• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49




editor: coki



Trong đám phế tích hỗn độn có ba bóng người nhanh chóng vọt qua, dáng vẻ cực kì nhanh nhẹn, mục tiêu là tòa nhà cao nhất ở trung tâm thành phố Thanh Hải.... tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181.



Rầm!



Pằng... pằng… pằng



Đột nhiên trên đầu truyền đến tiếng súng và tiếng đại bác vang dội cả khu phế tích.



Bụi mù tràn ngập, một máy bay trực thăng vũ trang xuất hiện từ trong đám bụi mù, thấy thế, sắc mặt ba người Đường Yên căng cứng, ở đâu ra đám bệnh hoạn này vậy? Mấy người này cho rằng tang thi, thú biến dị đều điếc cả rồi sao, gây ra động tĩnh lớn như vậy là đang chê Thanh Hải này quá ít tang thi, thú biến dị hả?



Tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 ở khu Phúc Điền, là khu vực trung tâm thành phố phồn hoa nhất của Thanh Hải. Hiện tại ba người Đường Yên đang ở khu Bảo An, còn cách khu Phúc Điền một đoạn. Ba người ngẩng đầu nhìn trực thăng đang bay ở trên khu Phúc Điền, sắc mặt hết sức khó coi, biết rõ thính giác của tang thi, thú biến dị cực kì nhạy bén mà còn chọn máy bay trực thăng là đang muốn tìm đến cái chết có phải không?...



"Gào gào..." Vô số tiếng gào thét liên tục vang lên trong những góc tối ở thành phố Thanh Hải.



"Rốt cuộc sao lại thế này?" Dịch Thao dừng chân lại, nhìn máy bay trực thăng đang bay lòng vòng ở trên không trung, lửa giận trong mắt càng dày đặc. Lần này toàn bộ tang thi, thú biến dị của thành phố Thanh Hải đều sẽ tập trung về khu Phúc Điền, vô tình tạo ra cho bọn họ một phiền phức cực lớn.



Đường Yên híp hai mắt lại, phóng tinh thần lực ra dò xét, tang thi đang ẩn núp ở trong chỗ tối ào ào xông ra giống như sổ chuồng, nhanh chóng lao về khu Phúc Điền. Nhìn giữa máy bay trực thăng đang bay lòng vòng trên không trung, khóe miệng Đường Yên cong lên thành một nụ cười nhạt, những người này tạo ra mục tiêu lớn như vậy thì phải biết rằng tính tình của tang thi và thú biến dị không được tốt, ồn ào như vậy... Sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện!



"Có người cố ý muốn dụ tang thi ở thành phố Thanh Hải đến Kim Điền Đại Hạ của khu Phúc Điền vàng để tiêu diệt trong một lần." Đường Yên nhàn nhạt nói: "Kim Điền Đại Hạ và tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 cách nhau bốn quảng trường, cho dù động tĩnh có lớn hơn nữa thì cũng không ảnh hưởng đến tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181. Cho dù là cho nổ cả Kim Điền Đại Hạ đi nữa."



"Ý của cô là?" Dịch Thiến quay đầu lại, nhìn chằm chằm Đường Yên.



"Cho nổ tung Kim Điền Đại Hạ ư, người nào lớn mật như vậy?" Dịch Thao chấn động, Kim Điền Đại Hạ có sáu nảy tầng, là tòa nhà thương mại cao thứ hai ở thành phố Thanh Hải nhưng vẫn thấp hơn tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181. Trước khi tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 được xây dựng thì Kim Điền Đại Hạ chính là nơi đại diện cho thành phố Thanh Hải, hiện giờ nghe Đường Yên nói những người này muốn cho nổ tung Kim Điền Đại Hạ thì Dịch Thao nhất thời hít một hơi khí lạnh.



"Có cái gì kỳ quái đâu, đừng quên đây là tận thế, làm gì có ai quan tâm đến giá trị của công trình nữa. Trước tận thế quả thật Kim Điền Đại Hạ rất quan trọng nhưng sau tận thế thì nó cũng chỉ là một tòa nhà chết mà thôi. Nếu có thể đổi lấy những thứ có giá trị lớn hơn thế thì cho nổ cũng không hề gì, không phải người xưa đã có câu: phá rồi lại xây sao?" Đường Yên hờ hững nói.



So với lúc nào cũng phải phòng bị thì tại sao không chọn một phương pháp làm cho mình được an nhàn lâu dài.



"Liệt Phong, anh có thể nói cho em biết vì sao anh lại cố chấp với Lưu Thấm Nhã như vậy không?" Đỗ Dương lạnh giọng chất vấn, giọng điệu rất bất mãn. Suốt dọc đoạn đường này, Lưu Thấm Nhã toàn làm những chuyện đáng xấu hổ, đầu tiên là xuống tay với Đường Yên, ngay sau đó là Hạ Dĩnh. Cho dù Lưu Thấm Nhã là dị năng chữa khỏi hiếm có nhưng sự bao dung của Hình Liệt Phong đã vượt quá xa so với sự kiên nhẫn của Đỗ Dương.



"Giữ lại cô ấy có chỗ cần dùng. Bên Đường Yên cậu không cần lo lắng, không phải chỉ là một dị năng giả lôi điện thôi sao, cho dù là trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì cũng không đáng để tôi để vào mắt. Chỉ cần Triệu Thiên Lâm nắm được quyền quản lí trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì bác sĩ Đường sẽ mất đi giá trị. Tuy rằng Hạ Dĩnh rất đáng tiếc nhưng đừng quên chúng ta định đoạt lấy quyền khống chế căn cứ Thanh Long từ trong tay nhà họ Hạ." Giọng nói của Hình Liệt Phong có chút khàn khàn, trong đầu nhớ lại lúc ở công ty điện tử, Lưu Thấm Nhã đã thay anh ta cản cú quật của con rắn biến dị kia.



"Có ích, rốt cuộc có ích lợi gì?" Đỗ Dương không nhịn được nên trong giọng nói không che giấu sự chán ghét và mâu thuẫn, rất hiển nhiên ở trong mắt Đỗ Dương tuy rằng dáng vẻ của Lưu Thấm Nhã không tệ nhưng ở tận thế lại không thiếu phụ nữ xinh đẹp, dựa vào thân phận và thực lực Hình Liệt Phong thì muốn loại phụ nữ nào mà không có được. Có lẽ gười khác cho rằng Lưu Thấm Nhã dịu dàng hiền thục, lòng dạ thiện lương nhưng Đỗ Dương luôn đi theo bên cạnh Hình Liệt Phong thì làm sao có thể không nhận rõ Lưu Thấm Nhã là loại người nào? Trong lòng cô ta toàn là mưu tính, cho dù là dị năng chữa khỏi cực kiếm có nhưng động một chút là hộc máu khiến một phần ba tinh hạch của đội đã vào bụng cô ta rồi, dựa vào cái gì đây?



"Đỗ Dương, không được quá đáng." Sắc mặt Hình Liệt Phong trở nên rất khó coi, có chút sẳng giọng: “Chuyện của tôi khi nào thì đến phiên cậu xen vào? Trông chừng Đỗ Mộng cho thật kĩ, đừng để cô ta sinh sự, chuyện dị biến ở Thanh Hải lần này đã bị người ta tiết rõ ra ngoài, bây giờ bốn căn cứ lớn, thậm chí ngay cả quân khu trung tâm cũng pháo người theo dõi tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181, chúng ta phải hành động thật nhanh mới được!"



"Liệt Phong, nhiệm vụ lần này em cũng tham dự, dựa vào cái gì mà em không thể nói. Lưu Thấm Nhã là tai họa..." Đỗ Dương lo lắng nói.



"Bốp.... " Một cái tát rất vang dội, trong phòng yên tĩnh một hồi lâu.



"Hình Liệt Phong, anh lại vì một người phụ nữ mà ra tay với em?" Đỗ Dương khó có thể tin trợn tròn mắt, làm sao cũng không nghĩ tới Hình Liệt Phong lại vì một người phụ nữ mà đánh anh ta, từ nhỏ hai người đã lớn lên cùng nhau, mặc dù hai người không có chung dòng máu nhưng còn thân thiết hơn cả an hem ruột thịt.



"... Xin lỗi!" Hình Liệt Phong nhắm mắt lại, nói: "Cậu đi ra ngoài trước đi, nhớ coi chừng Thấm Nhã, lần này người bị thương quá nhiều, tôi lo lắng một mình cô ấy không làm được."



Sau khi im lặng một lúc lâu, Đỗ Dương liếc Hình Liệt Phong một cái rồi đóng sập cửa đi ra ngoài. Trong mắt toàn là tối tăm, anh ta hừ lạnh một tiếng, khi đi tới chỗ Lưu Thấm Nhã đang chữa trị cho người bị thương thì trên mặt nở nụ cười nhu hòa, nhanh chóng thu lại biểu tình lạnh lùng ở trong phòng lúc nãy.



"Anh, anh làm sao vậy?" Đỗ Mộng nghi ngờ nhìn Đỗ Dương đang cười vô hại, vẻ mặt mang theo một chút kinh ngạc.



"Không có việc gì, Mộng Nhi cẩn thận một chút. Có việc gì thì tránh ra xa một chút, đừng để cho mình bị thương." Đỗ Dương dừng lại, vươn tay xoa nhẹ mái tóc đen của Đỗ Mộng, trong mắt toàn là cưng chiều. Lưu Thấm Nhã, mặc kệ cô có mục đích gì nhưng tốt nhất đừng để làm cho tôi biết được cô ra tay với Mộng Nhi, bằng không... Tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết. Lưu Thấm Nhã chỉ mới vào đội chưa tới mười ngày mà đã thu phục hai phần ba người trong đội, không thể không thừa nhận thủ đoạn của người phụ nữ này rất cao minh.



Tuy nhiên mọi chuyện đều có ngoại lệ! Khuôn mặt nho nhã của Đỗ Dương mang theo tươi cười như tắm gió xuân, tuy nhiên ý cười lại không đạt tới đáy mắt.



"Anh, những lời này của anh có ý gì?" Đỗ Mộng tức giận hất tay Đỗ Dương ra, bĩu môi chỉ Lưu Thấm Nhã, nói một cách châm chọc: "Hừ! Trong đội có cô ta thì anh cần gì lo lắng em bị thương. Hơn nữa chúng ta đã tiêm huyết thanh thế hệ thứ hai rồi, cho dù bị tang thi biến dị tập kích, chỉ cần không phải là vết thương trí mệnh thì sẽ không có việc gì."



"Đúng, Mộng Nhi nói rất đúng." Đỗ Dương trả lời sau đó bảo Đỗ Mộng vào phòng còn mình thì xoay người đi đến chỗ Lưu Thấm Nhã. Rõ ràng trận oanh tạc vừa rồi đã kinh động đến đàn tang thi ở thành phố Thanh Hải, chỉ sợ không bao lâu nữa thì chỗ này sẽ tụ tập vô số tang thi và thú biến dị.



Anh ta còn chưa đi tới thì đã nhìn thấy Hình Liệt Phong đứng ở bên cạnh Lưu Thấm Nhã, vẻ mặt mang theolo lắng.



Lúc này bọn họ đang ở con đường song song với Kim Điền Đại Hạ, cũng gần tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181. Muốn vào tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 thì phải thanh lí sạch sẽ tang th bên này, nếu không bị vây ở trong tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 thì vấn đề sẽ trở nên rất nghiêm trọng.



"Thấm Nhã, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Hình Liệt Phong cau mày, nếu những người này không phải đi thanh lí tang thi thì anh ta nhất định sẽ không để Thấm Nhã ra mặt. Tuy nhiên, lúc này mua chuộc lòng người là rất quan trọng.



"Em không sao." Lưu Thấm Nhã lắc đầu một cách nhu nhược, tươi cười mang theo hơi thở thánh khiết, nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt yêu thương.



"Đội trưởng Hình, lần này thật sự rất cám ơn anh!" Bên cạnh có người đi tới, vừa thân thiết chào hỏi vừa chấn động nhìn Lưu Thấm Nhã chăm chú, trong mắt khó nén được vẻ tham lam. Nếu không phải lo ngại thực lực mà Hình Liệt Phong đã thể hiện trước đó thì hắn ta hận không thể lập tức ra tay cướp đoạt.



"Đâu có!" Hình Liệt Phong lạnh lùng quay đầu đi, từ đầu anh ta đã không để người này vào mắt rồi, loại người ngay cả lòng tham cũng không biết che giấu thì hoàn toàn không xứng làm đối thủ của anh ta. Lại nói người này chỉ mới là dị năng giả cấp ba mà người có thực lực yếu nhất trong đội anh ta cũng là dị năng giả cấp hai rồi.



Bên này Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã đang kẻ xướng người hoạ lôi kéo dị năng giả thì ba người Đường Yên bên kia lại gặp phải “phiền toái” không nhỏ.



"Đại ca, là Đường Yên." Lâm Mông lên tiếng, nhanh chóng chặn ba người Đường Yên lại, lớn tiếng gọi.



Khóe miệng Đường Yên giật giật, dừng lại sau đó ngẩng đầu lên nhìn thân mình cường tráng của Lâm Mông, đầu đầy vạch đen. Thành phố Thanh Hải lớn như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác đều đụng phải bọn họ vậy? Chuyện này không khoa học! Dịch Thao Dịch, Thiến tò mò đứng bên cạnh, tầm mắt đảo quanh trên người Đường Yên và Lâm Mông, không tiếng động hỏi Đường Yên người kia là ai? Đường Yên đảo cặp mắt trắng dã, làm bộ như không phát hiện.



"Là Đường Yên, thật sự là Đường Yên!" An Lộ phấn chấn, nhanh chóng vọt tới sau đó nghiêm túc quan sát vài lần rồi lại nghiêm túc đầu.



"Mấy người làm gì vậy?" Đường Yên nhíu mày nhìn đám người An Lộ, không rõ mấy người này bị giựt kinh phong cái gì? Chỉ mới tách ra mấy giờ mà làm gì giống như nhiều năm chưa gặp vậy? Khi thấy bốn người An Lộ ăn ý chặn tất cả các con đường lại thì Đường Yên càng ù ù cạc cạc.



"Không làm gì cả, Đường Yên, vừa rồi cô đi đâu vậy? Tại sao tôi vừa quay lại thì cô đã không thấy tăm hơi rồi?" Giọng nói của An Lộ mang theo uất ức, thật sự làm cho Đường Yên không nhịn được mà rùng mình hai cái. Tại sao trước kia cô lại không phát hiện thằng nhóc này còn có năng lực kì quái này nhỉ?



"Làm sao tôi biết được, tôi bận tiêu diệt tang thi, đến khi tôi quay đầu lại thì đã không thấy mấy người ở đâu nữa rồi!" Đường Yên tức giận trả lời, cái gì gọi là anh ta quay người lại thì mình đã không thấy tăm hơi, nói giống như là cô lén trốn đi vậy. Đường Yên vừa mới nói xong thì có một bóng đen nhanh chóng vọt tới, Đường Yên vừa định vươn tay ra ngăn cản thì cả người đã bị người ta ôm vào trong ngực. Khi Đường Yên ngửi mùi hương lành lạnh quen thuộc thì không hiểu sao thân hình lại cứng đờ.



"Em đi đâu vậy?" Việt Kỳ ôm chặt Đường Yên, lạnh lùng hỏi.



"Không đi đâu cả, anh làm cái gì vậy?" Đường Yên hung tợn trừng mắt nhìn An Lộ, rốt cuộc là chuyện quái gì đây? Tại sao mọi chuyện đang tốt đẹp lại biến thành như vậy, cô và anh không quen, thật sự không quen mà!



"Đừng đi lạc nữa!" Việt Kỳ không tin tuy nhiên cũng không hỏi nhiều mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm Kim Điền Đại Hạ: “Có không ít người đến đây, lát nữa phải cẩn thận."



Dịch Thao, Dịch Thiến nhìn nhau, ngay từ đầu bọn họ đã không hiểu đang có chuyện gì xảy ra... Tuy nhiên khi nhìn thấy Đường Yên im lặng, bất đắc dĩ để cho người ta ôm thì thế nào cũng cảm thấy thú vị, đương nhiên bọn họ không dám nói ra lời này, người khác không biết được sức mạnh của Đường Yên nhưng Dịch Thao, Dịch Thiến thì hiểu rất rõ, vì muốn giữ mạng nhỏ nên bọn họ cứ giả bộ không biết thì tốt hơn!



Rất nhanh đoàn người đã đi đến gần Kim Điền Đại Hạ, mọi người cẩn thận che giấu chính mình, nhìn đoàn người Hình Liệt Phong cách đó không xa.



"Dị năng giả cấp năm!" Việt Kỳ kéo Đường Yên qua, sau khi che Đường Yên ở phía sau thì tầm mắt xẹt qua Hình Liệt Phong đang đứng đối diện, lúc nhìn thấy Hình Liệt Phong đang muốn lôi kéo những người này thì vẻ mặt của Việt Kỳ có chút khinh thường, loại thủ đoạn này đối phó với người thường thì còn tạm được còn những kẻ mạnh chân chính thì không sẽ vì một chút lợi nhỏ này mà khuất phục.



"Anh đánh không lại sao?" Đường Yên nhíu mày, không đẩy Việt Kỳ đang đứng sát mình ra.



Trong lòng Đường Yên cực kì kinh ngạc, cô nhớ lúc trước ở cầu Thanh Ninh thì Hình Liệt Phong mới chỉ là dị năng giả cấp bốn mà thôi, không ngờ chỉ mới mấy ngày không gặp mà Hình Liệt Phong đã thăng cấp thành dị năng giả cấp cao. Rốt cuộc là đoạn đường này xảy ra chuyện gì? Miêu Trạch, Mạnh Lộ đi đâu rồi? Tại sao lại không đi cùng với Hình Liệt Phong, ngay cả Hạ Dĩnh cũng không thấy đâu. Đáng chết...



"Em cứ nói đi?" Lòng bàn tay Việt Kỳ khẽ chạm vào gò má Đường Yên, nhẹ nhàng vuốt ve, đáy mắt mang theo một chút nghiền ngẫm. Thật là đáng tiếc, Việt Kỳ liếc nhìn đám người ở chung quanh, rất nhớ cảm giác tiếp xúc thân mật lúc trước, rất mềm, rất ngọt… Càng suy nghĩ Việt Kỳ càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt buồn bực.



"A..." Hai người vừa nói xong thì đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai. Có một bóng đen xẹt qua kéo một dị năng giả vào trong tòa nhà.



Cái gì vậy?



Thứ đó hành động nhanh như tia chớp nên mọi người ở đó đều không kịp thấy rõ rốt cuộc là thứ gì mà chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng kêu thê thảm của dị năng giả bị bắt đi. Mọi người đều nhanh chóng lui về phía sau, trong nháy mắt, mọi tiếng động đều biến mất, không gian yên lặng như tờ, tĩnh lặng đến mức làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt, hít thở không thông. Không ít người ôm cánh tay, lo lắng người kế tiếp bị bắt đi có phải là mình hay không?



Đường Yên nhíu mày, vỗ nhẹ lên cánh tay Việt Kỳ, nói khẽ: "Anh thấy rõ không?" Cũng may là tinh thần của cô lực cao nếu không thì chỉ sợ là cũng rất khó để thấy rõ thứ kia.



"Ừ, không nghĩ tới thật sự có thứ này." Việt Kỳ ôm chặt lấy Đường Yên, ra hiệu bảo đám người An Du chớ lộn xộn, tránh cho thứ đó thừa chỗ trống chui vào. Hãy đến diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Cái đầu nhỏ gầy, bộ mặt dữ tợn, cái lưỡi nhỏ nhọn rất dài, sắc mặt Việt Kỳ nặng nề, thật sự là thứ đó sao?



"Tang thi trẻ con, có khả năng ở bên trong cơ thể mẹ đã biến dị rồi!" Đường Yên bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình, khi nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi thì trong lòng không khỏi ghê tởm.



"Nó đã tiến hóa thành Ba Hành Giả, thực lực rất mạnh. So với Ba Hành Giả trưởng thành thì hình thể tang thi trẻ con nhỏ gầy nên tốc độ nhanh hơn, thực lực cũng mạnh hơn. Mọi người cẩn thận một chút!" Việt Kỳ lên tiếng dặn dò, ý bảo Lâm Mông đừng tùy tiện tiến lên. Dựa theo hành động cướp người vừa rồi của tang thi trẻ con thì có lé nó xem những người này là lương thực dự trữ, nếu không hành hạ đến chết e là sẽ không dừng tay!



"Lợi hại như vậy sao?" An Du nhíu mày, nhìn vào phía trong tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181.



"Thực lực của Ba Hành Giả tương đương dị năng giả cấp bốn còn tang thi trẻ con cắn nuốt không ít đồng loại nên thực lực càng mạnh hơn!" Đường Yên dùng tinh thần lực nhìn tang thi trẻ con ở trong tòa nhà, tang thi trẻ con đã há miệng một cách dữ tợn, tay thì đập bể đầu dị năng giả, lấy ra một viên tinh hạch sau đó nuốt xuống, nuốt xong nó mới cúi đầu ăn não tủy ở bên trong.



"Cái gì, hấp thu đồng loại?" An Lộ khiếp sợ há hốc miệng, không dám tin nhìn Đường Yên. Đừng đùa vậy chứa, cắn nuốt đồng loại, quả thực là không thể tưởng tượng được.



"Tốc độ tiến hóa của tang thi, thú biến dị ở xung quanh Thanh Hải nhanh như vậy mà mọi người không cảm thấy kì quái sao? Trung tâm nghiên cứu sinh hóa đã cho ra số liệu tiến hóa của tang thi trong vòng mười năm tới. Trong đó nói tang thi, thú biến dị muốn có được trí tuệ của người ba lăm tuổi thì phải cần vài năm nhưng hiện giờ chỉ mới nửa năm mà tang thi, thú biến dị ở Thanh Hải không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà hành động càng thêm linh hoạt xảo trá, chẳng lẽ mọi người chưa từng nghi ngờ sao?" Đường Yên lạnh nhạt nói, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cô cũng rất khó tin tưởng đây là sự thật



Đường Yên nhìn tang thi trẻ con thuần thục đập vỡ đầu dị năng giả, lấy tinh hạch ra hấp thu. Tay chân của nó cứng ngắc, cho dù là tang thi biến dị nhưng hành động vẫn chậm chạp ở một mức nhất định. Từ đó có thể thấy được tang thi trẻ con đã làm động tác này không dưới trăm lần, kiểu như quen tay hay việc.



"Thứ kia còn có thể ảnh hưởng đến trí tuệ của tang thi, thú biến dị sao?" Việt Kỳ ngẩng đầu nhìn tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 trước mắt, đôi mắt càng tối tăm hơn, phải nhanh chóng giải quyết chuyện tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181, mang thứ kia mang tiêu hủy mới được.



Nghe Việt Kỳ lầm bầm một cách kì quái, Đường Yên kinh ngạc hỏi: “Cái gì vậy?"



"Sau này sẽ nói cho em biết, cẩn thận, nó lại muốn ra ngoài đi săn tiếp đây." Việt Kỳ nhìn chằm chằm hành lang trong tòa nhà, trong con ngươi đen hiện lên ánh sáng lạnh lẽo. Cho dù là anh thì sau khi hấp thu tinh hạch cũng phải cần mấy giờ để tiêu hóa nhưng thứ này chỉ cần mười mấy phút đã hấp thu được năng lượng của tinh hạch. Quá nguy hiểm!



Ánh mắt Đường Yên chợt lóe, hơi gật đầu xem như chấp nhận lời nói của Việt Kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK