• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 54




Đột nhiên có một bóng đen xuất hiện từ trong góc, vươn cánh tay định tấn công Đường Yên, nó dùng lực rất mạnh mang theo sự khát máu, bạo ngược. Mạnh Lộ ở gần nhất, vì sơ sẩy nên bị đánh lén, trên bụng lập tức xuất hiện ba vết cào đẫm máu.



Đường Yên nghiêng người dùng hai chân phá cửa sổ nhảy ra ngoài, kiếm sắc cắm thẳng xuống sàn, Đường Yên phải lui về sau bốn năm bước thì mới đứng vững được, cô lau vết máu ở khóe miệng sau đó ngẩng đầu nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện, trong phút chốc đồng tử của Đường Yên co rụt lại. Là ông già luôn đi theo bên cạnh Lưu Hãn Vũ, dị năng giả cấp năm, còn mạnh hơn cả Hình Liệt Phong nữa, chẳng lẽ là cấp năm cao nhất?



“Là ông!” Đường Yên chậm chạp đứng dậy, ánh mắt sắc bén.



“Đường Yên?” Giang Ly bất an nhìn ông già đó, loại cảm giác này làm cho lông tơ của anh ta dựng đứng, chính là loại hoảng hốt khi gặp phải tang thi lúc tận thế vừa buông xuống, đó là sợ hãi cùng cực. Ông già này rốt cuộc là ai? Tại sao muốn ra tay với bọn họ?



“Cẩn thận một chút, hiện tại dị năng giả cấp năm cũng không nhiều đâu!”



“Cái gì?” Giang Ly liếc nhìn Đường Yên, dị năng giả cấp năm... Người cầm quyền nhà họ Hạ cũng là một dị năng giả cấp năm, đối với bọn họ mà nói thì dị năng giả cấp năm đại biểu cho sự vô địch.



Nghe vậy mấy người Giang Ly nhanh chóng lui về phía, cảnh giác nhìn ông già đang chậm rãi đi ra.



“Lưu Thấm Nhã bảo ông ra tay đúng không? Thật đúng là một con sói mắt trắng.” Đường Yên lạnh lùng nói. Trong lòng lại càng tò mò đối với quân khu trung tâm, chỉ cử người đến đã là dị năng giả cấp năm, không nói ông già trước mặt này, ngay cả Lưu Hãn Vũ thực lực cũng không kém.



Ông già này rất gầy nhưng hai mắt giống như phát sáng, dáng vẻ giống như không để mấy người Đường Yên vào mắt bởi vì một dị năng giả cấp cao có thể dễ dàng xử lý vài dị năng giả cấp thấp. Hơn nữa ông ta cho rằng đối với mấy người mà ngay cả cánh cửa dị năng giả (cấp năm đó) cũng không qua được thì có thể tạo được uy hiếp gì đối với mình đây?



Ông già kia lấy một sáo dọc kì lạ từ trong ngực ra, nhẹ nhàng thổi lên. Âm thanh của tiếng sáo đó rất kì dị, cứ như đâm vào màng nhĩ người nghe sau đó từ từ tản ra xung quanh. Miêu Trạch cau mày nhìn hành động quái lạ của ông ta, không khỏi cảm thấy cực kì kinh ngạc: “Chị Yên, ông già này đang làm cái gì vậy? Thổi cái gì mà khó nghe muốn chết.”



Tinh thần lực của Đường Yên rung động, cô lập tức lấy lại tinh thần, lạnh nhạt nói: “Cẩn thận một chút, chớ khinh thường.”



Đường Yên cầm kiếm cẩn thận nhìn hành động của ông ta, bỗng nhiên ông ta biến mất không thấy bóng dáng sau đó có một Thiểm Thực Giả xuất hiện, vươn móng vuốt sắc bén định đánh lén Miêu Trạch đang đứng ở bên trái.



Đường Yên vẫn rất bình tĩnh, cô phủ dị năng lên kiếm sau đó chém thẳng xuống cánh tay hôi thối kia, một kiếm chém đứt móng vuốt sắc bén của Thiểm Thực Giả, ngay sau đó Giang Ly bắn thẳng một ngọn lửa vào đầu Thiểm Thực Giả, khi ngọn lửa màu xanh chạm vào đầu Thiểm Thực Giả thì trong nháy mắt đã đốt Thiểm Thực Giả thành tro bụi.



Đường Yên tán thưởng nhìn Giang Ly, dị năng tiến hóa đến mức này thì quả thật Giang Ly rất có bản lĩnh.



“Sau khi hấp thu một viên huyết hạch của chuột biến dị thì dị năng theo đó tiến hóa, vì vậy lực sát thương của ngọn lửa màu xanh cũng mạnh hơn ngọn lửa bình thường rất nhiều!” Không đợi Đường Yên mở miệng hỏi thì Giang Ly đã nhỏ giọng giải thích.



“Ừ, sức nóng chính là mấu chốt của dị năng hệ hỏa.” Đường Yên mím môi gật đầu, mở tinh thần lực ra, cẩn thận tìm kiếm bóng dáng của ông già kia.



“Chị Yên, cẩn thận!” Mạnh Lộ lập tức tạo nên ba tường đất rồi đưa tay đẩy Đường Yên qua một bên. Ngay sau đó ba tường đất trước mặt đã bị đâm thủng, Mạnh Lộ ôm cánh tay máu chảy đầm đìa, hít một hơi khí lạnh.



Trong tích tắc đó, đột nhiên có tám lưỡi dao gió xé không khí bay thẳng về phía đám người Đường Yên, không trung truyền tiếng xé gió, ánh mắt Đường Yên chợt lóe lên, tay nắm chặt kiếm chém thẳng về phía trước, ngay lập tức trong không trung truyền đến một tiếng “Phụt!”, ngay sau đó trên mặt đất xuất hiện rất nhiều giọt máu nhỏ rồi có tiếng vật gì đó va chạm vào đồ đạc xung quanh, vết máu rơi đầy mặt đất.



“Ba Hành Giả không gian!” Đường Yên cẩn thận nói.



Tất cả những điều này đều xảy ra một cách khó giải thích nhưng mà ba người Giang Ly đều biết tuyệt đối đã xảy ra chuyện gì đó. Miêu Trạch bảo vệ Mạnh Lộ đang ôm lấy cánh tay lùi về một góc. Giang Ly lập tức phóng hai ngọn lửa vào vị trí vết máu biến mất: “Xẹt.... “ Đã trúng cái gì đó, trong nháy mắt ngọn lửa nổ tung, trong không khí dần dần tràn ngập một mùi khét lẹt!



Tiếp theo ở phía trước không có gì dần dần xuất hiện một bóng dáng đầy máu. Đường Yên dùng kiếm chém ngang qua bụng Ba Hành Giả, nội tạng đẫm máu rơi ra đầy đất. Giang Ly lập tức phóng tiếp hai cầu lửa vào vai trái của Ba Hành Giả, cầu lửa xuyên qua vai trái của nó làm lộ ra cả xương quai xanh. Ba Hành Giả mở cái miệng dữ tợn, nhìn Đường Yên rồi gào lên.



“Mạng thật là cứng!”



Không nghĩ tới Ba Hành Giả không gian này bị người bên cô quần ẩu như vậy mà vẫn không chết! Thật sự là ngoài dự đoán của Đường Yên. Bây giờ bọn họ hai mặt đều là địch, trong tối còn có một dị năng giả cấp năm đang trốn, trước mặt lại là Ba Hành Giả không gian. Cả tầng lầu này đều đổ nát, bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy mà vẫn không thấy những người khác lại đây trợ giúp, chẳng lẽ bọn họ đã gặp phải chuyện không may sao?



Gió lạnh xuyên qua cửa sổ thổi vào trong phòng, giấy vụn và rác bay lên theo gió, cửa sổ thì bị phá hủy, trên sàn toàn là vết máu đỏ sậm, trong góc có một cách tay hôi thối và một đống xác tang thi, không gian thì yên tĩnh giống như là tòa thành chết.



Đường Yên khóe miệng hơi cong lên, giống như biến thành Tu La đánh thẳng về phía Ba Hành Giả không gian, cô gần như không quan tâm đến việc lộ ra điểm yếu mà chém thẳng xuống. Thực lực của dị năng giả cấp bốn cao nhất được Đường Yên thể hiện ra tối đa. Khí thế tàn nhẫn quả quyết, tuyệt đối không dong dài dây dưa, bức Ba Hành Giả không gian lui về trong góc. Lôi điện trời sinh khắc chế tà vật, Ba Hành Giả không gian lại bị thương quá nặng, không cách nào trốn vào không gian nữa nên chỉ có thể đối cứng với sự công kích của Đường Yên. Giang Ly ở bên cạnh thỉnh thoảng lại đánh lén hỗ trợ, Đường Yên giơ kiếm lên đâm thẳng vào đầu Ba Hành Giả không gian.



“Gào gào...” Ba Hành Giả không gian gào thảm một tiếng rồi ngã xuống đất.



Không gian xung quanh giống như vị vặn vẹo, Đường Yên tthở phì phò, mấy người bên cạnh lập tức đi theo cô. Ngay lập tức bọn họ nhìn thấy được cảnh tượng quen thuộc, sau khi giết chết Ba Hành Giả không gian thì xem như đã phá được không gian phong tỏa. Tuy nhiên tại sao lại không thấy bóng dáng của đám người Hình Liệt Phong.



Giang Ly chỉ vừa mới thả lỏng một chút thì lập tức có chuyện xảy ra, đột nhiên có một lưỡi dao gió bay thẳng tới, mục tiêu là Đường Yên đi ở phía trước. Đường Yên tránh như không kịp, lưỡi dao gió lướt qua để lại một vết cắt rất sâu, máu trực tiếp phun ra từ vết cắt.



“Chị Yên...” Miêu Trạch hoảng hốt, vội vàng bảo vệ Đường Yên.



Không đợi bọn họ lấy lại tinh thần thì lưỡi dao gió giống như từ bốn phía bay đến. Mạnh Lộ hoảng loạn tạo tường đất ngăn cản, Đường Yên ôm vai trái bị lưỡi dao gió cắt qua, miệng vết thương rất sâu, có thể nhìn thấy xương trắng qua vết cắt. Trước đó Mạnh Lộ đã bị thương, nay lại bị lưỡi dao gió tấn công liên tục nên có chút lực bất tòng tâm. Miêu Trạch, Giang Ly lạnh lùng, nín thở cố gắng muốn tìm ra người đang tấn công.



Rõ ràng bọn họ đã giết chết Ba Hành Giả không gian và phá được không gian phong tỏa, chẳng lẽ ở tầng lầu nãy vẫn còn một Ba Hành Giả không gian khác? Từ khi nào mà ở trước mặt tang thi dị năng giả lại kém cỏi như vậy?



Đột nhiên lưỡi dao gió ngừng lại, Mạnh Lộ mệt mỏi ngồi thịch xuống đất, miệng vết thương ở cánh tay cậu rất lớn, cách cầm máu bình thường hoàn toàn không có tác dụng gì. Đường Yên xé một góc áo xuống, thô bạo băng bó vết thương trên vai trái, sau đó lấy thuốc cầm máu ra uống hai viên rồi đưa cho Mạnh Lộ: “Hai viên!”



Đường Yên cảnh giác nhìn xung quanh tầng lầu này, lúc trước thiết kế của nó rất tao nhã nhưng hiện giờ lại biến thành một đống phế tích. Bọn họ vẫn không thấy bóng dáng của ông già đó nhưng biết rằng ông ta không thể nào từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy được. Đường Yên cất kiếm, cầm chặt vũ khí sinh hóa, khi thấy ba người Miêu Trạch đang thở hổn hển thì mày nhíu lại. Cô đang định nói thì đột nhiên có vô số lưỡi dao nước từ bốn phía bay tới.



Lưu Thấm Nhã đang ở gần đây, loại người như Lưu Thấm Nhã tâm tư rất kín đáo, thủ đoạn lại độc ác, cô ta đã ba lần bốn lượt muốn loại trừ cô thì tất nhiên sẽ không dễ dàng dừng tay, ở tận thế nếu không phải anh chết thì là tôi chết. Vì vậy nếu có cơ hội thì làm sao cô ta có thể buông tha cho được?



Lưu Thấm Nhã đang núp trong bóng tối dùng ánh mắt ác độc nhìn Đường Yên, cô ta gật đầu, dùng ngón tay kín đáo ra hiệu. Lúc này tiếng sáo dọc từ miệng ông già đó càng thêm dồn dập, phảng phất như là bùa đòi mạng, cứ quanh quẩn mãi ở trong không gian.



“Đường Yên, tiếng sáo dọc này rất kì lạ?” Giang Ly nói khẽ.



“Anh Giang nói không sai, em vẫn luôn cảm giác tiếng sáo dọc này làm cho tang thi biến dị càng trở nên hung tàn.” Sắc mặt Mạnh Lộ tái nhợt giống như không có một chút máu, cậu không dám khinh thường tránh né lưỡi dao nước đang bay tới, xung quanh rất hỗn độn, trên vách tường tràn đầy dấu vết của lưỡi dao gió và lưỡi dao nước để lại.



“Chẳng lẽ tiếng sáo dọc này có thể ra lệnh cho đám tang thi biến dị đó?” Miêu Trạch không biết làm sao, vừa nói xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, ngẩng đầu nhìn Đường Yên, nói lắp bắp: “Chị …chị Yên... Chuyện này không phải là thật chứ? Nếu tiếng sáo dọc này có thể khống chế tang thi biến dị vậy thì chúng ta chết chắc rồi!”



Đột nhiên Miêu Trạch nhớ tới thần vật ở cấm địa Miêu Trại, ông cậu đã từng nói, vạn vật trên thế gian không có cái gì là tuyệt đối cả, chưa thấy qua không có nghĩa là không có.



Đường Yên im lặng nhưng sống lưng thì rét run, trên trán toát ra cả lớp mồ hôi lạnh. Nếu đó là thật sự thì rốt cuộc thứ bí mật gì đang ở phía sau màn chi phối tai kiếp tang thi này?



Tốc độ và lực công kích của lưỡi dao nước đã tăng lên, có chút làm cho Đường Yên không chống đỡ được.



“Gào gào...” Bốn phía lại xuất hiện bốn Thiểm Thực Giả, Thiểm Thực Giả há cái miệng máu dữ tợn, nhìn chằm chằm bốn người Đường Yên. Ánh mắt trắng dã xen lẫn tơ máu hơi lồi lên, cái lưỡi vừa dài vừa cứng quét qua lại như đang nhảy múa. (Thiểm là liếm đó, đặc trưng của con này là cái lưỡi, sr vì nói quá trễ:c)



“Xông lên, mọi người đi trước đi.” Đường Yên vung tay lên, bốn tia chớp lập tức bổ xuống chặn đường Thiểm Thực Giả. Đường Yên bảo ba người Giang Ly đi trước: “Thực lực của chúng ta chênh nhau quá lớn, mọi người ở lại chỉ làm liên lụy đến tôi thôi, đi trước đi!” Đường Yên túm Mạnh Lộ lên quăng ra ngoài cửa sổ.



“A ừ...” Nhân cơ hội này, mấy lưỡi dao nước lập tức cắm vào lưng Đường Yên, Đường Yên không nhịn được khẽ rên thành tiếng, cô quay đầu lại, nâng vũ khí sinh hóa lên rồi bắn, bạc đạn xé không gian bay thẳng về phía Thiểm Thực Giả. Đường Yên cắn răng, cô mất máu quá nhiều, vết thương trên bả vai sâu tới xương hơn nữa mấy vết thương ở lưng cũng đang chảy máu. Đường Yên hiểu được bản thân mình sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa!



Đột nhiên Đường Yên sơ ý nên bụng bị móng vuốt sắc bén củaThiểm Thực Giả đâm thủng, miệng vết thương to như cái bát, máu tươi chảy ròng ròng. Chỉ trong chớp mắt đã thấm ướt cả nửa người của cô.



“Khụ khụ...” Đường Yên mở to mắt, không dám tin cúi đầu vết thương ở trên bụng mình sau đó nhấc chân hung đá Thiểm Thực Giả đánh lén mình văng ra ngoài.



Đúng lúc này có hai bóng dáng chậm rãi đi ra từ một góc tối, bước đi nhẹ nhàng thoải mái chứng tỏ tâm tình của bọn họ rất tốt.



Đường Yên ho nhẹ, nhíu mày nhìn về phía phát ra tiếng bước chân thì thấy Lưu Thấm Nhã tao nhã đi tới, sắc mặt cô ta tái nhợt, cánh môi không có một chút máu nhưng khuôn mặt lại tràn đầy tươi cười. Vẻ mặt cô ta rất đắc ý, trong giọng nói thanh thúy dễ nghe không che giấu được sự ác độc: “Yên Nhi, không sao chứ! Miệng vết thương lớn như vậy sẽ chết người đấy.”



Vẻ mặt Đường Yên lạnh lẽo không thèm để ý đến Lưu Thấm Nhã đang làm bộ làm tịch.



“Là cô làm đúng không?” Đường Yên lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Thấm Nhã, vẻ mặt sắc bén.



“Chị không hiểu Yên Nhi đang nói cái gì. Vòng bạch ngọc ở đâu? Mau giao vòng bạch ngọc tay ra đây thì chị sẽ cứu em một mạng, giao dịch này như thế nào?” Lưu Thấm Nhã tao nhã vén lọn tóc đang rơi xuống, cả người gọn gàng sạch sẽ hoàn toàn không giống như đang ở tận thế.



“Cô cho tôi là kẻ ngu sao? Giao vòng bạch ngọc cho cô sau đó chờ cô giết tôi à.” Đường Yên hừ lạnh nói, so với ai khác thì Đường Yên càng hiểu suy nghĩ của Lưu Thấm Nhã. Giao vòng bạch ngọc cho cô ta thì sau đó chờ cô sẽ là cái chết.



“Yên Nhi thật đúng là hiểu rõ chị!” Bị Đường Yên chế ngạo nhưng Lưu Thấm Nhã vẫn không tức giận. Cô ta đưa tay kéo tóc Đường Yên, hung hăng giẫm lên vết thương của Đường Yên vài cái rồi sẳng giọng nói: “Khi đó nếu như mày chết ở căn cứ thì thật là tốt. Từ nhỏ đến lớn cái gì mày cũng tốt hơn tao, ông cưng chìu mày, Bác Dương yêu thương mày, còn tao ở đâu? Không có gì cả, cái gì tao cũng hơn mày, nhưng... trong mắt bọn họ chỉ có mày, dựa vào cái gì mà lại như vậy?”



“Chẳng lẽ bởi vì trong người ta không chảy dòng máu nhà họ Đường sao? Tao không cam lòng, mấy năm nay tao chiều theo mày, nghe theo mày... sau đó nhìn mày kiêu căng, điêu ngoa tùy hứng... Rõ ràng là tính tình của mày không tốt nhưng vì sao trong lòng bọn họ mày vẫn là tốt nhất. Rõ ràng vòng bạch ngọc nên thuộc về tao, tại sao ông đưa nó cho mày, ngay cả Bác Dương cũng giống vậy, rõ ràng là tao mạnh hơn mày rất nhiều!” Lưu Thấm Nhã nhấc chân lên điên cuồng đá Đường Yên.



Đường Yên mím môi, máu theo khóe miệng chảy ra, khó trách tính cách của Đường Yên kiếp trước lại đáng ghét như vậy, thì ra đầu sỏ gây nên chuyện này là Lưu Thấm Nhã. Yêu thương chết người... Đường Yên híp mắt, không khỏi nhớ tới một câu truyện cười mà cô đã nghe trước kia, nếu bạn căm ghét một người nào nó thì hãy sinh một đứa con gái rồi cưng chiều nó đến vô pháp vô thiên, sau đó gả nó cho người mà bạn căm ghét... Xem ra chuyện này không phải không đạo lí. Ngoài mặt thì có vẻ Lưu Thấm Nhã luôn che chở Đường Yên, mặc cho Đường Yên có làm chuyện gì sai thì Lưu Thấm Nhã vẫn ở bên thu thập cục diện rối rắm giúp Đường Yên, Đường Yên kiếp trước lại ngây thơ không nhận ra điều đó nên mới khiến mình từng bước từng bước đi vào địa ngục.



“Ha ha... Lưu Thấm Nhã, chắc mày đã quên một chuyện rồi, mày chỉ là một cô nhi mà ông tao nhặt ở bên ngoài thôi, mày dựa vào cái gì mà muốn có được những điều đó.” Đường Yên lạnh lùng châm chọc. Lòng người không đủ rắn nuốt voi*, lời này quả thực chuẩn xác!



*Con rắn thì nhỏ mà con voi thì to, ý chỉ là quá mức tham lam, nuốt không trôi cũng cố nuốt



“Mày… Đáng chết!” Lưu Thấm Nhã dùng chân đạp vai trái Đường Yên sau đó dùng sức day mạnh.



Ông già nọ cúi đầu đứng ở phía sau, giống như không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.



Phát tiết nửa ngày, Lưu Thấm Nhã mới bình tĩnh ngồi xổm xuống, vén lên ống tay áo Đường Yên, lúc nhìn thấy trên cổ tay không có cái gì thì cô ta lập tức hỏi: “Vòng bạch ngọc ở đâu? Mau giao ra đây...”. Lưu Thấm Nhã cầm lưỡi dao nước trên tay, lướt qua lướt lại trên khuôn mặt Đường Yên.



“Mất rồi!” Đường Yên nói.



“Mất rồi...” Hô hấp của Lưu Thấm Nhã trở nên dồn dập, cô ta cầm lưỡi dao nước rạch lên má trái Đường Yên hai cái, máu tươi theo gò má chậm rãi chảy xuống nhỏ lên mặt đất: “Mày nói nếu không có khuôn mặt này thì Bác Dương còn thích mày hay không đây?”



…... Đường Yên hít mấy hơi khí lạnh, Lưu Thấm Nhã điên rồi. Hai ba câu đều không rời Bác Dương, lúc Đường Yên nhìn thấy cô ta và Hình Liệt Phong vành tai và tóc mai chạm nhau thì còn tưởng rằng người trong lòng cô ta là Hình Liệt Phong, không nghĩ tới lại là Bác Dương, thật đúng khó nắm bắt được tâm tư của cô ta.



“Mau nói đi, rốt cuộc vòng bạch ngọc ở đâu rồi?” Lưu Thấm Nhã tức giận không thôi, hung tợn trừng mắt nhìn Đường Yên, nếu những thứ viết trong sách đều là thật thì chẳng lẽ Đường Yên mở không gian rồi sao? Trong phút chốc Lưu Thấm Nhã trở nên căng thẳng, ngẩng đầu nhìn ông già đứng ở phía sau nói: “Bác Lưu, bác đi tìm anh họ trước đi, lát nữa cháu sẽ đi tìm anh ấy.”



Ông già kia chần chờ một lát nhưng khi nhìn thấy Đường Yên không còn bao nhiêu sức lực thì gật đầu rời đi.



Thấy ông già đó rời khỏi thì khóe miệng Đường Yên cong lên thành một nụ cười giảo hoạt. Cô khẽ liếm đôi môi khô ráp, nhìn cảnh tượng xung quanh, trong mắt chợt lóe rồi tàn nhẫn chợt biến mất. Không vội, sự thú vị nhất trong trò mèo vờn chuột đó chính là quá trình...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK