• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 55




Trong nháy mắt tinh thần lực của Đường Yên đã bao trùm khắp cả tầng hầm ngầm, khóe miệng cô hơi cong lên, quả nhiên phía sau tường trống rỗng. Tinh thần lực men theo cầu thang đi xuống phía dưới, càng xuống thì càng cảm thấy tà khí âm u lạnh lẽo. Tin tức mà tinh thần lực truyền về làm cho Đường Yên cảm thấy không khoẻ, hơi thở kia khiến cô cực kì không thoải mái.



“Em thấy thế nào?” Việt Kỳ sờ vào vách tường, cẩn thận quan sát tình huống xung quanh tầng hầm ngầm.



Đường Yên hơi lui về phía sau, ánh mắt dừng ở trên người Mạnh Lộ: “Trong đó trống rỗng, Mạnh Lộ, em làm đi!” Ý của Đường Yên là bảo Mạnh Lộ dùng dị năng mở một cánh cửa ở trên bức tường này.



Hai tay Mạnh Lộ hiện lên tia sáng màu vàng đất, ngay sau đó chính giữa vách tường bắt đầu bị ăn mòn, một cái cửa rộng khoảng hai mét lập tức xuất hiện ở trước mắt mọi người. Ngay sau đó có một mùi thối rữa từ trong bóng tối truyền đến, Mạnh Lộ thu tay lại, ánh mắt cẩn thận nhìn xuống phía dưới cầu thang.



Vách tường rất ẩm ướt, nhựa đường dính đầy trên hành lang, trong không khí thoang thoảng mùi mặn đặc trưng của biển. Bởi vì vách tường rất ẩm ướt nên rong rêu mọc đầy trên đó đồng thời tản ra mùi hôi thối. Cả cầu thang đều bị bao trùm bởi những dây mây kì lạ, những dây mây này bò lan ra khắp xung quanh. Lúc tinh thần lực của Đường Yên chạm vào những dây mây thì cảm nhận được có đang co rút lại.



Đường Yên kéo Mạnh Lộ lại, dùng kiếm chỉ dây mây to bằng cánh tay ở trên bậc thang gần đó, dây mây này đang quấn quanh một cái xác, cái xác này đã bốc mùi hôi thối không chịu nổi, bị những dây mây quấn rất chặt. Chỗ này quá ẩm ướt, người này chết cũng đã lâu nên cái xác trở nên trắng bệch phù thũng, hai mắt lồi lên nhìn có vẻ rất đáng sợ!



“Những sợi dây mây này rất quái dị, cẩn thận đừng tới gần nó!” Đường Yên vừa mới nói xong thì đột nhiên có một tiếng hét vang lên. “A!” Một cái bóng màu xanh nhanh như tia chớp quét qua chỗ An Du đang đứng, nhìn kĩ thì là một sợi dây mây mềm dẻo đang bò lên mắt cá chân trái An Du, những cái gai tên đó thì đâm vào da thịt cô ấy muốn kéo cô ấy vào trong cầu thang tối tăm kia.



Quá nhanh!



Tất cả mọi chuyện phát sinh chỉ trong chớp mắt, Việt Kỳ hồi phục tinh thần lại trước tiên, anh nhanh chóng ngưng tụ đao băng trong tay rồi chém mạnh xuống.” Chỗ sợi dây mây bị chém đứt rỉ ra một chất dịch màu xanh biếc, chỉ trong nháy mắt những dây mây đang bò đầy trên cầu thang đã biến mất. Trên mặt đất chỉ còn lại một đoạn dây mây dài khoảng nửa mét màu xanh đang không ngừng vặn vẹo và vẫn cố quấn quanh mắt cá chân trái của An Du.



An Du kinh hoảng, ngồi xổm xuống vén ống quần lên, trên mắt cá cô xuất hiện vô số lỗ nhỏ, ở những lỗ nhỏ đó có chất dịch màu xanh biếc hòa lẫn với mà, rất là kì lạ! An Du lắc đầu muốn thoát khỏi tình trạng choáng váng, Lâm Mông lập tức phát hiện ra An Du không thích hợp nên nhanh chóng đỡ An Du chỉ chực ngã xuống.



“Thực vật, là thực vật biến dị.” Đường Yên bình tĩnh nói rồi mở ba lô lấy ra một lọ thuốc giải độc, bảo Lâm Mông cho An Du uống vào: “Trong những cái gai của dây mây này có độc tố, nếu bị nó đâm thì sẽ choáng váng rồi ngất đi, không ngờ những loại thực vật cũng bắt đầu mơ ước đến loại người rồi.” Đường Yên lấy một bình thuốc khác ra phân phát cho mọi người, người thay đổi, động vật thay đổi, hiện tại đến phiên thực vật sao?



Việt Kỳ ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm đoạn dây mây đang vặn vẹo trên mặt đất kia, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nhất định phải mang thứ kia đi, dị biến ở Thanh Hải đã vượt xa dự đoán lúc đầu rồi.” Sau đó Việt Kỳ khởi động dị năng hệ hỏa, thiêu trụi đoạn dây mây kia thành một đống tro tàn.



“Thực vật sợ lửa, dị năng giả hệ hỏa đi trước để giải quyết chúng nó!” Mặc kệ những người đó có kế hoạch cái gì, chuyện dị biến này không chỉ thúc đẩy tang thi, thú biến dị phát triển trí tuệ mà ngay cả thực vật cũng đều biến dị, nếu không nhanh chóng tiêu hủy thứ kia thì chỉ sợ kế tiếp sẽ tổn thất rất nặng nề.



Việt Kỳ nhắm mắt lại sau khi mở mắt ra thì trong đó chỉ còn lạnh lùng: “An Lộ, mau liên lạc với các lão, bảo bên kia nhanh chóng chuẩn bị tiếp nhận thứ đó, việc này nhà họ Việt không nhúng tay vào không được đồng thời cũng bảo bọn họ đề phòng nhà họ Hình và nhà họ Lưu, chuyện lần này hai nhà bọn họ không thoát được liên quan.”



“Em đã biết!” An Lộ xoay người, lấy ra một cái máy truyền tin nhỏ sau đó liên lạc với các lão của quân khu trung tâm, nhân tiện để cho nhà họ An và nhà họ Việt trao đổi.



Trong không gian âm u ẩm ướt, bốn phía có không ít các thi thể, từ quần áo của những người này thì không khó để nhận ra bọn họ là nhân viên nghiên cứu của tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181, cái chính là tại sao bọn họ lại chết ở chỗ này? Lúc tận thế mới chỉ bắt đầu thì những giáo sư thuộc viện nghiên cứu đều được mang đi đầu tiên, không có lí gì lại chết ở chỗ này cả, trừ phi bọn họ từ chối cành oliu của chính phủ.



Tiếng bước chân của mọi người cứ như quanh quẩn trong hành lang dài âm u, tĩnh lặng. Mọi người cẩn thận cầm chặt đèn pin, đánh giá xung quanh, không gian rất rộng rãi, hẳn là phòng nghiên cứu ở dưới đất.



“Cẩn thận!”



Việt Kỳ đột nhiên lên tiếng, nghe thấy giọng nói của anh, Đường Yên lập tức lùi lại mấy bước, ngay sau đó nhìn thấy một khối băng xuất hiện bao trùm không gian phía trước trong phạm vi hai mét. Mọi người ngừng thở, mượn ánh sáng từ đèn pin, cúi đầu nhìn xuống thì thấy bên trong khối băng là một dây mây màu xanh, trên sợi dây mây này là vô số các gai nhọn hoắt.



Ngay sau đó có hàng hà sa số dây mây bị phủ kín bởi đám gai nhọn bò tới từ bốn phương tám hướng, bọn nó như những mũi tên sắc bén đã rời cung, tấn công thẳng về phía đám người Đường Yên. Nhìn những sợi dây mây đang bò chen chúc nhau thì mọi người không khỏi rùng mình nhưng đã lấy lại tinh thần và lập tức ra tay.



Đường Yên vung tay lên, ném một tia sét vào sâu trong hành lang: “Ầm.... “ Một tiếng nổ thật lớn vang lên, Việt Kỳ dùng lửa đốt cháy những dây mây đang có ý đồ quấn quanh lấy mình, ngọn lửa bò dọc theo sợi dây mây, không bao lâu sau bên tai liền nghe thấy được tiếng gào thét bén nhọn: “Gào gào....”



Có thể là bị chọc giận nên càng đi vào bên trong, dây mây càng dày đặc, tấn công cũng càng thêm điên cuồng. Đường Yên vung kiếm được phủ dị năng lên, dứt khoát chém đứt tất cả dây mây cản đường mình.



Không bao lâu sau mọi người đã đi tới một đại sảnh trống trải, bên trong đại sảnh đầy những dụng cụ thí nghiệm rỉ sắt loang lổ, nằm lộn xộn trên mặt đất. Ở góc sâu nhất trong đại sảnh có một cây đại thụ. Gốc của cây đại thụ này ở bên trong một cái rãnh chứa chất dinh dưỡng, trong cái rãnh đó có một người, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai mắt cũng trắng dã, tay chân bị gốc cây quấn quanh, dây mây màu xanh đều xuất phát từ cái cây này.



An Lộ nghi ngờ nhìn cái rãnh rãnh dinh dưỡng và cả khuôn mặt của người bị cái cây quấn lấy kia: “Đại ca, hình như người kia là Tương Quốc Huy. Hóa ra là ông ta đã chết, khó trách tìm khắp nơi mà không thấy ông ta.”



Những dây mây bị lửa đốt cháy đều điên cuồng vùng vẫy mong muốn thoát khỏi ngọn lửa đang thiêu trọi mình. Khuôn mặt người trắng bệch kia không ngừng phát ra tiếng thét thê lương chói tai, dây mây cũng không ngừng vùng vẫy muốn dập tắt ngọn lửa trên những sợi dây mây đang bị đốt cháy. Không thể nghi ngờ cây đại thụ biến dị này đã sinh ra trí tuệ, mọi người liếc nhìn Tương Quốc Huy đang bị đại thụ quấn lấy thì toàn thân đều cảm thấy lạnh lẽo. Cũng may là bọn họ đang ở tầng hầm, nếu là ở bên ngoài thì chẳng phải là cây đại thụ này càng thêm lợi hại sau...



“Nhìn vị trí bên cạnh rãnh dinh dưỡng đi.” Đột nhiên giọng nói cứng nhắc, lạnh lẽo của Lâm Tam vang lên làm mọi người đều hoảng sợ đưa mắt nhìn sang. Nhất thời sắc mặt mọi người trở nên xám xịt vì thứ mọi người nhìn thấy chính là ở bên cạnh rễ cây chỗ rảnh dinh dưỡng có rất nhiều thi thể chồng chất lên nhau, khuôn mặt của mỗi người đều rất sợ hãi, ngoại trừ mặt thì cả người đều dây mây quấn quanh, ở huyệt thái dương của mỗi thi thể đều bị một cái rễ cây đâm vào. Có người, có tang thi, có thú biến dị, khó tránh cây đại thụ biến dị này bị giới hạn ở tầng hầm nhưng thực lực vẫn mạnh như vậy, thì ra cây đại thụ biến dị này đã hấp thu rất nhiều năng lượng của tang thi, thú biến dị!



“Khó trách xung quanh tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 lại tụ tập vô số tang thi, thú biến dị. Đoán chắc là do thứ này giở trò quỷ đây.” Lúc đầu thì phát ra năng lượng dụ dỗ tang thi và thú biến dị tới sau đó cắn nuốt chúng nó, thật là giảo hoạt!



Hình như cây đại thụ biến dị này cảm nhận được uy hiếp nên mặt người ở chính giữa gốc cây há mồm gào thét hai tiếng, ngay sau đó có vô số dây mây dữ tợn tấn công đám người Đường Yên. Việt Kỳ đứng ở trước gốc cây đại thụ biến dị, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa có.



“Trí tuệ của cây đại thụ biến dị này không thua gì nhân loại, mọi người hãy cẩn thận một chút. Thực lực của đám dây mây này đã gần bằng dị năng giả cấp ba, còn thân cây biến dị thì khả năng không thua kém một dị năng giả cấp năm.” Việt Kỳ không quay đầu lại, trong lòng bàn tay hiện lên ngọn lửa, cho dù có biến dị thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng vẫn là thực vật, hỏa khắc mộc, đây là chân lý không thay đổi được!



Đường Yên lui về phía sau, Khô mộc quyết trong cơ thể không ngừng vận chuyển, cô phải nắm chặt thời gian để khôi phục lại tinh thần lực vừa mới tiêu hao. Lúc rời khỏi căn cứ Thanh Long thì ông đã cho cô vũ khí sinh hóa kiểu mới, chỉ trong nháy mắt vũ khí đã bao lấy cánh tay Đường Yên đồng thời cô cũng lấy tinh hạch ra để nạp năng lượng. Vũ khí sinh hóa kiểu mới có thể trực tiếp chuyển hóa tinh hạch thành năng lượng, đây là điểm khác nhau với vũ khí sinh hóa thế hệ đầu hơn nữa lực sát thương cũng lớn hơn rất nhiều.



Nhìn cây đại thụ biến dị đột nhiên yên tĩnh lại, vẻ mặt của mọi người càng thêm nghiêm túc.



Ánh mắt Đường Yên sắc bén, im lặng vòng ra phía sau đánh lén hai cái rễ cây màu nâu: “Bang bang.... “ hai tiếng súng vang lên, xung lực cực lớn làm rễ cây bị chặt đứt. Rễ cây bị đứt vặn vẹo vài cái sau đó hóa thành tro tàn, đây mới là điểm bá đạo nhất của vũ khí sinh hóa kiểu mới. Những người khác đều khiếp sợ nhìn vũ khí trong tay Đường Yên, đáy mắt tràn đầy sự hoảng hốt.



“Đây là vũ khí sinh hóa mới nhất do trung tâm nghiên cứu sinh hóa ở căn cứ Thanh Long chế tạo ra, tổng cộng có ba cái, trong tay Hình Liệt Phong và Hạ Dĩnh đều có một cái. Nếu gặp phải thì tốt nhất là tránh đi, uy lực của nó mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy.” Hãy đến diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Đường Yên thản nhiên nói, thực lực của rễ cây không kém gì dị năng giả cấp bốn nhưng chỉ một phát súng đã khiến rễ cây hóa thành tro tàn, không thể không nói thứ vũ khí này rất bá đạo.



Những bóng xanh của dây mây giống như một cái lưới, bao trùm lấy mọi người đang đứng trong đại sảnh kín không kẽ hở, một cái, năm mươi cái, một trăm cái... Chỉ trong nháy mắt, cả đại sảnh chấn động, vô số rễ cây từ dưới đất chui ra, những rễ cây này vô cùng mềm dẻo nhưng lại cứng hơn sắt thép.



Thấy thế, Việt Kỳ nhướng mày, cúi người xuống đặt tay lên mặt đất, chỉ trong nháy mắt cả đại sảnh đã bị đóng băng, theo đó cây đại thụ biến dị cũng bị đông cứng. Đường Yên nghiêng đầu sang một bên, giơ vũ khí trên tay lên, nhắm thẳng vào mặt người ở rãnh dinh dưỡng rồi bóp cò súng.



“Mạnh Lộ, cẩn thận!” Giang Ly đột nhiên đưa tay đẩy Mạnh Lộ sau đó lăn một vòng tránh những dây mây đang đâm tới.



“Sao lại thế này?” Dịch Thao vừa bước vào đại sảnh đã nhìn này cảnh tượng quần ma loạn vũ này (vô số ma quỷ nhảy múa), trong mắt hiện lên chấn động. Dịch Thiến thì dùng chân phải làm điểm tựa, xoay tròn đá văng những dây mây đang muốn tấn công mình, đợi khi hai người thấy rõ cây đại thụ biến dị ở gần rãnh dinh dưỡng thì vẻ mặt lập tức thay đổi.



“Cẩn thận, đừng để bị gai của dây mây đâm trúng, thứ này rất kì lạ, có độc đấy!” Thấy Dịch Thao ra tay, Miêu Trạch nhẹ nhàng thở ra, giọng nói cũng thoải mái hơn hẳn, vừa rồi đúng là nguy hiểm thật, nếu không có Dịch Thao, Dịch Thiến tiến vào kịp lúc thì thiếu chút nữa cậu đã bị dây mây đâm thủng ngực trái rồi.



“Pằng!” Đường Yên bắn một phát súng nhưng bị đại thụ né được. Đường Yên cúi đầu nhìn đống tro tàn dưới mặt đất, cây đại thụ biến dị này có khả năng tái sinh, chỉ cần chặt đứt một cái rễ hoặc một dây mây của nó thì một cái khác sẽ mọc ra thay thế, rễ cây càng mềm dẻo thì càng mạnh, càng khó đối phó hơn!



“Dị năng tái sinh?” Đường Yên bĩu môi, vẻ mặt có chút mệt mỏi.



“An Lộ, phải nhanh chóng tìm ra vị trí của thứ kia, tôi nghi ngờ Tương Quốc Huy đã nuốt thứ kia rồi. Cây đại thụ biến dị này chính là Tương Quốc Huy, hơn nữa nó lại có dị năng tái sinh, chúng ta đánh tiếp cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.” Việt Kỳ lên tiếng nói sau đó kiềm chế cây đại thụ ở chính diện để cho An Lộ có thời gian nhanh chóng tìm ra vị trí của thứ kia.



“Là vật gì vậy?” Miêu Trạch nghi hoặc hỏi, cậu nghe một lúc lâu mà vẫn không hiểu rốt cuộc thứ kia trong miệng Việt Kỳ là cái gì?



“Một trái tim màu đỏ rất kì dị!” An Lộ nhìn Việt Kỳ một cái, Việt Kỳ nhẹ nhàng gật đầu.



“Trái tim… trái tim?” Miêu Trạch mạnh ngẩng đầu, nhìn sang An Lộ, nghe được đáp án này, Đường Yên cũng không nhịn được mà quay sang, nghi ngờ nhìn An Lộ. Thứ kia là một trái trim màu đỏ sao? Là cái gì đây...



“Đúng vậy, là một trái trim màu đỏ rất kì lạ, nhớ kỹ nếu nhìn thấy thứ kia thì tuyệt đối không được dùng tay chạm vào nó, thứ đó rất kì lạ.” An Lộ nghiêm túc nói. Trong mắt hiện lên cẩn thận, thứ đó hết sức tà môn, rõ ràng là đã chết nhưng vẫn còn đập được.



“Thứ mọi người đáng nói đến có phải cái kia hay không?” Đường Yên duỗi ngón tay chỉ xuống phía dưới mặt người ở giữa cây đại thụ biến dị, chỗ đó bị vô số dây mây che nhưng vẫn có thể thấy loáng thoáng trái tim màu đỏ, cho dù khoảng cách khá xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim đập rất trầm ổn.



“Đúng rồi, chính là nó.” An Lộ nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Việt Kỳ, chỗ đó lại không dễ ra tay. Làm sao bây giờ?



“Chúng ta phải kiềm hãm cây đại thụ biến dị này lại, Đường Yên thì tìm cơ hội lấy trái tim kia lên rồi bỏ vào trong cái hộp này. Nhớ là phải cẩn thận, không nên đụng vào nó.” Việt Kỳ không biết từ nơi này lấy ra một cái hộp màu đen có chạm khắc hoa văn rất kì lạ đưa cho Đường Yên.



Dịch Thao nhìn chằm chằm trái tim như ẩn như hiện bị dây mây che lấp sau đó xoay người nhìn Dịch Thiến: “Anh là người nhà họ Việt sao?”



“Hai người là ai?” Việt Kỳ lạnh lùng, không thèm che giấu sát khí trong đáy mắt, anh liếc nhìn hành lang rất dài kia, không thể kéo dài thêm được nữa. Rất nhanh đám người Hình Liệt Phong sẽ đến được đây, tuyệt đối không thể để thứ này rơi vào trong tay hai nhà Hình, Lưu được.



“Người của Hậu thượng tướng ở căn cứ Bạch Hổ.” Dịch Thao nói.



“Nếu đúng là người của ông ấy vậy thì dễ nói chuyện rồi.” Việt Kỳ hu hồi ánh mắt sắc bén, tập trung nhìn cây đại thụ biến dị trước mắt. “Là bây giờ, ra tay mau!” Chỉ trong nháy mắt Việt Kỳ đã làm cho cả đại sảng đóng băng lần nữa. Trong tay anh cũng đang cầm một cây kiếm bằng băng, cây kiếm rất sắc bén, chặt đứt tất cả dây mây của cây đại thụ biến dị muốn đến gần. Ngay sau đó Việt Kỳ nhanh nhẹn đâm thằng kiếm bằng vào chính giữa trán mặt người của cây đại thụ biến dị.



“Răng rắc...” Toàn bộ rãnh dinh dưỡng bể tan tành, cây đại thụ biến dị dần dần rủ xuống, trong nháy mắt đó có một thứ gì đó màu đỏ đỏ rớt ra, bóng dáng Đường Yên lóe lên, ngay lập tức mở hộp ra để cho thứ đó rơi vào trong hộp.



Lúc này cây đại thụ biến dị giận dữ dị thường, dây mây, rễ cây giống như nổi điên tấn công bọn họ, cả đại sảnh đều rung động, hình như là sắp sụp xuống. Mọi người đều đứng không vững, chỉ có thể lảo đảo theo sự chấn động của mặt đất.



Việt Kỳ mở mắt ra, một ngọn lửa đỏ rực xuất hiện trong lòng bàn tay anh nhanh chóng đánh thẳng về phía thân cây biến dị. Thân cây đại thụ này vốn đang rất sum suê nhưng sau khi bị ngọn lửa nhiệt độ cao bao trùm thì toàn thân cây đều hiện lên vết cháy xém, dây mây không còn động đậy, giống như không có sức sống nữa. Đường Yên liếc nhìn thi thể ở bên trong rãnh dinh dưỡng, ánh mắt rét lạnh, lôi điện hình cánh tay khổng lồ từ trên trời bổ xuống, uy lực không hề thua kém ngọn lửa của Việt Kỳ, chỉ trong nháy mắt cây đại thụ đã bị đốt trụi chỉ còn lại thân cây.



Mọi người chưa kịp ra tay lần nữa thì thân cây biến dị trong rãnh dinh dưỡng dần dần mủn ra, để lộ một thi thể khô quắt, vị trí trái tim của thi thể đó là một lỗ trống bằng quả đấm, bên trong không có gì cả.



Sau khi thấy rõ thì sắc mặt Việt Kỳ lạnh như băng, vung tay tạo nên ngọn lửa đốt thi thể đó thành tro bụi. Sau khi thi thể hóa thành tro tàn thì dưới đáy của rãnh dinh dưỡng lộ ra một vật gì đó sáng lấp lánh. Nó không tròn trịa như tinh hạch, lại hơn lớn hơn huyết hạch, bên trong còn có những vệt đỏ dài giống như tia máu.



“Đây là tinh hạch sao?” Đường Yên kinh ngạc, nhặt đồ vật giống như viên ngọc lấp lánh dưới rãnh dinh dưỡng lên, khi chạm vào nó thì cảm thấy rất lạnh lẽo, khác với tinh hạch và huyết hạch khi chạm vào thì có cảm giác ấm áp. Rất kỳ quái!



Việt Kỳ lắc đầu, nhìn mọi người chung quanh rồi nói: “Đây là lăng tinh, là kết tinh năng lượng trong đầu dị năng giả.”



“Cái gì? Dị năng giả cũng có thể hình thành hạch năng lượng sao?” Miêu Trạch chấn động, không dám tin nên giọng nói có chút lớn. Nếu việc này là thật sự, như vậy... Chẳng phải là sẽ có người vì thăng cấp mà lựa chọn săn bắt dị năng giả sao? Điều này làm sao có thể?



“Tang thi, thú biến dị đều thay đổi và tiến hóa, dị năng giả cũng như thế! Vì sao dị năng giả không thể hình thành hạch năng lượng được? Chỉ là trước kia không có ai biết việc này mà thôi!” Việt Kỳ lạnh lùng nói, sau đó đưa lăng tinh cho Đường Yên: “Lăng tinh của dị năng giả có thể chuyển hóa một trăm phần trăm, có nghĩ là thế nào thì tôi nghĩ việc này mọi người đều hiểu, việc này tốt nhất là không nên tiết lộ ra ngoài, nếu không....”



Lúc dị năng giả hấp thu tinh hạch và huyết hạch thì tối đa chỉ có thể chuyển hóa được khoảng 80% năng lượng trong đó nên chuyển hóa 100% là gì thì không cần Việt Kỳ giải thích, trong đáy lòng của mọi người đều hiểu rõ. Điều này cũng làm có nghĩa là có thể dị năng giả cấp cao sẽ vì thăng cấp mà săn bắt dị năng giả cấp thấp, gà nhà đá nhau!



“Chẳng lẽ năng lượng của tinh hạch và huyết hạch đều không thể chuyển hóa 100% được sao?” Đường Yên nghi ngờ, nắm chặt lăng tinh sau đó ngẩng đầu nhìn Việt Kỳ, cô vẫn luôn cho rằng năng lượng trong tinh hạch và huyết hạch đều có thể chuyển hóa 100%, chẳng lẽ không đúng như vậy?



“Không thể, nhiều nhất chỉ có thể chuyển hóa được 80%, đương nhiên cũng có một số người có thể chất đặc biệt thì có thể chuyển hóa được 90%. Không ai có thể chuyển hóa được 100% cả.” Việt Kỳ giải thích, việc này ở quân khu trung tâm cũng không phải bí mật, trong bốn căn cứ lớn cũng có không ít người biết. Có thể chuyển hóa 90% có nghĩa là tuy hai dị năng giả đó đồng cấp nhưng tương lai sẽ chênh lệch nhau rất nhiều!



“Là như vậy sao?” Đường Yên nhanh chóng cúi đầu, che giấu kinh ngạc trong mắt. Cô vẫn luôn cho rằng tinh hạch có thể chuyển hóa toàn toàn, như vậy về sau không thể hấp thu tinh hạch hoặc là huyết hạch ở trước mặt người khác được. Việc cô có thể chuyển hóa 100% tinh hạch và cùng huyết hạch tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không sẽ rất phiền toái.



Đường Yên đưa cái hộp cho Việt Kỳ, cô biết Hình Liệt Phong và Lưu Hãn Vũ đều nhìn chằm chằm thứ này, giữ nó tuyệt đối là phiền phức cực lớn. Mặc dù rất hiếu kỳ nhưng cô vẫn hiểu được nặng nhẹ! Việt Kỳ vừa nhận thứ đó thì bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân.



Việt Kỳ liếc mắt ra hiệu với An Lộ, An Lộ nhanh chóng nhận lấy cái hộp trong tay Việt Kỳ rồi bỏ vào không gian. Sau đó vẻ mặt bình tĩnh làm như không có chuyện gì thanh lí đại sảnh bởi vì không có cây đại thụ biến dị trấn giữ nên đám tang thi bị áp chế bấy lâu nay tuôn ra ào ào như ong vỡ tổ.



“Việt Kỳ!” Lưu Hãn Vũ từ bên ngoài vọt vào, theo sát phía sau là một đám người.



“Có việc gì không?” Việt Kỳ cầm súng, không quay thèm quay đầu lại mà tập trung bắn chết những tang thi đang chen chúc bò ra khỏi rãnh dinh dưỡng. Anh nhìn bức tường bị sập phía sau rãnh dinh dưỡng, không nghĩ tới Tương Quốc Huy lại điên cuồng như vậy, đằng sau bức tường đó giam giữ mấy trăm người, hẳn là đây là nơi mà ông ta làm thí nghiệm nên sau khi bệnh độc tang thi bùng nổ thì những người bên trong không một ai chạy thoát cả.



“Thứ kia ở đâu rồi?” Hai mắt Lưu Hãn Vũ trợn tròn, hung tợn nhìn mọi người trong đại sảnh. Hình Liệt Phong đứng ở phía sau Lưu Hãn Vũ, ẩn giấu chính mình nhưng hai mắt lại nhìn thẳng vào Đường Yên, anh mắt bí hiểm làm cho người không đoán ra lúc này Hình Liệt Phong đang suy nghĩ cái gì.



Đường Yên nhún vai, hoàn toàn không để ý Hình Liệt Phong. Lúc nãy bọn họ đã xé rách mặt nên không cần tiếp tục giả bộ nữa, chỉ là lúc này không thấy bóng dáng đám người Hạ Dĩnh làm cho Đường Yên có chút bất an.



“Thứ gì?” Việt Kỳ lạnh nhạt nói, lúc này mọi người đều đang bận tiêu diệt tang thi, không ai rảnh để ý đến ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lưu Hãn Vũ cả: “Chuyện dị biến ở Thanh Hải, tôi sẽ điều tra rõ ràng, hi vọng là không có liên quan gì đến hai nhà Hình, Lưu, nếu không thì các lão bên kia nhất định sẽ không bỏ qua!”



Nói xong thì Việt Kỳ thu hồi súng ống, không thèm quay đầu lại mà đi ra khỏi đại sảnh.



Mấy người Đường Yên cũng đi theo, lúc cô đi ngang qua chỗ Hình Liệt Phong thì nghe thấy giọng nói cực kì lạnh lẽo: “ Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Thấm Nhã, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến bác sĩ Đường!”



“Tôi sẽ nói!” Đường Yên ngừng lại một chút sau đó lướt qua Hình Liệt Phong đi ra ngoài. Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Đường Yên lóe lên ngọn lửa rồi biến mất. Hình Liệt Phong thật sự tưởng rằng cô dễ bắt nạt sao? Nhưng nhà họ Hình còn chưa có mộ tay che trời ở căn cứ Thanh Long mà vẻ mặt Hình Liệt Phong lại chắc chắc, chẳng lẽ Hạ Dĩnh thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK