• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 102: Kết thúc (3)




Editor: coki



"Đường Yên, mày thật đáng chết!" Đồng tử Lưu Thấm Nhã co rút lại, không ngờ chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi mà Đường Yên lại thăng cấp một lần nữa, quả thật là cô ta đã khinh thường Đường Yên mã. Lưu Thấm Nhã hận đến nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy những dị năng giả biến dị chung quanh cô ta dần dần ngã xuống, Lưu Thấm Nhã hất bác sĩ Đường ra, cánh tay quét qua chỗ Đường Yên.



Biết Lưu Thấm Nhã muốn ra tay nên Đường Yên không dám khinh thường, lập tức dùng kiếm nghênh chiến, dị năng lôi điện phát ra ánh sáng lạnh lẽo, kiếm sắc được phủ dị năng lên trên chém vào cánh tay dị thú của Lưu Thấm Nhã phát ra tiếng tiếng “keng” chói tai sau đó tóe lửa. Hai người lao vào nhau sau đó lập tức lùi về sau bốn năm bước mới đứng vững được, máu tươi chảy xuống theo khóe miệng cả hai người.



Trong mắt Đường Yên xẹt qua kinh ngạc, cô chính là dị năng giả cấp mười tuy nhiên nhìn thế nào thì Lưu Thấm Nhã cũng mới chỉ đến cấp chín, hai người cách một cấp nhưng sức mạnh của Lưu Thấm Nhã lại có thể ngang ngửa cô, cánh tay dị thú này thật đúng là vũ khí hiếm có. Sau khi thấy quanh người Lưu Thấm Nhã dần dần hiện lên năng lượng màu đen thì động tác của Đường Yên càng thêm cẩn thận.



Điệu múa tao nhã, mềm mại hỗ trợ cho đường kiếm sắc bén, cả người Đường Yên giống như cánh nhạn chao liệng khiến cho mọi người đều nhìn một cách thất thần. Sắc mặt Lưu Thấm Nhã cực kì lạnh lùng, cô ta liếc mắt Cao Phong, lạnh lẽo nói: "Thả tang thi và thú biến dị ra đồng thời bảo Đường Thuận chuẩn bị khởi động phù trận."



Sau khi nghe Lưu Thấm Nhã nói xong thì tất cả mọi người đều rùng mình, sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét. Tang thi và thú biến dị, đùa kiểu gì vậy? Bên ngoài quân khu trung tâm có ảo cảnh, địa hình bốn phía lại cực kỳ hiểm trở nên tang thi và thú biến dị không có khả năng có xông vào được. Lúc này Cao Phong đang sờ soạng gì đó trên bức tường, đột nhiên mái nhà chậm rãi nâng lên thành một bàn điều khiển, mặt trên bàn điều khiển có một cần kéo. Cao Phong đang dùng sức chậm rãi kéo cần đó lên.



"Ầm… rầm"



Hàng loạt tiếng động lớn liên tục vang lên, những kiến trúc có chiều cao không đồng nhất xung quanh bắt đầu thay đổi bố cục lộ ra nhà tù bằng thiết ở bên trong. Xung quanh tòa nhà Viễn Cảnh có ít nhất hai mươi tòa nhà lớn nhỏ, chiều cao không bằng nhay. Giờ phút này vẻ ngoài của tất cả những tòa này đều thay đổi, lộ ra sự dữ tợn.



Trong hai mươi tòa nhà đó đều xuất hiện những tang thi và thú biến dị khác nhau, tất cả bọn nó đều giống như phát điên, gầm gừ với đám người Đường Yên, ánh mắt màu đỏ tươi quỷ dị lóe lên sự tham lam, nhìn chằm chằm vào các dị năng giả, không thèm che dấu sự thèm muốn của mình với máu thịt, bọn nó dần dần di chuyển bao vây đám người Đường Yên.



Thực lực yếu nhất trong bầy tang thi và thú biến dị này đều là Liệp Sát Giả thậm chí còn có một Bạo Quân đang ẩn núp ở bên trong. Chính là Bạo Quân có kích thước khổng lồ chưa bao giờ xuất hiện từ khi tận thế bắt đầu cho đến nay. Làn da toàn thân nó xám trắng giống cương thi tuy nhiên không bị thối rửa, cả người đều là cơ bắp cường tráng, đường kính cánh tay hơn hai mươi mấy cm, đến móng tay cũng cực kì lớn hơn nữa mỗi móng tay đều cực kì sắc nhọn, dài hơn trường đao bình thường rất nhiều, người nó quả thật giống như cái giá để hai thanh trường đao cùng một chỗ vậy! Trái tim của nó lộ ra ngoài, sát bên cạnh trái tim là động mạch chủ thô to đang đập liên tục, khuôn mặt không hề có cảm xúc, không có môi giống như cương thi, tất cả cơ mặt đều lộ ra ngoài, bất kể là ngang, thẳng, chếch đều nhìn thấy rất rõ ràng... (Như người lột da ấy, cái này xem atlas của ngành y là chuẩn nhất)



Kích thước khổng lồ của nó rất nổi bật giữa bầy tang thi và thú biến dị. Khuôn mặt Đỗ Dương cực kì âm trầm tiến lên từ phía sau: “Lưu Thấm Nhã, đội trưởng đâu?" Từ nãy đến giờ hắn vẫn không liên lạc được với Hình Liệt Phong nên tâm tình cứ mãi không yên, mơ hồ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó.



Đối địch với Đường Yên đã lâu nhưng vẫn không thể làm gì được Đường Yên khiến cơn tức trong lòng Lưu Thấm Nhã tích lại không ít, khuôn mặt cô ta lạnh như băng, ánh mắt cay nghiệt liếc Đỗ Dương, giọng nói lạnh lùng nói: "Ở đâu ư? Đừng nóng vội, lát nữa tôi sẽ dẫn anh đi gặp anh ấy." Sa khi dứt lời thì lập tức ra hiệu cho Cao Phong ra tay, cô ta đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể một lưới bắt hết, nếu bây giờ thất bại trong gang tấc đến lúc đó cô ta khó thoát khỏi cái chết!



Sau khi nghe thấy những lời này của Lưu Thấm Nhã thì cho dù là người ngu ngốc cũng hiểu là Hình Liệt Phong đã xảy ra chuyện. Chuyện này khiến Đỗ Dương giận dữ nên cũng gia nhập vào vòng chiến đấu. Đã nói đến mức này nên Việt Kỳ lập tức hiểu ra cho tới bây giờ Phùng Khải Dương vẫn không xuất hiện chắc là đã bị Lưu Thấm Nhã tính kế. Anh liếc mắt ra hiệu với Diệp Quân, phải tiêu diệt tất cả tang thi và thú biến dị ở tòa nhà Viễn Cảnh này, nếu không chắc chắn sẽ nguy hiểm cho quân khu trung tâm.



Có người của Việt Kỳ gia nhập chiến trường nên thắng lợi dần dần nghiêng về phía Đường Yên. Đường Yên và Lưu Thấm Nhã đang quần nhau ở một chỗ, bốn chân Buster bùng lên ngọn lửa xanh lam lạnh lẽo, một người một thú bao vây Lưu Thấm Nhã, dị năng của Đường Yên cao hơn Lưu Thấm Nhã một cấp lại có Buster trợ chiến nên công kích càng thêm sắc bén.



Lưu Thấm Nhã nhìn Buster bên cạnh Đường Yên, nhất thời trong lòng càng thêm ghen ghét. Không phải cô ta chưa từng thử thuần phục thú biến dị nhưng mà thú biến dị không phải dễ dàng phục tùng như vậy. Toàn bộ lợi ích đều bị Đường Yên chiếm hết khiến tức giận trong lòng Lưu Thấm Nhã không khỏi tăng vọt lên hơn nữa nhận ra chiến thắng đang nghiêng về phía Đường Yên nên oán hận đến thở không ra hơi nói: “Đường Yên, mày đã không để ý đến sự sống chết của bác sĩ Đường mà quyết đối địch với tao vậy thì bọn mày cùng nhau xuống địa ngục đi! Cao Phong, bảo Đường Thuận khởi động phù trận, em muốn tất cả bọn chúng đều phải chết ở chỗ này."



Hừ! Dám đối địch với cô ta, vậy thì chết hết đi!



"Đường Thuận?" Trong mắt Diệp Quân lóe lên ánh sáng, anh không xạ lạ gì cái tên này, năm đó cái tên này từng nổi tiếng ở quân khu trung tâm một thời. Tuy nhiên mấy ngày gần đây Đường Thuận biến mất một cách thần bí, dù người trong quân khu trung tâm có tìm thế nào cũng không thấy hắn đâu do đó tất cả mọi người đều tưởng rằng Đường Thuận đã chết, không ngờ Đường Thuận lại bị Phùng Khải Dương giấu ở tòa nhà Viễn Cảnh. Từ đó dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết những chuyện kì lạ ở tòa nhà Viễn Cảnh đều là do Đường Thuận làm.



"Đại ca, đừng để Đường Thuận ra tay." Tuy rằng không biết Đường Thuận có bản lãnh gì nhưng nghe giọng điệu âm độc của Lưu Thấm Nhã thì trong lòng tất cả mọi người đều hiểu đây không phải là chuyện gì tốt.



"Muộn rồi!" Lưu Thấm Nhã chắn ở trước mặt các dị năng giả, cười gằn nói. Chung quanh dần dần tối lại, không gian giống như bị kéo duỗi, bốn phía nổi lên từng trận gió lại, tang thi và thú biến dị giống như được bôi máu gà, hành động càng thêm nhanh nhẹn mạnh mẽ mà dị năng giả bên Đường Yên thì lại nửa bước khó đi.



Bầu trời trên tòa nhà Viễn Cảnh thay đổi chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn. Trong mười phút giao tranh ngắn ngủi, bên Lưu Thấm Nhã đã tổn thất không ít tang thi và dị năng giả. Dù sao Lưu Thấm Nhã cũng không phải là Lưu Hãn Vũ nên không thể khống chế tang thi và thú biến dị thành thạo như Lưu Hãn Vũ được, thực lực của Cao Phong lại không cao, khống chế Liệp Sát Giả thì tạm được chứ Ba Hành Giả và Bạo Quân thì đừng nói khống chế, không bị cắn ngược lại đã là may mắn lắm rồi, cũng may cho Lưu Thấm Nhã là tang thi và thú biến dị rất cố chấp với máu thịt nên không cần Lưu Thấm Nhã hạ lệnh thì chúng nó cũng chủ động công kích. Bầy tang thi và thú biến dị này bị giam cầm đã lâu, nay đột nhiên được thả ra nên hưng phấn hơn tang thi và thú biến dị bình thường gấp trăm lần.



"A!"



Đột nhiên có một dị năng giả thét lên. Sau lưng dị năng giả này đột nhiên xuất hiện một bóng đen, bóng đen không có thân thể bám vào trên người dị năng giả giống như đang hấp thu cái gì đó, dị năng giả đó dần dần ngã xuống, lúc này bóng đen sau lưng anh ta cũng ngưng hấp thu.



"Đó là cái gì vậy?" Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.



"Chết đi! Chết hết đi!" Lưu Thấm Nhã điên cuồng cười to, vẻ mặt oán độc nhìn những dị năng giả đang bị tấn công. Khi một dị năng giả ngã xuống thì thực lực của Lưu Thấm Nhã cũng dần dần tăng lên, cho dù bị ngu đi nữa thì cũng biết chuyện này không được bình thường nên tất cả đều mắng nhiếc Lưu Thấm Nhã.



Dị năng trong cơ thể không ngừng được Đường Yên đẩy lên, theo dị năng tăng vọt thì xung quanh Đường Yên cũng hóa thành lôi điện chân không, xung quanh liên tục có những bóng đen nhào tới chỗ Đường Yên tuy nhiên còn chưa kịp tới gần thì đã bị lôi điện đốt cháy thành một làn khói đen, chỉ kiếp rên lên một tiếng rồi biến mất.



Trong đầu Đường Yên thầm đọc không gian lôi điện, chỉ trong chớp mắt lôi điện đã bao trùm phạm vi chung quanh cô trăm mét. Diễn đàn. Những dị năng giả khác nhanh chóng chạy tới chỗ Đường Yên, Việt Kỳ đi đến bên cạnh Đường Yên, mày nhíu chặt nhìn về phía Lưu Thấm Nhã đã nhập ma, vừa rồi rốt cục là cái quỷ gì đang giở trò? Vậy mà Lưu Thấm Nhã lại có thể thông qua thứ quỷ quái đó trực tiếp hấp thu năng lượng của dị năng giả, chuyện này thấy thế nào cũng đều không thể tưởng tượng được, nếu không phải tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy thì nhất định sẽ nói là toàn lời vô căn cứ.



Lúc này Đường Yên đã thuấn di mang bác sĩ Đường và La Bân Hồng lại đây, Mạnh Lộ vội vàng lấy thuốc bổ huyết và các loại thuốc khác ra cho mấy người bác sĩ Đường uống. Trong mắt bác sĩ Đường tràn đầy xin lỗi, nhìn về phía Đường Yên: “Yên Nhi, đều do ông, nếu ông cẩn thận thêm một chút nữa thì tốt rồi! Đáng hận, Lưu Thấm Nhã lòng muông dạ thú, không chỉ ép hỏi ông phương pháp tu luyện tinh thần lực mà còn muốn cả tính mạng của Yên Nhi." Giọng nói của bác sĩ Đường lạnh như băng lại bén nhọn, tỏ vẻ cực kì oán hận Lưu Thấm Nhã, công ơn nuôi dưỡng nhiều năm Lưu Thấm Nhã đều quên mất hơn nữa còn tính toán dựa trên tính mạng của ông, đúng là lúc trước mặt ông bị mù mà. Nó ở bên cạnh Đường Yên nhiều năm như vậy hơn phân nửa là mơ ước gia nghiệp của nhà Họ Đường và đường gia cùng vòng bạch ngọc trong tay Yên Nhi. Cũng may là tận thế đến, Yên Nhi lại thức tỉnh dị năng đồng thời phát hiện ra sự tham lam của nó, bằng không sớm hay muộn gì nhà họ Đường cũng bị hủy trong tay Lưu Thấm Nhã.



"Ông không cần tự trách, chuyện Lưu Thấm Nhã muốn mạng của con không liên quan đến mọi người. Ngược lại chính mọi người đã bị con liên lụy!" Đường Yên nói xin lỗi sau đó nhắc nhở đám Miêu Trạch bảo vệ cho mấy người bác sĩ Đường cẩn thận, chỉ cần cô không chết thì không gian lôi điện này sẽ không biến mất. Đường Yên cầm kiếm tấn công Lưu Thấm Nhã, dị năng cũng được đẩy lên đến mức cao nhất.



Việt Kỳ thì ngăn cản Cao Phong, một tay Việt Kỳ cầm kiếm băng, tay còn lại sử dụng dị năng ám hệ, dị năng ám hệ của Việt Kỳ khác hẳn với dị năng ám hệ gà mờ của Lưu Thấm Nhã. Việt Kỳ là tự động thức tỉnh dị năng ám hệ nên đương nhiên uy lực không giống bình thường, vì vậy chỉ giao đấu vài chiêu Việt Kỳ đã chém Cao Phong làm hai đoạn, khuôn mặt dữ tợn trên đất có bảy phần giống quỷ, ba phần giống người. Có Việt Kỳ ra tay nên tang thi và thú biến dị chung quanh dần dần bị quét sạch, phiền toái duy nhất chính là bóng đen thần bí xuất hiện từ bốn phía.



"Phù trận này cần phải có tinh hạch và huyết hạch cung cấp năng lượng nguyên, diện tích tòa nhà Viễn Cảnh lại không nhỏ, muốn duy trì phù trận lớn như vậy thì năng lượng cần dùng tuyệt đối không ít, vì vậy chỉ cần phá hủy tinh hạch và huyết hạch thì có thể tiêu diệt được những bóng đen này." Việt Kỳ bình tĩnh nói, sau đó đi trước làm gương vọt vào trong tòa nhà Viễn Cảnh trong cao ốc, tìm kiếm chỗ đặt tinh hạch và huyết hạch.



Đường Yên cầm kiếm giao đấu với Lưu Thấm Nhã, lôi điện trời sinh có thể khắc chế tà vật nên Đường Yên không ngại năng lượng ám hệ trên người Lưu Thấm Nhã. Thấy giao đấu đã lâu mà không thẳng được nên Lưu Thấm Nhã càng thêm táo bạo, dần dần trên người cô ta bắt đầu xuất hiện biến dị, giọng nói thô ráp đầy sát khí: "Vốn không muốn để lộ át chủ bài nhanh như vậy nhưng tất cả đều là do Đường Yên mày tự tìm." Nói xong thì cả người Lưu Thấm Nhã bắt đầu thay đổi, Đường Yên chán ghét nhìn Lưu Thấm Nhã đang dị hoá, bây giờ bộ dạng của cô ta người không ra người, quỷ không ra quỷ, còn xấu xí hơn Mã Lương ở căn cứ quân sự dưới đất lúc trước ba phần, sau khi dị hoá Lưu Thấm Nhã có chút giống vượn, khóe miệng nhỏ giọt chất lỏng tanh hôi, hai mắt đỏ bừng khát máu, cả người không còn chút đặc điểm nào của con người.



Nhìn cảnh này, tất cả mọi người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, đây... Vẫn là con người sao? Không thể nào tưởng tượng được Lưu Thấm Nhã lại trở nên điên cuồng như vậy. Lúc trước Đường Yên điên cuồng hấp thu tinh hạch và huyết hạch nên mới khiến thực lực không ngừng được nâng lên, sau khi hấp thu một số lượng lớn tinh hạch và huyết hạch thì cuối cùng dị năng tiến lên cấp mười cao nhất, cấp mười một... Đến nay vẫn chưa có người nào đạt được.



Cảm nhận được năng lượng trong thân thể đang tăng vọt, Đường Yên lập tức phát huy vũ điệu tử vong lên đến mức tận cùng, dị năng lôi điện hóa thành rồng điện như bóng với hình cuộn xung quanh người Đường Yên khiến Đường Yên giống như lôi thần hạ phàm. Đường Yên giơ kiếm lên cao sau đó chém xuống, tao nhã mà mê hoặc làm cho người ta quên đi sát khí ẩn giấu trong điệu múa đó.



"A …" Đột nhiên có một tiếng thét thảm thiết kinh thiên, động địa vang lên. Kiếm của Đường Yên đã gọn gàng linh hoạt chém đứt cánh tay dị thú của Lưu Thấm Nhã, dáng người theo mềm mại phiêu theo điệu múa, mỗi một chuyển động đều làm cho lòng người trầm mê. Đợi mọi người lấy lại tinh thần từ điệu múa của Đường Yên thì đã Đường Yên cầm kiếm sắc đi về phía mình, sau lưng là thi thể không thể thê thảm hơn của Lưu Thấm Nhã, sau khi dị hoá thoái lui thì độc ở trong người Lưu Thấm Nhã làm thi thể của cô ta thay đổi một cách hoàn toàn.



Đường Yên thất thần nhìn thi thể Lưu Thấm Nhã, một hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần! Lần này... Hoàn toàn triệt để rồi.



Sau khi Lưu Thấm Nhã và Cao Phong chết tang thì thi và thú biến dị như rắn mất đầu, rất nhanh Bạo Quân cùng với ba con Ba Hành Giả và những tang thi và thú biến dị khác đều bị giết sạch. Mấy người Lâm Mông, Diệp Quân thì dùng số lượng nhiều chiến đấu với Bạo Quân, những người thì bao vây tấn công Ba Hành giả. Bởi vì phù trận trong tòa nhà Viễn Cảnh vẫn còn chưa được giải quyết nên mọi người không dám tùy tiện rời khỏi không gian lôi điện của Đường Yên vì vậy thế công như nước nhưng hiệu quả lại không lớn, Đỗ Dương dẫn mấy người theo sát Việt Kỳ vọt vào tòa nhà Viễn Cảnh tìm kiếm tung tích của đám người Hình Liệt Phong.



Đại bản doanh ba gia tộc lớn của quân khu trung tâm đã bị Đường Yên tàn sát một phan dẫn đến thực lực bị suy yếu rất nhiều, vì vậy mất đi tâm tư tranh giành quyền lợi ở quân khu trung tâm mà chỉ ngóng trông mấy người Hình Liệt Phong còn sống. Đỗ Dương bắt được Đường Thuận ở một căn phòng được trang trí xa hoa trong tòa nhà Viễn Cảnh, lúc này Đường Thuận còn đang ở trên giường điên long đảo phượng, vui thích đến quên mình.



Đỗ Dương còn chưa bắt đầu ép hỏi thì Đường Thuận đã khai ra hết tất cả mọi chuyện. Sau khi nghe Đường Thuận kể lại Lưu Thấm Nhã đã bắt Minh Hà hạ độc với mấy người Hình Liệt Phong rồi rút năng lượng của bọn họ chuyển vào phù trận thì trong lòng Đỗ Dương lập tức dâng lên sát khí, Lưu Thấm Nhã này thật sự nhập ma rồi, loại chuyện hút năng lượng của dị năng giả này cũng chỉ có cô ta mới làm ra được.



Việt Kỳ theo lời khai của Đường Thuận tới cứu ba người Phùng Khải Dương ra người nhưng lúc tới nơi thì đã không thấy bóng dáng Phùng Khải Dương đâu, chỉ còn lại năm chữ: Sau này còn gặp lại! coki LQĐ. Hình Liệt Phong và Lưu Hãn Vũ thì đang nằm hấp hối trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, nếu như mấy người Việt Kỳ tới chậm một chút nữa thôi thì chắc chắn hai người này chỉ còn là hai cái xác không hồn. Đỗ Dương đỡ Hình Liệt Phong và Lưu Hãn Vũ dậy, sau đó không quay đầu, rời khỏi tòa nhà Viễn Cảnh, trận đâu này bọn họ thất bại một cách hoàn toàn!



Phù trận vừa bị phá thì xung quanh tòa nhà Viễn Cảnh lập tức khôi phục lại hình dáng cũ. Đường Yên bình tĩnh, nhìn chằm chằm xác Lưu Thấm Nhã, thật lâu sau vẫn không nói bất cứ câu nào mà chỉ bảo Buster phun lửa thiêu xác cô ta và toàn bộ tòa nhà Viễn Cảnh. Ngọn lửa cháy suốt mấy ngày liền.



Lúc này Đường Yên lại tiếp tục thất thần. Tất cả đều đã xong ….



"Đi thôi!" Việt Kỳ tiến lên, vươn tay ra với Đường Yên.



Đường Yên im lặng, sau đó đặt tay mình vào tay Việt Kỳ, hai người cùng nhau đỡ bác sĩ Đường rời đi trong ngọn lửa sáng rực của tòa nhà Viễn Cảnh. Phùng Khải Dương biến mất, không ai biết hắn ở đâu, biến mất cùng hắn ngoại trừ con sư tử trắng thì còn có Chu Thiến, quân khu trung tâm chấm dứt hỗn loạn, lại một lần nữa nghênh đón hòa bình.



--- ------ ------ -----Hết truyện---- ------ -------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK