Mục lục
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 52: Ở riêng (tam)




Hai người Dương tộc trưởng và lý chính kinh ngạc không dám tin nhìn Dương lão gia tử và Hà thị.



Bọn họ chỉ biết Dương Thiết Trụ bị thương rất nặng, còn chưa nghe nói qua cái này.



Dương nhị lão gia tử biết tình hình trước đó rồi nên không kinh ngạc nhiều, chỉ là vừa nghe đại tỷ ông nói vừa ở bên cạnh lắc đầu.



Người đại ca này của ông bị người đàn bà xỏ mũi dắt đi. Người đàn bà của ông này nếu là người tốt thì không sao, đằng này lại là người không tốt tý nào. Lúc còn chưa ở riêng, ông và vợ ông phải chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi và khinh bỉ. Chịu thiệt cũng coi như xong, Hà Tú Châu có bản lĩnh khinh bỉ người từ lúc trẻ rồi. Có thể làm người sống tức chết, có thể làm người chết tức giận bật khỏi quan tài.



Dương lão gia tử không cầm nổi sợi thuốc lào, luống cuống tay chân gạt tàn thuốc bay ra quần áo.



“Lúc ấy ngươi đâu có nói ngươi không muốn đi…”



Hà thị cắt ngang lời bà, một chút ngượng ngùng cũng không có, lật mắt nhìn qua: “Lúc đó trong nhà ít bạc, lão tứ đi thi phải dùng.” Vừa nói vừa hung tợn ánh mắt nhìn Dương thị.



Người này, Dương Xuân Hoa này, từ khi bà còn trẻ đã chống đối bà! Thích làm nhất chính là trước mặt mọi người làm bà mất mặt.



“Đúng vậy, lão tứ phải dự thi, cho nên mệnh lão nhị không tính là cái gì…” Dương thị chảy nước mắt giễu cợt lầm bầm.



Dương Thiết Trụ sắc mặt cũng tối xuống, Lâm Thanh Uyển càng tối om. Thân hình nàng vốn mảnh mai, thoạt nhìn nhược liễu đón gió, lúc này đôi mắt đỏ hoe cầm khăn lau nước mắt, càng lộ vẻ réo rắt thảm thiết.



Dương tộc trưởng và lý chính đều lắc đầu thở dài, từ xưa tới nay cha mẹ bất công có nhiều lắm, nhưng hiếm thấy vì một đứa con mà tổn hại tính mạng một đứa khác.



Dương thị thút tha thút thít tiếp tục lên án: “…Cũng may mà đứa nhỏ phúc lớn mạng lớn không xảy ra chuyện gì, ở y quán dưỡng thương mấy ngày thì về. Trong nhà mỗi ngày cho đứa nhỏ uống cháo ăn thô lương, đôi tình nhân không có cách nào đành phải tự mình nghĩ kiếm bạc bồi bổ… Hiện tại là vì đứa nhỏ về sau khả năng cánh tay không tốt liền đuổi chúng đi… Đáng thương cháu dâu ta còn đang mang đứa nhỏ trong bụng… Trời lạnh như vậy mà bắt hai người tịnh thân cút đi, đây là lời của một người mẹ sao?”



Nói xong, Dương thị liền bụm mặt khóc lên. Bà không phải là giả bộ, là chân tâm khóc. Chân tâm đau lòng Thiết Trụ, đào tâm móc phổi vì người nhà, cuối cùng rơi xuống một kết quả như vậy.



Dương nhị lão gia tử lắc đầu nói: “Đại ca, theo lý thuyết ta không nên xen mồm vào chuyện nhà ngươi, nhưng ngươi và người kia làm vậy thì hết nói rồi!”



Người kia chính là nói Hà thị, lúc trước bọn họ ở riêng cũng rất ồn ào, cho nên Dương nhị lão gia tử chưa bao giờ gọi Hà thị, ngay cả hai chữ đại tẩu kia Dương nhị lão gia tử cũng không mở miệng nổi.



Dương lão gia tử thảm đạm mặt khọm lưng ngồi một chỗ.



Ông không biết giải thích thế nào, cũng không giải thích nổi. Cứ tưởng rằng vết thương đã khỏi, lại bị người hung hăng vạch ra, máu tươi đầm đìa.



Ông không biết trách ai.



Trách bản thân mình? Trách Hà thị? Trách đại tỷ ư? … Ông thật sự không biết!



Hà thị ở bên cạnh nhảy cẫng: “Liên quan rắm gì với Dương Xuân Hoa ngươi! Đây là nhà lão nương, lão nương có quyền! Nó là con ta, ta bảo nó cút thì nó nhất định phải cút…”



Dương tộc trưởng đứng dậy cả giận nói: “Hà thị, ngươi thu liễm một chút cho ta, cẩn thận ta triệu tập Dương gia tộc hưu ngươi ra khỏi cửa Dương gia đấy.”



Loại địa phương nhỏ như thôn Lạc Hạp này vẫn rất chú ý tới truyền thống. Một hộ nếu như thật sự có ác phụ đạo đức bại hoại làm nhục môn phong, tộc trưởng có thể tổ chức đại hội gia tộc, nhất trí thông qua hưu người khỏi cổng.



Dương lão gia tử tức giận vô cùng, nhanh chóng đứng dậy hung hăng cho bà ta một cái tát. Hà thị định đứng dậy cào ông, nghĩ tới Dương tộc trưởng nói sẽ hưu bà nên không dám động thủ.



Dương lão gia tử thấy bà già khiếp đảm, mau để cho Dương Thiết Xuyên đưa người vào. Cũng uy hiếp bà không được gây chuyện nữa, nếu còn gây sẽ bị hưu.



Dương Thiết Xuyên thấy tình huống không ổn, sợ tộc trưởng thực sự sẽ hưu bà, nên cứng rắn kéo Hà thị về đông ốc.



Hà thị vừa đi, trong phòng nhất thời liền thanh tĩnh lại.



Dương tộc trưởng và lý chính hai người thấp giọng thương lượng.



Sau đó Dương tộc trưởng lại trưng cầu ý kiến Dương Thiết Trụ và Lâm Thanh Uyển. Dương Thiết Trụ vẫn là câu nói kia: phân thôi. Lại hỏi Dương lão gia tử, Dương lão gia tử không nói chuyện chỉ bụm mặt ngồi yên.



Dương tộc trưởng thanh yết hầu mở miệng nói: “Tuy nói cha mẹ còn sống thì không được tách ra. Nhưng có đôi khi không sống chung được nữa thì sẽ tách ra cho thỏa đáng. Nhưng tịnh thân xuất hộ thì nhất định là không được, nói ra hàng xóm người ta lại nói Dương gia xử sự không có công đạo. Cái nhà này phân chia như thế nào, Dương Xuyên ngươi nói đi. Nhưng là —— nói trước, hai người Thiết Trụ bây giờ đang thế này, ngươi không nên làm quá đáng quá. Nếu như làm quá đáng, ngay cả chúng ta đều không thấy vừa mắt, thì sẽ mời toàn bộ Tông lão trình diện, mọi người cùng nhau tới giúp ngươi phân gia.”



Dương lão gia tử thấy ván đã đóng thuyền, ngay cả tộc trưởng cũng đã lên tiếng, thái độ lão nhị kiên quyết, cộng thêm bà già hôm nay nháo ngày mai nháo, còn không bằng tách lão nhị ra, triệt để thanh tĩnh thôi.



Vì thế lão không nói chuyện, đứng lên đi lấy địa khế trong nhà đến.



Dương lão gia tử suy tư nửa ngày, chậm rãi mở miệng: “Trong nhà tổng cộng có 12 mẫu đất, tốt xấu tương đương. Phòng ở mọi người đều nhìn thấy, bạc ——” hắn hít một hơi thật sâu, thanh âm ám ách. “Bạc đều đưa cho lão tứ đi thi tú tài các ngươi cũng biết. Trong nhà có bốn nhi tử, theo lý thuyết là một đứa con 3 mẫu đất, nhưng chúng ta hai cụ còn chưa chết, trong nhà còn có một đứa con chưa đón dâu và một khuê nữ chưa xuất giá. Cho nên, phân cho lão nhị hai mẫu, phòng ốc thì phân cho phòng hắn vẫn đang ở, nông cụ tự hắn chọn hai chiếc, còn gì nữa không.”



Dương lão gia tử không nói gia súc trong nhà, trong nhà không chỉ có trâu, có lợn, còn có hơn mười con gà, cũng không có nói tiền dược nợ của Dương Thiết Trụ, nhưng Lâm Thanh Uyển vốn không trông cậy vào có thể phân được cái gì, chỉ cần có thể thuận lợi ở riêng không phải tịnh nhân cút đi là được.



Dương thị nghe được không đúng, mở miệng hỏi: “Vậy còn lương thực?”



Lương thực là lập mệnh của nông dân, chỉ cho đất và phòng ở, hiện tại trời lạnh không trồng được, phòng ở lại không ăn được, không cho lương thực thì hai đứa nhỏ ăn không khí à.



Tuy nói trong tay hai đứa nhỏ còn một ít bạc, nhưng Dương Thiết Trụ hiện tại nhúc nhích không được, Lâm Thanh Uyển lại có thai, tiền kia còn phải tiêu nữa, Dương thị không thể không suy xét cho hai đứa nhỏ.



Đương nhiên, Dương thị cũng nghe được Dương lão gia tử cố ý kể ‘thiếu’ khoản nợ dược phí của Dương Thiết Trụ, nhưng bà thấy hai người Dương Thiết Trụ đều không lên tiếng, cho nên bà làm ‘Chủ nợ’ cũng ngại ngùng nói.



“Lương thực?” Vừa nhắc tới lương thực, Dương lão gia tử liền hoảng hốt. Ông lau mặt, suy sút khàn cả giọng mở miệng nói: “Sau khi giao thuế, vì góp bạc cho lão tứ đã bán hơn một nửa rồi. Trong nhà không còn lương thực gì, bằng không, bằng không Hà thị cũng sẽ không…”



Lời còn lại Dương lão gia tử chưa nói xong, nhưng mọi người nghe đều hiểu được ý của ông.



Ý tứ cũng là bởi vì trong nhà không tiền không lương, Hà thị mới động tâm tư đuổi người, bà không muốn nuôi hai cái phế vật trong nhà.



Dương tộc trưởng và lý chính nghe đều là không thể nói nổi.



Dương thị còn muốn nói điều gì đó thì bị Lâm Thanh Uyển kéo lại.



“Thôi, cứ như vậy đi, lương thực chúng con không lấy.” Lâm Thanh Uyển nói, Dương Thiết Trụ ở bên cạnh gật đầu.



Dương tộc trưởng và lý chính thấy song phương đều nói xong, liền lấy ra giấy và bút mực lập văn thư ở riêng. Vừa vặn trong phòng có người đọc sách nên không thiếu mấy thứ này.



Vương thị thật sự muốn nói vài câu nhưng vừa nghĩ đến tộc trưởng và lý chính hôm nay đến chính là đến chủ trì ở riêng, cho nên muốn để nhị phòng tịnh thân đuổi ra khỏi nhà căn bản không có khả năng.



Ngẫm lại, hai mẫu đất cũng không nhiều, trong nhà còn có 10 mẫu nữa, chính là đau lòng phòng ở của nhị phòng kia. Ả vốn nghĩ đợi khi nhị phòng bị đuổi đi sẽ để cho mấy đứa Lang lại ở.



Dương Thiết Xuyên đầu thanh minh hơn vợ, biết bây giờ là ván đã đóng thuyền nên chỉ đứng đó không lên tiếng. Đừng nháo cho tộc trưởng, lý chính không chấp nhận nổi liền cưỡng chế ở riêng, vậy thì mất nhiều hơn được.



Hà thị ở Đông ốc mò tới bên cửa nghe, nghe thấy phân cho nhị phòng hai mẫu đất thì rất muốn đi ra ngoài nháo một phen, nhưng vừa nghĩ tới Dương tộc trưởng và Dương lão gia tử nói, đành phải nhịn lại, trong lòng lửa giận bốc ngùn ngụt.



Hai người Tam phòng chàng nhìn ta ta nhìn nàng, trong mắt Diêu thị tràn đầy khẩn cầu, Dương Thiết Căn mãn nhãn giãy dụa.



Quang mang trong mắt Diêu thị chậm rãi ảm đạm xuống, Dương Thiết Căn nhắm hai mắt lại, dậm chân, gật đầu một cái với Diêu thị sau đó xông lên.



Trong lúc đang lập văn thư ở riêng, chuẩn bị để song phương ký tên đồng ý thì hai người tam phòng Dương gia đột nhiên lao tới, ‘Oành’ một cái quỳ giữa nhà chính.



Dương tộc trưởng rất kinh ngạc, vội vàng đứng dậy đỡ hai người.



“Chuyện gì thế này?”



Dương Thiết Căn thống khổ giãy dụa đầy mặt, nhưng nghĩ tới nàng dâu và hai đứa nhỏ gầy tong teo, chỉ có thể đập đầu xuống khóc nói với Dương lão gia tử: “Cha, ngài, ngài cũng phân con ra đi! Van cầu ngài!”



Dương lão gia tử nghe nói như thế bị đả kích lớn, không dám tin chỉ vào hắn: “Ngươi, ngươi —— ngươi lặp lại lần nữa…”



Dương Thiết Căn nằm úp sấp trên mặt đất lắc đầu liên tục: “Cha, con không đòi thêm cái gì, ngài cứ phân như của nhị ca ấy, con cũng không cần lương thực. ngài coi như con là đứa bất hiếu đi, quả thực là không sống được, thật sự không sống được…”



Diêu thị ăn nói vụng về, cũng không học được như Lâm Thanh Uyển từ từ bố cục, chỉ có thể nói một câu như Dương Thiết Căn nói, nàng ở ngay bên cạnh dập đầu với Dương lão gia tử. Dập mấy cái thì đã có máu chảy ra.



Lâm Thanh Uyển đi ra muốn kéo nàng lên. Đây chính là mặt gạch đá, Diêu thị dập như vậy, chắc chết người mất.



Diêu thị quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy, trên mặt nước mắt giàn dụa. Nước mắt, nước mũi hỗn độn trên khuôn mặt nhỏ gầy, cộng thêm vết máu trên trán, làm cho lòng người vừa chua xót vừa đáng thương.



“Cha, con van cầu ngài! Van cầu ngài… Van cầu ngài đáng thương đáng thương chúng ta, van cầu ngài…” Diêu thị lầm bầm liên tục, lại định cúi xuống dập đầu.



Lâm Thanh Uyển thấy chua xót lợi hại, phải trừng mắt thật to để nước mắt khỏi rơi.



Cái nhà gì thế này, bức con trai con dâu thành như vậy, bức tới mức phải cầu xin được đi khỏi.



Dương tộc trưởng và lý chính lại nâng hai người dậy, nhưng hai người không chịu đứng dậy cứ đòi quỳ ở đó.



Hai người chỉ có thể đứng ở bên cạnh không ngừng lắc đầu thổn thức, bọn không biết tình huống của tam phòng Dương gia, chỉ nghe nói con dâu thứ ba ở Dương gia không được người yêu thích, nhưng khi nhìn thấy hai người này thì sẽ biết bọn họ cũng không được sống dễ chịu. Dương Thiết Căn đầy vết xước trên mặt, Diêu thị trên mặt thũng hồng. Dương tộc trưởng và lý chính không phải người mù đương nhiên là nhìn thấy. Chỉ là đương sự không lên tiếng, bọn họ cũng không tiện nói.



Dương lão gia tử bị đả kích lớn ngồi phịch trên ghế, suy sút đầy mặt. Thật không ngờ lão tam luôn thành thật, vậy mà trước mặt tộc trưởng và lý chính sẽ làm thế này.



Hà thị ở bên trong rốt cuộc nghe không nổi nữa, đá cửa lao ra, vừa đi lên là nhảy bổ vào đánh Diêu thị.



“Ta cho ngươi khuyến khích con ta nháo ở riêng này, ta cho ngươi cả ngày vô tích sự này, ta đánh chết ngươi cái gà mái không đẻ trứng này, đồ hàng rách, tiểu – bức – hóa, ngươi cái tâm địa xấu xa lòng bàn chân chảy mủ này…”



Hà thị xông tới động tác quá nhanh, Lâm Thanh Uyển thiếu chút nữa bị bà ta tông ra ngoài, mày mà có Dương Thiết Trụ ở phía sau đỡ nàng một phen.



Dương tộc trưởng thấy mụ bà chanh chua này trước mặt hắn mà cứ đánh chửi con dâu như vậy, mắng khó nghe, tức giận đến dậm chân.



Nhưng giữa phụ nhân với nhau, ông là một đại nam nhân không nên nhúng tay, đành phải quát Dương lão gia tử: “Dương Xuyên, ngươi quản mụ đàn bà chanh chua này của ngươi đi, Dương thị gia tộc chúng ta sao lại cưới cái mụ bà chanh chua như vậy về hả, mất mặt, mất mặt quá!”



Dương lão gia tử vừa buồn, vừa sợ vừa giận, trừng mắt nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, môi run run muốn nói gì đó, nhưng nửa ngày cũng không thấy lời nào ra khỏi miệng.



Dương Thiết Căn thấy Diêu thị bị Hà thị đè xuống dưới, cầm tóc đánh. Diêu thị vốn nhỏ gầy làm sao sẽ là đối thủ của Hà thị, ngay cả cơ hội hoàn thủ đều không có, chỉ có thể để bà ta túm.



Sợi dây mềm yếu trong đầu Dương Thiết Căn vang ‘Ba’ một tiếng chặt đứt.



Hắn lê gối đi qua, một phen đẩy Hà thị ngồi dưới đất. Ôm Diêu thị vào lòng, đỏ hồng mắt gào thét nói: “Không ai khuyến khích ta, là tự ta muốn ở riêng, ngươi ngày nào cũng như vậy, ngươi thấy chúng ta còn sống được sao? Hai chúng ta cả ngày mệt nhọc vất vả làm việc, đánh không hoàn thủ, mắng không nói lại, vì sao ngươi không đối xử được tốt một chút? Nếu như hiếu thuận mà nhận được chính là tùy tiện bắt nạt không đánh tức mắng, như vậy ta không cần hiếu thuận!”



Đây là Dương Thiết Căn trước giờ trầm mặc ít nói cả ngày đóng vai vô hình, lần đầu tiên gào thét với Hà thị như vậy.



Đến bồ tát còn có ba phần tính người. Huống chi là người, nhất là người bị áp lực đã lâu, bị người chèn ép đến mức không được làm người.



“Ta muốn ở riêng!!”



Dương Thiết Căn tê tâm liệt phế gào thét kinh ngốc mọi người trong phòng, bao gồm Dương lão gia tử, bao gồm Hà thị, bao gồm hai người đại phòng…



Hà thị ngã ngồi dưới đất, nửa ngày chưa phục hồi tinh thần.



Dương thị ở bên cạnh cũng nhìn không được nữa, ngón tay run run chỉ vào Dương lão gia tử dậm chân.



“Lão đệ, người thành toàn cho nó đi, ngươi buông tha cho lão tam đi. Ngươi nhìn mụ đàn bà của ngươi đi, có phải ngươi muốn bức nó chết mới hài lòng có phải hay không!”



Diêu thị co rúc trong ngực Dương Thiết Căn, trên mặt xanh tím, mặt sưng phù đến mức ngay cả ánh mắt cũng không nhìn thấy. Nàng thấy nháo thành như vậy mà Dương lão gia tử chỉ coi thường không lên tiếng, mắt nhắm lại, hạ quyết định, kéo một cái cười nhẹ thê lương.



Nàng đẩy không có phòng bị Dương Thiết Căn ra, lấy dây thừng trong tay từ trong áo chuẩn bị trước ra treo lên xà nhà.



Không nói, không khóc, chỉ là trầm mặc thắt.



Mọi người đều bị động tác này dọa cho, Dương Thiết Căn nhanh chóng tiến lên ôm chặt nàng.



“Vợ Thiết Căn hắn, ngươi làm cái gì vậy? Có chuyện gì từ từ nói.”



“Nàng dâu, nàng dâu… Nàng trăm ngàn đừng làm chuyện điên rồ…”



Lời còn chưa hết, Dương Thiết Căn liền khóc lớn lên.



“Cha, con cầu xin ngài còn không được sao, có phải ngài muốn cả nhà con treo cổ trước mặt ngài chết hay không!” Thấy Dương lão gia tử vẫn không để ý tới hắn, Dương Thiết Căn lại đến quỳ trước mặt Dương tộc trưởng, “Thúc gia gia, van cầu người, giúp nhà chúng ta đi, nếu như không phải là không còn cách nào sống, ta sẽ không như vậy …”



Dương tộc trưởng giẫm chân thở dài, khó thở hổn hển.



“Dương Xuyên, ngươi nói gì đi! Nếu ngươi không nói, ta tới nói giúp ngươi.”



Dương lão gia tử nhắm mắt lại ngồi phịch trên ghế, suy yếu lắc tay.



“Vợ lão tam, ngươi xuống dưới, ta phân cho các ngươi… phân như nhà lão nhị…”



Diêu thị nghe nói như thế ngừng động tác trong tay, chậm rãi chuyển cổ nhìn về phía Dương Thiết Căn. Muốn xác định nàng nghe được không phải là giả, Dương Thiết Căn dùng sức gật đầu hai cái. Hai đôi con ngươi tràn đầy nước mắt nhìn nhau, thấy được trong đó đầy ánh lửa vui mừng…



Hà thị nghe thấy Dương lão gia tử đồng ý phân nhà cho lão tam định lao tới làm ầm ĩ.



Diêu thị thấy bà bà lại đòi nháo, một tay nàng lôi dây thừng, một bên dùng sức vòng lại chặt chẽ.



Bầm tím khuôn mặt đến gần Hà thị, cười nghẹn họng nói nhỏ: “Bà bà, đến, bà bà, ta biết ngươi không muốn ta sống … Ngươi hận ta, muốn ta chết… Kỳ thật ta cũng hận ngươi, nhưng ngươi là bà bà ta, đánh chửi ta đều không thể hoàn thủ…”



Cổ họng Diêu thị đã khóc tới khàn, thanh âm như giấy ráp đang mài đầu gỗ, cộng với nụ cười trên mặt nàng, làm khuôn mặt nàng thay đổi quỷ dị.



“… Bà bà, ngươi muốn ta chết đúng không? Đến… Ta thành toàn ngươi… Ta vòng dây thừng tốt lắm, ngươi xỏ vào cho ta đi… Đến, nhanh lên… Ngươi đến…”



Tiếng nói khàn khàn, chậm rãi, nụ cười quỷ dị trên mặt.



Hà thị nhìn chằm chằm khuôn mặt tới gần, ánh mắt càng trừng càng lớn, bà đẩy mạnh tay Diêu thị ra, mãn nhãn hoảng sợ trừng nàng, cảm thấy tóc gáy cũng dựng lên.



Hà thị đã nhìn ra, Diêu thị này nhất định là điên rồi, điên từ lúc sáng rồi.



Bà nhìn nụ cười trên mặt Diêu thị, còn có cái vòng dây thừng không ngừng lắc lư, lại còn tiếng Diêu thị gọi bà đến đến đến, sợ tới mức hét lên một tiếng, chạy về đông ốc.



Lúc này Dương lão gia tử đã không còn tinh thần đi quan tâm bà già thế nào, tim lão như bị đao cắt nhìn Dương Thiết Căn thái độ quyết tuyệt trước mắt.



“Lão tam, ngươi nghĩ kĩ rồi?” Thanh âm Dương lão gia tử rất trầm thấp, không chú ý là không nghe thấy.



Dương Thiết Căn kiên quyết gật đầu.



Dương lão gia tử trong lòng bị đâm một cái, lại mở miệng nói: “Tam phòng các ngươi không có con trai, ngươi có nghĩ tới không, đến lúc đó thành tuyệt hậu.” Nhìn về phía ánh mắt Dương Thiết Căn, khó nén phức tạp.



Dương Thiết Căn đau xót trong lòng, sắc mặt thê lương đứng lên.



Lúc này rồi mà cha hắn còn lấy chuyện tuyệt hậu ra áp chế hắn, hắn vẫn cho rằng trong nhà chỉ có mẹ, đại ca đại tẩu như vậy, mỗi ngày cằn nhằn nói hắn là cái tuyệt hậu, sau này đưa một đứa con trai đại phòng làm con thừa tự một kế thừa hương hỏa. Không ngờ cha hắn cũng nghĩ như vậy, chỉ là không nói ra miệng…



“Ta vốn còn tính toán sau này để đại ca ngươi cho một đứa sang làm con thừa tự, giờ ngươi và vợ ngươi nháo đòi ở riêng, về sau lão đại sẽ không đưa con cho ngươi làm con thừa tự nữa, lúc đó ngươi sẽ thành tuyệt hậu…”



Dương lão gia tử cũng không biết mình là làm sao vậy, những lời đả thương người như vậy mà cứ liên miên trôi ra khỏi miệng ông.



Có lẽ là bởi vì hôm nay bị kích thích quá nhiều, có lẽ là bởi vì lúc này đâm lao phải theo lao, có lẽ là bởi vì lão tam ở nhà chưa bao giờ phản kháng đột nhiên phản kháng, làm cho ông không biết làm thế nào…



Thậm chí ông có một chút oán hận Diêu thị, đều là tại nữ nhân này khuyến khích, bằng không lão tam luôn luôn nghe lời làm sao sẽ nháo đòi ở riêng…



Nhóm người ngu xuẩn, sau khi xảy ra vấn đề, chưa bao giờ tìm nguyên nhân trên người mình, mà là theo thói quen giận chó đánh mèo. Dương lão gia tử cũng không ngoại lệ…



Dương lão gia tử chưa từng nghĩ sẽ phân tam phòng ra, chính ông trong lòng phi thường rõ ràng lao động chủ yếu trong nhà đến cùng dựa vào ai.



Trước đây dựa vào Dương Thiết Trụ và hai người tam phòng, hiện tại Dương Thiết Trụ phế đi muốn ở riêng. Đối với đứa con thứ hai này, trong lòng ông có lẽ có không đành lòng, có thống khổ, có áy náy, nhưng tất cả những cảm xúc này không chống cự được Hà thị kiên quyết làm ầm ĩ, hay đó là những âm u trong lòng mình không muốn người biết…



Chung quy, Dương Thiết Trụ đã phế đi, cho dù ông có đau lòng có bi thương cũng không cải biến được sự thật này, nhưng quẫn cảnh trong nhà lại là lửa sém lông mày…



Nay, lão tam cũng nháo muốn ở riêng, Dương lão gia tử mới chân chính cảm giác được trong lòng bị cắt thịt là như thế nào. Không phải nói ông có bao nhiêu hiếm lạ lão tam, mà là trong nhà sắp gặp phải khốn cảnh ——



Về sau việc của nhà này ai tới làm?



Cho dù lúc này Dương lão gia tử bị hôm nay làm ầm ĩ tới đầu óc đầy tương hồ, nhưng ý nghĩ này vẫn nhảy ra trước mặt…



Ông không thể sau khi mất đi lão nhị, tại mất đi lão tam.



Cho nên ông không tiếc lấy cớ con trai không con ra để thủ tiêu ý nghĩ của lão tam, thậm chí ẩn ẩn mang tứ uy hiếp… Ông biết nhược điểm lớn nhất của lão tam là không có con trai…



Ích kỷ sao?



Có lẽ là ích kỷ, có lẽ không phải là ích kỷ! Vấn đề này không ai nói rõ được.



Dương Thiết Căn nhìn người cha trước mắt của mình liên tục đóng mở miệng, bỗng nhiên có cảm giác đầu óc chưa bao giờ thanh tỉnh.



Hắn muốn cười, có chút khó hiểu bi ai dâng lên trong lòng. Cảm giác tay mình được cầm, hắn nhìn phía sắc mặt khó coi Diêu thị. Gương mặt toàn vết bầm tím, trong đôi mắt có cổ vũ, có quyết tuyệt…



Nhất thời, trong lòng tràn ngập thoải mái.



“Cha, ngài không cần nói nữa, tuyệt hậu thì tuyệt hậu đi, con nhận.”



Dương lão gia tử ngây ngẩn cả người, nhìn con trai, vẻ mặt đó xa lạ ông chưa bao giờ nhìn thấy.



Dương Thiết Căn gạt nước mắt trên mặt và suy sút, lớn tiếng nói: “Liền phân như cho nhà nhị ca đi, con biết lương thực trong nhà không nhiều lắm, lương thực con cũng không lấy.”



Dương lão gia tử im lặng, tay run lên kịch liệt. Ông muốn lấy thuốc lào ra hút, lại thấy tay mình run tới mức động tác đơn giản ấy cũng không làm nổi.



Yên tĩnh thoáng chốc lại nghe thấy lão tam nói với lý chính: “Lý chính thúc, phiền ngài viết cả văn thư cho ta.”



Dương lão gia tử quặn đau trong lòng đồng thời thêm một mạt thê lương…



Hai người Dương Thiết Xuyên thấy cha mẹ đều thua trận, vốn còn muốn nói vài câu giờ chỉ có thể phẫn nộ câm miệng.



Vương thị không cam tâm chen vào một câu: “Ở riêng là ở riêng, dù sao cũng phải thương lượng chuyện phụng dưỡng cha mẹ luôn đi?”



Dương lão gia tử đang trong hoảng hốt thì nghe đến câu này, im lặng gật đầu. Ông lại nghe thấy thanh âm của mình máy móc nói: “Hai cụ chúng ta cũng cần phải sinh hoạt, về sau đứa con nào phân ra không thể thiếu cung cấp nuôi dưỡng chúng ta, tốt nhất viết rõ trên văn thư đi.”



Đối với điều này, nhị phòng và tam phòng không có ý kiến, từ xưa tới nay, phụng dưỡng lão nhân là thiên kinh địa nghĩa.



Dương lão gia tử lại nghe thấy thanh âm chính mình nói: “Hàng năm mỗi người đưa cho chúng ta một thạch lương thực, cộng thêm một lượng bạc đi.”



Thanh âm này thực xa lạ, khiến Dương lão gia tử gần như không nhận ra đây là thanh âm của ông, nhưng ông biết đây chính là thanh âm của ông…



Nơi này một thạch là 120 cân, một thạch lương thực không sao, nhưng một lượng bạc thì hơi nhiều. Chung quy mỗi nhà chỉ có hai mẫu đất, cho lão nhân một thạch lương thực, còn phải cho một lượng bạc, với miếng đất ấy thì chẳng dư lại cái gì.



Dương tộc trưởng và lý chính nhìn về phía mấy người nhị phòng tam phòng.



Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ cảm thấy không sao, chỉ cần có thể ở riêng là được, hiện tại nhìn hai người tam phòng.



Diêu thị nghĩ, kéo Dương Thiết Căn nhẫn tâm gật đầu một cái, Dương Thiết Căn ngẫm lại cũng phải, cùng lắm thì về sau hắn cực khổ vất vả hơn một chút, chỉ cần sống thư thái là được, nên cũng gật đầu đồng ý.



Dương tộc trưởng vuốt râu, mở miệng nói một câu công đạo: “Lần này ở riêng không phân lương thực cho hai nhà, vậy khoản nuôi dưỡng kia tính từ sang năm đi, dù sao thì còn có hai tháng nữa là hết năm rồi.”



Lúc này Dương lão gia tử đâm lao phải theo lao, đành phải gật đầu.



Rất nhanh văn thư ở riêng được viết xong, song phương ngoại trừ Lâm Thanh Uyển biết chữ còn lại không ai biết chữ.



Lâm Thanh Uyển lấy tới mỗi văn thư hai phần, tổng cộng bốn tấm lên xem, sau đó gật đầu với Dương Thiết Trụ.



Dương Thiết Trụ không nói hai lời, ấn tay vào nghiên mực in dấu tay.



Dương Thiết Căn thấy nhị phòng đã in dấu tay, cũng cầm lấy văn thư nhà mình lên in dấu tay, trong hành động không có lấy một chút chần chừ.



Lúc này Dương lão gia tử không cam tâm thế nào đi nữa thì sự tình đã thành kết cục đã định. Ông cầm lấy văn thư, run run cánh tay nhấc lên in dấu.



In dấu tay xong ông đặt văn thư ở trên bàn, sắc mặt thảm đạm nhắm mắt lại…



Được rồi, được rồi, đều đi …



Đi cũng tốt, đi về sau sẽ không ầm ĩ nữa…



Lâm Thanh Uyển cầm lấy phần thuộc về bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ. Hai người Tam phòng cầm văn thư ở riêng, trong lòng vừa tức vừa bi vừa vui, tâm tình phức tạp.



Dương tộc trưởng và lý chính thấy không còn chuyện gì nữa thì đứng lên cáo từ.



Theo lý thuyết, bình thường nhà nào đó làm thế này, người trong nhà sẽ mời người chủ trì công công đạo một bữa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK