Một bên khác, những người Dương gia mấy ngày không nhìn thấy Dương Thiết Trụ.
Chỗ Nhị phòng chỉ có một mình Lâm Thanh Uyển ở nhà, hai người tam phòng xuất quỷ nhập thần cả ngày không thấy bóng dáng, sau đó xuất hiện con chó Đại Hắc của Dương Thiết Trụ nuôi chưa bao giờ tới đây, vậy mà giờ đây nó suốt ngày đi theo Lâm Thanh Uyển.
Vương thị tò mò hỏi Dương Thiết Trụ đi đâu vậy, lúc ấy Lâm Thanh Uyển đang ở bên ngoài phơi nắng.
Xích đu là buổi sáng Dương Thiết Căn mang ra ngoài hộ, và một bàn đồ ăn vặt. Lâm Thanh Uyển đoán Dương Thiết Căn làm như vậy là nam nhân nàng lúc đi giao phó, nghĩ tới nam nhân cẩn thận nàng thấy trong lòng ngọt tư tư.
Lâm Thanh Uyển híp mắt, lười phản ứng với Vương thị. Nhưng Vương thị cầm quần áo đi giặt trong tay, miệng không chết tâm hỏi lần thứ hai.
Nàng mới không kiên nhẫn mở miệng: “Đại tẩu, nam nhân ta đi ra ngoài kiếm tiền nuôi vợ con rồi. Không kiếm tiền cả nhà chúng ta ăn không khí à?”
Vương thị bĩu môi, một người tàn phế còn kiếm tiền cái gì. Đang định nói gì đó thì ánh mắt lại lia tới một bóng người khác.
“Ai u, tứ đệ muội đi đâu vậy? Trong tay cầm cái gì vậy?” Vương thị đã sớm nhìn thấy Phùng thị thần thần bí bí vào phòng bếp, đừng nhìn miệng ả vẫn nói cùng Lâm Thanh Uyển nhưng ánh mắt không dời chỗ đó đâu.
Phùng thị cứng đờ thân mình vội vàng bước về phòng mình, giả bộ không nghe thấy.
Nếu là người khác bị người ta phớt lờ vậy sẽ sờ mũi một cái là thôi.
Nhưng Phùng thị đánh giá quá thấp hạn cuối của Vương thị rồi, chỉ thấy ‘Hổ dược’ Vương thị nhấc thân mình mập mạp đứng dậy vọt qua ngăn lại Phùng thị.
Ngăn cản chưa thôi còn đoạt luôn thứ trong tay người ta.
Xốc lên nhìn, Vương thị tức cười.
“Ái dồ, tứ đệ muội sống thật tốt nha, còn ăn trứng gà luộc nha. Lấy trứng gà ở đâu vậy nha? Nhà chúng ta không thịnh hành ăn mảnh nha, nhà chúng ta ăn cơm đều ‘Định thực định lượng’ nha.”
Lâm Thanh Uyển bị cái ‘nha’ liên tục này làm vui vẻ, xem ra bên kia lại có kịch vui để xem rồi, không lười nhác nữa, vội vàng ngồi thẳng lên nhìn sang.
Đại Hắc vẫn nằm bên cạnh ghế, nhìn thấy bên kia có động tĩnh, đầu chuyển sang hướng đó ngắm. Một người một chó tinh thần sáng láng xem náo nhiệt, Lâm Thanh Uyển cầm một củ đậu phộng bóc ra cho mình ăn một hạt, lại đút cho Đại Hắc một hạt.
Đại Hắc gần đây đã thành thói quen nữ chủ nhân đút đồ ăn vào miệng nó, nó cũng nghiêm túc, Lâm Thanh Uyển ném một cái, nó há mồm tiếp, tiếp vừa nhanh vừa chuẩn.
Bên kia, Phùng thị mặt đen ngòm.
Phùng thị khôn khéo không giả, nàng cũng nhìn ra được đại tẩu Vương thị không phải đèn cạn dầu. Từ khi gả đến Dương gia, ngoại trừ đại tẩu Vương thị làm ầm ĩ, mấy người khác đối xử với nàng không tệ.
Về phần thức ăn trong nhà, Phùng gia tuy có vị tú tài, nhưng gia cảnh bần hàn không giàu có, bình thường cũng là cháo loãng bánh ngô sống qua ngày, cho nên nàng không có cảm thấy cái gì. Huống chi mẹ chồng Hà thị thỉnh thoảng tranh thủ lúc chỉ có hai người sẽ thêm ưu đãi, lúc đại tẩu nhằm vào nàng, mẹ chồng sẽ ngăn lại giúp nàng. Mẹ chồng sủng ái, tướng công đối xử với nàng cũng rất tốt, nếu như đại tẩu Vương thị không soi mói vậy thì càng tốt hơn.
Đáng tiếc những điều này đều không có khả năng, giống như hôm nay bà bà cầm mấy cái trứng gà, bảo nàng vụng trộm nấu cầm lại cùng tướng công chia nhau ăn. Rõ ràng nàng đã đủ cẩn thận rồi, còn lấy cớ muốn nấu nước tắm rửa, vậy mà không tránh được Vương thị theo dõi.
Phùng thị khó thở hổn hển, mặt hơi đỏ. Dù sao cũng là nàng dâu mới, da mặt còn chưa luyện ra. Bị người bắt quả tang khó tránh khỏi sẽ cảm thấy chột dạ.
“Đại tẩu…”
Lời Phùng thị muốn nói còn chưa ra thì Hà thị tới giải vây.
Hà thị nghe thấy động tĩnh xốc mành đi ra. Đi lên trước, không nói hai lời đoạt lấy cái ấm có nắp trong tay Vương thị.
“Thế nào? Ta bảo Phùng thị nấu mấy cái trứng gà, còn phải trải qua sự đồng ý của ngươi hả?”
Vương thị trải qua khoảng thời gian này đấu trí đấu dũng cùng Hà thị, sẽ không bị một câu nói này mà ngã đâu. Quần áo vừa giặt trên tay vẫn ướt nhẹp, bắt đầu cầm giơ lên múa gia tăng khí thế cho mình.
“Ah, bà bà đây là muốn bênh Phùng thị phải không? Sao không thấy ngài bênh ta bao giờ? Phùng thị trộm mấy cái trứng gà nấu ăn, bị ta bắt quả tang lại thành ngài sai đi nấu, bất công cũng phải có lý do bất công chứ hả?”
Phùng thị vừa trốn tránh Vương thị vung nước trên quần áo ra, vừa bị Vương thị nói tức đỏ mặt. Nhưng dù sao cũng là nàng bị chộp được tay chân, khó mà nói được cái gì. Chỉ có thể đứng một bên, tức giận đến đôi mắt phiếm hồng.
Dương Học Chương ở trong phòng nghe được động tĩnh bên ngoài đi ra.
Vừa nhìn thấy Vương thị lại tại tìm tra Phùng thị thì chân mày nhíu lại. Lại nhìn thấy vợ mình Phùng thị đôi mắt đỏ hoe, chưa bao giờ xen vào nữ nhân giành ăn vậy mà bây giờ hắn tiến tới.
Đối với Phùng thị này, Dương Học Chương rất hài lòng, vóc người không tệ, là cô nương nhà tú tài. Hầm cầu mới còn thơm ba ngày nữa là, Dương Học Chương coi trọng nàng dâu này, cho nên hắn mở miệng thay người giải vây.
“Đại tẩu nói như vậy cũng quá khó nghe rồi, cái gì ăn vụng, cái gì bắt sống, ngươi cho rằng mỗi người đều giống như ngươi sao?”
Không thể không nói rằng Dương Học Chương này thực biết nói. Vốn chính là mình đuối lý, còn không vội vã chuyển đề tài, mà là chạy đi trọc chỗ đau của người ta, người ta không cùng cấp với ngươi?
Vương thị vừa nghe Dương Học Chương nói những lời này thì tức giận.
Nhắc tới vụ này liền nói xa.
Nói Hà thị luôn quản thức ăn trong nhà, Vương thị người này vốn tham miệng, tham lâu không nhịn được.
Trước đây Dương gia nuôi hơn mười con gà, tuy rằng lúc Dương Học Chương thành thân giết không ít, nhưng vẫn để lại mấy con gà mẹ đẻ trứng.
Mấy con gà này ngày nào cũng đẻ trứng, đương nhiên cũng có lúc không đẻ trứng, gà đẻ trứng có ổ. Có một lần gà đẻ trứng, Hà thị chưa kịp đi nhặt. Ở Dương gia gà đẻ trứng đều là Hà thị đi nhặt, bà chưa bao giờ cho phép con dâu đi nhặt, nếu ai tự chủ trương đi nhặt sẽ bị Hà thị chửi cho một trận.
Phỏng chừng Vương thị thèm quá, to gan đi nhặt vụng trộm được ba quả trứng gà nấu ăn.
Gà của nhà chiều nào đẻ được mấy quả, Hà thị biết hết. Hôm đó đi nhặt trứng lại thấy thiếu mấy quả, ngươi nói hôm nay một con gà không đẻ coi như xong, không có khả năng cả ba con đều không đẻ. Hà thị nghi ngờ nhưng bà không nhìn thấy ai trộm trứng gà nên không nói ra.
Ai biết Vương thị một ngày trước ăn nghiện, ngày hôm sau lại đi nhặt, thế là bị Hà thị đang rình coi bắt quả tang.
Hà thị nổi giận đùng đùng, ở trong sân mắng Vương thị một trận máu chó xối đầu. Không cho Vương thị một chút mặt mũi nào, có từ nào khó nghe bà moi ra hết.
Lúc ấy Lâm Thanh Uyển ngồi ở trong phòng, căn cứ theo tiếng mắng của Hà thị, tự mình xâu lại thành một câu chuyện.
Tổng thể mà nói câu chuyện gần đúng với.
Vương thị bị hung hăng mắng một trận, thành thật rất nhiều ngày. Thật vất vả mới để mẹ chồng quên cái chuyện này, hôm nay Dương Học Chương nhắc tới làm ả tức giận vô cùng.
Nếu là người bình thường khác sẽ xấu hổ chết mất thôi. Nhưng Vương thị là người bình thường sao? Ả không phải! Phản ứng của ả chưa bao giờ giống người bình thường!
Vương thị híp mắt lên tiếng: “Ái dồ, tứ đệ, chúng ta sao có thể so được với các ngươi chứ. Chúng ta là mẹ kế nuôi, chúng ta ở nhà không ai thích, cả nhà lớn nhỏ chúng ta là được nhặt từ ven đường về, đừng nói trứng gà nha, ngay đống phân gà cũng không cho ăn đâu. Chúng ta không ăn trộm thì biết làm sao? Chúng ta không giống ngươi, mỗi ngày có mẹ vụng trộm làm ưu đãi cho.”
Làn điệu âm dương quái khí của Vương thị kia, Lâm Thanh Uyển ở bên cạnh nghe suýt nữa sặc hạt đậu phộng vào trong khí quản, vội vàng lấy cốc nước thông mới đỡ đau.
Lời này của Vương thị không chỉ làm Dương Học Chương đỏ bừng mặt, cũng làm Hà thị tức giận ngã điên đảo.
“Giỏi rồi, Vương thị ngươi là bố trí lão nương như vậy hả, lão nương đào mộ tổ tiên nhà ngươi hả? Mỗi ngày chống lại ta…”
“Mẹ, ngài đừng có nói ta nói chuyện khó nghe, ta thấy đại phòng chúng ta bây giờ giống như con ngài nhặt ngoài đường về. Việc nặng chúng ta làm, ăn ngon thì các ngươi giấu đi ăn. Đây là bị ta thấy được một lần, ta không thấy được còn nhiều đâu. Có người khi dễ người như các ngươi sao?”
Vương thị càng nói càng ủy khuất, càng nói càng muốn khóc. Vì sao cuộc sống của ả càng ngày càng không như ý, còn không bằng khi đó sống cùng nhị phòng tam phòng, lúc đó còn có một Diêu thị đứng hạng chót.
Đứa nhỏ, đối lập mới thấy hạnh phúc. Cho nên Vương thị cảm thấy chính mình không hạnh phúc.
Nàng không hạnh phúc, tại sao người khác được hạnh phúc chứ?
“Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang nhà chúng ta là cháu nội của ngài đấy, ta chưa từng thấy ngài nấu cái trứng gà cho chúng ta ăn đâu? Thế nào? Con trai của ngươi thì đáng giá, con trai nhà chúng ta là nhặt ngoài đường về phải không? Toàn bộ Dương gia này chỉ có Dương lão tứ là cái bảo, tất cả chúng ta là rác hết hả?”
Dương Học Chương đỏ mặt lên, không biết là do xấu hổ hay là tức giận.
Phùng thị chen miệng vào một câu: “Đại tẩu, ngươi đừng loạn vu hãm người, lúc này đây…”
Vương thị ngắt lời nàng: “Ta nhìn thấy một lần, còn những lúc ta không nhìn thấy thì thế nào? Mẹ suốt ngày khóa đồ trong phòng, ta làm sao biết các ngươi ăn trộm bao nhiêu?”
Chưa từng nghe qua câu ‘bắt một lần làm mười hồi đánh’ sao?
Hiện tại Vương thị chính là nghĩ vậy đó, tư tưởng của người ta sẽ vì vô hạn tưởng tượng mà kéo dài. Vương thị càng nghĩ càng cảm thấy sự thật đúng như thế, lời nói ra càng khó nghe hơn.
Hà thị muốn bịt miệng Vương thị lại, chỉ tiếc Vương thị thân thủ nhanh nhẹn nhảy ra.
Hà thị khó thở hổn hển chộp lấy cái chổi trong sân đuổi Vương thị, Vương thị này đừng nhìn nàng béo, thân thủ vẫn nhanh nhẹn lắm. Hà thị giơ vài cái toàn đánh lên người Dương Học Chương và Phùng thị, hai người này vừa thầm oán vừa né tránh.
Vương thị vừa trốn tránh vừa lải nhải không ngừng.
“Mẹ, ngài còn đánh người nữa à? Chỉ cho các ngươi bắt mắng người, người khác bắt được các ngươi không thể nói một hai câu…”
Vương thị chạy khắp sân, chạy lòng vòng tới chỗ Lâm Thanh Uyển.
Lâm Thanh Uyển vốn xem diễn đang cao hứng, thấy Vương thị chạy tới còn giơ chổi Hà thị thì thấy không tốt. Muốn tránh ra nhưng bụng lớn quá, hành động không tiện.
Trong lòng đang sốt ruột bị vạ lây bể cá, Đại Hắc bên cạnh động đậy.
Đại Hắc phát ra những tiếng ô ô cảnh cáo, bên cạnh đó cũng chuẩn bị tư thế nhào lên. Đại Hắc lớn lên giống sói, vốn là cao lớn kiện tráng, vừa tung ra tư thế săn bắn, răng nanh lộ ra ngoài, nhe răng trợn mắt, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.
Vương thị bị Đại Hắc dọa sợ, mặc kệ không trốn Hà thị nữa, chân mềm nhũn ngồi dưới đất. Mặt sau Hà thị không kịp thu thế, ngã nhào lên người Vương thị, hai người ngã thành một đoàn.
Đại Hắc thấy bọn họ không lại đây, vẫn chưa yên tâm sủa vài tiếng tỏ vẻ cảnh cáo, thuận tiện lại phô bày răng sắc bén của mình, ý bảo các ngươi mà đến ta không khách khí đâu.
Hai người Vương thị và Hà thị đều béo, ngươi kéo ta ta kéo ngươi, nhất thời không bò dậy được. Dương Học Chương nhìn thấy lão mẹ bị té ngã, vội vàng tiến lên kéo Hà thị, kéo nửa ngày mới kéo được Hà thị lên.
Một cú ngã này làm Vương thị và Hà thị quên cãi nhau luôn, đỏ mặt tía tai đứng dậy, đang định mở miệng răn dạy Lâm Thanh Uyển vài câu, lại thấy Đại Hắc một bên nhìn chằm chằm thì không dám mở miệng nữa.
Lâm Thanh Uyển buồn cười vỡ bụng nhưng không biểu hiện ra mặt.
Chuyện hôm nay đích thực quá khôi hài, đặc biệt Vương thị và Hà thị ngã sấp xuống một chỗ, quả thực giống như hai con lật đật người xếp chồng. Còn có Đại Hắc nhà nàng, thật là uy phong nha.
Lâm Thanh Uyển chống eo đứng dậy, vỗ đầu Đại Hắc, muốn nhanh chóng đi vào phòng cười.
“Đại Hắc, làm tốt lắm; buổi tối hầm thịt cho ngươi ăn.”
Còn chưa vào phòng Lâm Thanh Uyển đã cười ra tiếng.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha…”
Người trong sân không biết nàng cười cái gì, nhưng khẳng định là đang cười bọn họ, toàn bộ mặt đen ngòm lại.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn