở cữ, ả bị chịu tội lớn như vậy, lại không được dưỡng cho tốt về sau sinh không được thì làm sao…
Khóc đến người cả nhà đều nghe thấy, mấy đứa nhỏ đại phòng nhìn thấy mẹ mình khóc thê thảm như vậy thì mỗi cái cùng chung mối thù.
Dương gia Đại Lang đã mười một tuổi, hiểu chuyện cũng nhiều, đi ra ngoài cùng người khác chơi đùa thường xuyên nói với tiểu đồng bọn mẹ nó đáng thương, bị bà nội đánh đến tiểu đệ hắn không còn. Con nhà người ta phỏng chừng cũng là nghe những người lớn ở nhà nói, sau đó cảm thấy rất đồng tình tiểu đồng bọn.
Nhưng Dương Đại Lang không nghĩ như vậy, hắn rõ ràng bà nội đánh mẹ, còn đánh mẹ nằm trên giường không dậy nổi. Vương thị người này tuy rằng không đáng tin, tham ăn, lòng dạ hẹp hòi, các loại tật xấu chất đống nhưng lại đối xử với mấy đứa con mình rất tốt. Cho nên Dương Đại Lang liền hận Hà thị, nó cũng dẫn dắt các loại tư tưởng ‘Bà nội không phải là người tốt, đánh mẹ thành bệnh’ cho mấy đứa đệ đệ muội muội phía dưới.
Mấy đứa nhỏ đại phòng chỉ biết Vương thị ngã bệnh, không hiểu Vương thị nói đẻ non là gì. Đặc biệt nghe Vương thị giả chết trước mặt Hà thị, trong miệng cả ngày ái dồ ái dồ, còn tưởng rằng mẹ thật sự bị bà nội đánh làm sao.
Lúc này bà nội lại đến răn dạy mẹ, mẹ khóc thương tâm như vậy, nhất định là bà nội lại khi dễ người rồi.
Trẻ nhỏ thì biết cái gì, hận chính là hận, ba tiểu tử đại phòng từng cái vọt tới trước mặt Hà thị, gào to bà cái lão chủ chứa không được khi dễ mẹ ta. Miệng mắng không tính, còn dùng chân đá Hà thị.
Hà thị lần này nằm mơ rồi, thế là bi trúng mấy đá.
Dương lão gia tử và Dương Học Chương nghe thấy động tĩnh chạy tới, mỗi người chắn một đứa kéo mấy đứa nhỏ ra.
Hà thị tức giận đến lau nước mắt, bà tạo cái nghiệt gì nha, mấy cái cháu trai mắng bà không nói còn chạy tới đánh bà. Đối với mấy đứa nhỏ đại phòng này, Hà thị tuy rằng không sủng ái nhưng thái độ coi như là cực kỳ dung túng, không ngờ lại rơi xuống kết quả như vậy.
Dương lão gia tử hỏi mấy đứa nhỏ, hỏi bọn nó vì sao lại đánh chửi bà nội.
Dương Đại Lang đầy mặt ngoan độc, đầy lý lẽ nói, bà nội khi dễ người đánh mẹ thành bệnh, tiểu đệ đệ cũng không có, cháu đánh chính là bà.
Dương lão gia tử lập tức sụp lưng xuống, trong lòng không biết là cái cái tư vị gì.
Đánh đứa nhỏ, nhưng cháu trai lớn nói xác thực không sai. Không đánh, nhưng mấy đứa nhỏ mới chừng này đã mở miệng là mắng chửi trưởng bối, còn động thủ đánh trưởng bối mình.
Cái gọi là bất tri bất giác, có học có dạng là vậy đấy.
Mấy đứa nhỏ Đại phòng suốt ngày sinh hoạt trong một hoàn cảnh như thế, Hà thị há mồm là ô ngôn uế ngữ, động một chút là ra sức đánh chửi, Vương thị cũng không phải tấm gương tốt gì. Trẻ nhỏ lúc này như tờ giấy trắng, các ngươi vẽ lên trên cái gì thì chính là cái đó. Mưa dầm thấm đất, bất tri bất giác đã dạy đứa nhỏ thành cái dạng gì đây.
Dương lão gia tử không biết nên nói như thế nào, tay run nửa ngày không quất xuống. Lôi Hà thị đang lau mắt quay người về phòng chính.
Đợi mọi người đều tản đi, Vương thị dừng khóc ngoắc mấy đứa nhỏ lại. Dương Đại Lang và hai đệ đệ chạy tới được Vương thị ôm vào trong ngực.
“Vẫn là con trai ta tốt nhất, cha các ngươi ném ta trong nhà cho cái lão chủ chứa kia ngược đãi, may mà có các con ta xả giận thay. Con trai ngoan, mẹ cho các con tấm đồng đi mua kẹo ăn.”
Xem ra lão chủ chứa trong miệng Dương Đại Lang chính là học Vương thị, Vương thị này thấy con trai đánh chửi trưởng bối vậy mà không mở miệng chỉ trích, lại còn cho phần thưởng, không biết về sau mấy đứa nhỏ đại phòng này sẽ bị dạy thành bộ dáng gì.
Hà thị bị mấy đứa cháu trai đánh chửi tức giận đến mấy lần định đi thu thập mấy tên thỏ con kia.
Dương lão gia tử lại túm lại khuyên mới trấn trụ được bà ta. Hà thị dù sao cũng là cái tư tưởng cũ, cho dù không sủng mấy cái cháu trai này, nhưng bà tự nhận đối xử với mấy đứa cháu trai này vẫn rất tốt, bảo bà ra tay đánh mấy đứa nó bà cũng không ra tay nổi. Đành phải lão lệ chảy ròng sau đó thở dài bỏ đi ý định này.
Bà cũng mặc kệ chuyện này, không hề đi Đông ốc hầu hạ Vương thị nữa, mặc kệ ả ở Đông ốc giả chết ái dồ như thế nào cũng mặc kệ, nhưng cũng không đi nói chuyện bắt ả xuống giường.
Dương lão gia tử không biết nên xử trí mấy đứa cháu trai này như thế nào bèn nhờ người gửi tin cho Dương Thiết Xuyên.
Dương Thiết Xuyên mấy ngày sau mới về, sau khi trở về biết phát sinh chuyện gì thì kéo mấy đứa nhỏ vào Đông phòng.
Đầu tiên là dùng ánh mắt buồn cười ngắm mấy đứa con trai, “Mấy tên tiểu tử giỏi, đều động thủ rồi đấy.” Sau đó lại vỗ mỗi đứa một cái rồi nói: “Đều khóc cho ta.”
Không hổ là con Dương Thiết Xuyên, lập tức hiểu ý tứ của cha, từng đứa khóc lên, thê thảm phảng phất như chết cha chết mẹ.
Vì thế Dương lão gia tử thấy cháu trai đã được dạy, Hà thị cũng được chữa khỏi.
Về phần sự tình rốt cuộc là như thế nào đâu, vậy thì chỉ có trời mới biết.
Sau đó Hà thị gọi Dương Thiết Xuyên lên hỏi hắn mấy ngày nay làm công được bao nhiêu tiền, Dương Thiết Xuyên lập tức bất động.
Nói bên ngoài không dễ tìm việc, thật vất vả mới tìm được một nhà làm công ngắn hạn, hắn làm hơn mười ngày công mà người ta chẳng những không trả tiền công mà còn đuổi hắn ra ngoài.
Loại sự tình này không phải là không có nhưng mà cực ít, trấn trên chỉ có một hai nhà gia phong không tốt mới làm ra chuyện như vậy. Làm người keo kiệt, tật xấu cũng nhiều, mời người đi qua làm công ngắn hạn, không muốn trả tiền công liền bày ra các loại lấy cớ. Nếu ngươi muốn đòi tiền công thì người ta trực tiếp cho người quăng ngươi ra ngoài.
Thôn dân thôn Lạc Hạp đi ra ngoài làm công cũng đụng phải chuyện như vậy, bình thường đụng tới chuyện như vậy thì chỉ có thể tự nhận không hay ho, chung quy một cái chân đất ở nông thôn sao trêu chọc được vào nhà người có tiền.
Hà thị dùng mắt già nghi ngờ nhìn con trai cả, không thể trách bà nghĩ như vậy, mà là đứa con trai này tiền lệ quá nhiều. Mỗi lần đi ra ngoài làm công, không phải dây dưa không đi thì chính là tiền công không được thanh toán.
Dương Thiết Xuyên vừa thấy lão nương ánh mắt nghi hoặc, lập tức bày ra cái mặt khóc tang. Nói mình tiền công không được thanh toán không nói, còn bị người đánh, nói xong giơ cánh tay lộ ra cho Hà thị xem.
Hà thị nhìn thấy mặt trên quả thật xanh tím một mảng lớn.
Vị con trai cả này vẫn được Hà thị đau lòng, Hà thị lập tức đau lòng ghê gớm, không đề cập tới chuyện tiền công nữa, một ngụm nói không có chuyện gì chứ không đánh con bị thương chỗ nào chứ.
Dương Thiết Xuyên vẻ mặt đau khổ nói không sao, chỉ là một chút thương ngoài da, hắn còn bảo đã đi tìm đại phu xem, bảo người ta cho hắn chút dược mà tiền thuốc còn chưa trả.
Hà thị vừa nghe đến đây mặt liền cứng ngắc.
Nhưng nghĩ tới con trai bị thương, vẫn lần mò sờ soạng từ trên người mấy văn tiền cho hắn.
Dương Thiết Xuyên cầm trong tay tấm đồng thử nhe răng: “Mẹ à, chỗ này không đủ!”
Hà thị hết cách lại móc mấy văn tiền trên người đưa cho hắn, gương mặt thịt đau, còn lập tức mở miệng nói: “Chỉ có vậy thôi, nhiều hơn không có.”
Dương Thiết Xuyên cũng thực sảng khoái không mở miệng đòi nữa, nói đi trả tiền cho đại phu. Trong tay cân nhắc hơn mười cái đồng tiền này, trong lòng vui sướng hài lòng.
Vì thế Dương Thiết Xuyên lấy tiền thuốc làm ngụy trang, chỉ trở lại ngắn ngủi một hồi thời gian lại đi.
Đi lần này chính là vài ngày sau mới trở về, người trong nhà hỏi hắn đi nơi nào, hắn vẻ mặt đau khổ nói đi đòi tiền công lần trước, kết quả vẫn không lấy được. May mắn chính là lần này người ta không đánh hắn.
*******
Mã thúc đưa lễ năm mới lại đây giúp Dương Thiết Trụ xong thì bước đi. Trong lúc đó không nói thêm lời nào, chỉ nói đến đưa lễ năm mới cho hai cụ sau đó chính là nói tết không về ăn tất niên.
Tết năm ngoái Dương lão gia tử nói quá lời, bây giờ bị Mã thúc đổi chút khẩu khí nói lại.
Nghe nói như thế, lại nhìn thấy trên bàn kia lễ năm mới thiếu đáng thương, Dương lão gia tử trong ngực không phải tư vị gì, ngay cả Mã thúc đi cũng không biết.
Không phải hắn ngại mấy thứ này thiếu, hắn biết lão nhị lão tam đều kiếm được tiền, trong thôn này mỗi ngày đều nhìn thấy bọn họ vội vàng xe la ra ra vào vào, ai mà không biết họ kiếm được tiền đâu. Nhưng người ta có thể kiếm được tiền đó là bản lĩnh của người ta, đây là ngươi đỏ mắt cũng không được.
Đổi lại bình thường lễ năm mới ấy ở thôn Lạc Hạp mà nói thật sự không ít, nhưng ở lão nhị lão tam ‘Đều kiếm tiền lớn’ thì có vẻ keo kiệt.
Trong đó ý tứ hàm xúc, Dương lão gia tử hiểu, Hà thị cũng hiểu. Còn có thể là cái gì, ý tứ người ta chính là đi qua diễn cho người ta xem thôi.
Từ lúc Mã thúc tiến vào, Hà thị liền kéo dài mặt già. Lúc này cũng không nhịn được nữa: “Bọn họ đều kiếm được tiền, vậy mà đưa được chút đồ này?”
Hà thị năm nay vẫn không chuẩn bị thịt ăn tết, một là thật không có tiền, hai là nghĩ đến lúc lão nhị lão tam đưa năm lễ khẳng định phong phú, chung quy lão nhị lão tam kiếm nhiều tiền là người cả thôn đều biết.
Ai ngờ đâu lại đưa như năm cũ!
“Lão nương đi tìm bọn họ, hỏi trong lòng bọn họ còn có cha mẹ hay không.” Hà thị miệng không cam tâm yếu thế nói, mông lại dán trên kháng không động.
Dương lão gia tử thở dài mở miệng nói: “Bà hãy tỉnh lại đi, người ta nói như thế nào vẫn là đưa năm lễ tới nhà, không đưa cho bà, bà có thể đi chọc thủng trời.”
Hà thị cũng hiểu được cái lý lẽ này, bằng không bà cũng sẽ không chỉ ngoài miệng đùa giỡn uy phong thôi.
Một năm này bà bị trùng kích rất nhiều.
Trước đây bị bà dọn dẹp dễ bảo lão nhị và lão tam đã ở riêng, không bao giờ nghe bà sai sử nữa. Chính mình kiếm được tiền cũng không hiếu kính lão nương một vài, mấu chốt là bà không thể nháo với bọn họ.
Ngươi cùng người ta nháo cái gì đâu? Đầu tiên Dương tộc trưởng kia nói vẫn còn ở đấy, Hà thị sợ bị lọt ‘Sổ đen’, người ta nói ngươi lại khóc lóc om sòm tìm việc, thì mở đại hội trong tộc hưu ngươi về.
Hà thị không thể không e ngại cái này, bà không tự tin lão già có thể không cần dòng họ mà che chở bà. Người trong dòng họ tới ý nghĩa thế nào là người đều hiểu. Bị nổi danh trong gia tộc đó chính là chuột chạy qua đường, mỗi người sẽ khinh thường, huống chi bà luyến tiếc cả nhà ngay cả cái dòng họ cũng không có.
Hơn nữa hơn nửa năm này trong thôn đồn đãi, Hà thị lại như si ngốc thế nào cũng biết mọi người đang nghiêng về phía lão nhị lão tam bên kia. Mỗi người đều nói bà Hà thị trách móc nặng nề, trong nhà đối xử tệ với người ta, áp bức người ta thật nhiều năm không nói, lúc ở riêng ngay cả một hạt lương thực cũng không cho.
Hà thị liền phi, một đám nhãi con bò ra từ ruột bà, đối xử có tốt với bọn họ hay không, không tới phiên các ngươi người ngoài tới cằn nhằn, chẳng có quan hệ gì với các người hết.
Hà thị trong lòng thì cho là như vậy, nhưng bà cũng hiểu được áp lực dư luận.
Làm ầm ĩ lớn, người trong thôn sẽ mắng ngươi, đến lúc đó còn thật sự thành chuột chạy qua đường bị Dương tộc trưởng hưu về nhà, để tránh bại hoại môn phong gia tộc Dương thị. Hơn nữa trước đó vài ngày ầm ĩ với Vương thị, hiện tại người trong thôn đều mắng bà không phải là một món đồ, bà không dám tiếp tục ép buộc trên đầu sóng ngọn gió.
Cho nên lúc này bà chỉ có thể ngồi ở trong phòng, thành thật ngủ trong tình trạng trong lòng không thăng bằng, ngoài ra không làm được gì khác.
“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, thu đồ vật lại đi, đến lúc đón tết cũng được ăn miếng thịt.” Dương lão gia tử nói.
Trong nhà hôm nay là cái quang cảnh gì, Dương lão gia tử hiện tại đã hiểu. Từ sinh lý đến trong lòng đều hoàn toàn chuyển hoán lại đây, rốt cuộc nói không nên lời năm trước cơm tất niên, thầm oán Hà thị để yên một chút ăn cơm tất niên.
Trong nhà thành thân cho lão tứ, bạc dùng hết sạch sẽ rồi. Thu hoạch vụ thu xong, giao thuế lưu lại đồ ăn, còn lại lương thực bán được một ít tiền, nhưng đó thiếu đáng thương. Dương lão gia tử hiện tại rốt cuộc biết tiền bạc thiếu đáng thương là cảm giác gì, trước đây lão nhị lão tam cách vài ngày lại đi kiếm được tiền nên không cảm thấy thiếu tiền bạc, hiện tại trải qua một năm cằn cỗi này ông đã hiểu.
Một đồng tiền muốn bẻ thành đôi để dùng, huống chi khuê nữ còn chưa xuất giá, còn phải tích cóp đồ cưới cho nàng.
Đáng thương Dương Nhị Muội, trước đây có vị biết kiếm tiền Dương Thiết Trụ, Hà thị chưa từng cân nhắc tích cóp đồ cưới cho nàng, luôn cảm thấy đến lúc đó nhất định có bạc. Từ chỗ nhị phòng tam phòng cướp đoạt được tiền bạc liền dát lên người Dương Học Chương, hiện tại biết khuê nữ xuất giá là lửa sém lông mày, cũng biết bắt đầu tích cóp đồ cưới.
Một cái lễ năm mới dẫn phát ra Dương lão gia tử và Hà thị đủ loại tâm tư phức tạp, tạm thời không đề cập tới.
Ngày khó khăn như thế nào cũng phải sống. Về phần nhà ai khó khăn, nhà ai náo nhiệt, đó đều là kết quả người ta cố gắng được.
Tục ngữ nói, trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, ngươi trồng được quả nào thì hưởng quả đó.
Trong nháy mắt là tới năm mới rồi, hết năm cũ, một năm mới sắp tới.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn