Đôi mắt Mộc Thường đã mù, tỉ thí tiếp theo của nhóm thứ nhất hắn cũng không thể tham gia nữa rồi.
Hắn vốn dĩ được công nhận là người mạnh nhất của nhóm một, nhưng cứ như vậy thì vô hình chung đã làm yếu đi sức cạnh tranh của nhóm.
Diệp Lăng Nguyệt vừa đi xuống thì Đường Ly cùng nhóm với nàng mặt cười tươi đi lên trước.
“Lăng Nguyệt, cô nương thật lợi hại. Như vậy xem ra hạng nhất của nhóm chúng ta nhất định là cô nương rồi. Lát nữa tỉ thí của ta và cô nương, ta sẽ bỏ quyền.”
Đường Ly cũng không ngờ Mộc Thường lại bị loại nhanh như vậy.
Hắn nhìn thấy thế thì rất là khâm phục Diệp Lăng Nguyệt, hoàn toàn không có ý nghĩ cạnh tranh với Diệp Lăng Nguyệt nữa.
Có viên ngọc của Mộc Thường nên tỉ thí tiếp theo Diệp Lăng Nguyệt đều toàn thắng, hơn nữa mỗi lần phân định thắng thua đều trong vòng ba chiêu.
Điều khiến Diệp Lăng Nguyệt bất ngờ là thân thủ của Đường ly cũng không tệ, trong nhóm này hắn cũng giữ chiến tích toàn thắng.
Duy chỉ có lúc đối diện với Diệp Lăng Nguyệt thì chủ động bỏ quyền, với chiến tích chín trận thắng tám nên giành được hạng hai trong nhóm nhỏ.
Diệp Lăng Nguyệt và Đường Ly cũng trở thành người của tổ thứ nhất thăng hạng lên Đấu Thập Cường của ngày thứ ba.
“Cô gái giặt đồ, cái người tên Đường Ly đó muội cẩn thận một chút.”
Diệp Lăng Nguyệt vừa quay về chỗ ngồi của khán giả thì Tiểu Đế Tân đã nhắc nhở nàng.
“Sao? Huynh nhìn ra hắn có gì không ổn à?”
Diệp Lăng Nguyệt đối với Đường Ly cũng không có tín nhiệm nhiều, người này tuy mấy ngày nay đều khách khí đối với nàng, nhưng sự cảnh giới đối với người lạ của Diệp Lăng Nguyệt trước giờ đều rất cao, càng không thể nói là thiện cảm gì.
Chỉ là vì trong tạp dịch, người thuận lợi thăng hạng quả thực quá ít, Đường Ly nếu là bằng hữu thì sau này có lẽ có thể thêm một người chăm sóc khi vào chiến trường cổ.
“Cũng không có gì không ổn, chỉ là cảm thấy người này có hơi u ám.”
Tiểu Đế Tân lườm nhanh Đường Ly một cái.
Có lẽ là vì trên người còn lưu lại một chút dấu ấn của Vu Trọng, nên Tiểu Đế Tân ở trước mặt Diệp Lăng Nguyệt thỉnh thoảng sẽ lộ ra thần sắc hoàn toàn không giống với tuổi tác và vẻ ngoài của chàng.
Sự không tín nhiệm đối với Đường Ly bắt nguồn từ bản năng của Tiểu Đế Tân.
Khi còn là quỷ đế, Vu Trọng từng tiếp xúc với các loại người có bối cảnh đen tối.
Người tốt và người xấu, chàng hầu như vừa nhìn thì có thể nhận ra được.
Trên người của Đường Ly có một loại khí tức nguy hiểm.
“Ta sẽ có chừng mực. Sắp đến lượt cậu tỉ thí rồi, không cần phân tâm vì việc này.”
Diệp Lăng Nguyệt nói giống như đang suy nghĩ gì đó.
Tỉ thí tiếp theo hầu như là không mấy hồi hộp, tình hình thi đấu cũng tương đương với mong đợi trước đó của Diệp Lăng Nguyệt.
Tiểu Đế Tân vừa lên trận thì đối thủ của y đã sợ vỡ mật, y giành được hạng nhất nhóm nhỏ của nhóm này rất dễ dàng.
Tần Tiểu Xuyên cũng thuận lợi tiến bậc với hạng nhất nhóm nhỏ.
Còn nhóm của Vũ Duyệt, sau khi có sự dặn dò trước đó của Diệp Lăng Nguyệt thì Vũ Duyệt cũng lưu tâm nên không lấy đá chọi đá với Tuyết Huyên.
Cũng trong quá trình tỉ thí, nàng phát hiện Tuyết Hiên đã uống cấm dược, thực lực của Tuyết Huyên lớn mạnh vượt bậc, đấu mấy vòng đều giữ kỷ lục bất bại.
Vũ Duyệt sau khi đánh mấy chiêu với nàng ta thì giả vờ không địch nổi mà thoái lui.
Cuối cùng Tuyết Huyên giành được hạng nhất nhóm nhỏ, Vũ Duyệt với chiến tích chín trận thắng tám thua một nên dùng thân phận hạng hai nhóm nhỏ tiến bậc.
Khi đến lượt Hồng Minh Nguyệt cũng là báo ứng, vận may của nàng ta có chút không tốt lắm, gặp phải mấy nữ đệ tử ngoại môn thấy nàng ta gai mắt.
Thực lực của mấy nữ đệ tử đó cũng không tầm thường, Hồng Minh Nguyệt đã tốn một ít công phu nhưng lại đánh hòa với một cô gái trong số đó.
Cuối cùng đồng hạng nhất với nữ đệ tử đó, tiến vào Đấu Thập Cường.
Mã Chiêu ở trong nhóm của hắn giành được hạng nhất, toàn trận hát vang khúc ca khải hoàn, giành được thắng lợi.
Người duy nhất có thể gọi là có hơi không bảo đảm chính là Hoàng Tuấn, y và mấy cao thủ nội môn đụng phải nhau, vất vả tỉ thí mấy trận cuối cùng miễn cưỡng giữ được hạng hai, tiến vào Đấu Thập Cường.
Ngày thứ hai kết thúc, con ngựa đen lớn nhất của Đấu Vượt Cấp không ai khác là Diệp Lăng Nguyệt. Đối với việc này, đám người Tuyết Phong và cả Hồng Minh Nguyệt đều rất căm hận.
Sau khi thi đấu kết thúc, Hồng Minh Nguyệt đang muốn rời đi thì lại bị Mã Chiêu chặn lại.
Tỉ thi hai ngày nay, Mã Chiêu dù là người điếc thì ít nhiều cũng nghe được một số tin đồn về Phi Nguyệt.
“Trong tông môn mấy ngày nay có một số tin đồn liên quan đến muội. Phi Nguyệt, ta chỉ hỏi muội một câu, muội và những đệ tử đó có quan hệ không?”
Sắc mặt Mã Chiêu có hơi khó coi.
Điều hắn thích nhất ở Phi Nguyệt chính là nàng ấy tuy có rất nhiều người ái mộ nhưng chưa từng kiêu ngạo ỷ vào sự chiều chuộng, vẫn luôn giữ phong thái băng thanh ngọc khiết.
Nhưng những tin đồn đó lại làm tan vỡ tất cả những ảo tưởng của Mã Chiêu, hắn chỉ cảm thấy trên đầu mình có đám mây xanh đang lơ lửng, rất là nhục nhã.
Tâm trạng Hồng Minh Nguyệt không vui, lại bị Mã Chiêu trách mắng như vậy nên càng không vui.
Nhưng nàng ta kìm nén lửa giận, làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Mã Chiêu, huynh nói bậy gì thế, đó đều là những lời người khác làm tổn thương muội, huynh là cộng sự song tu với muội, sao có thể không phân thị phi giống họ.”
Mã Chiêu thấy nàng ta nước mắt ngắn dài giống như đóa hoa bị nước mưa làm ướt vậy, lại nhớ đến dáng vẻ theo khuôn phép lúc nàng ta ở bên cạnh mình thường ngày thì lại mềm lòng.
“Phi Nguyệt, muội đừng hiểu lầm, ta chỉ là quá yêu muội nên mới nghi ngờ muội như vậy. Muội yên tâm, chỉ cần muội không làm thì ta nhất định tin muội. Những người đó nếu còn dám vu tội cho muội thì ta sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho họ, dù họ là phụ nữ ta cũng tuyệt đối không nương tay.”
Mã Chiêu nói xong, Hồng Minh Nguyệt lập tức hết khóc lại cười.
Nàng ta tựa vào lòng của Mã Chiêu.
“Mã Chiêu, huynh yên tâm, trong lòng muội trước giờ chỉ có một mình huynh. Để không làm lỡ tỉ thí của huynh nên muội mới không đến với huynh. Chờ đến khi chúng ta đều vào mười người đứng đầu thì muội sẽ cùng huynh viên phòng (1).”
Cứ thế, nàng ta ở bên tai Mã Chiêu nói lời hoa mỹ, đôi tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng vỗ về Mã Chiêu.
Mã Chiêu bị làm cho phân tâm, sớm đã quên mất việc bản thân bị cắm sừng.
Ở nơi không xa, một đôi mắt thù hằn nhìn chằm chằm vào hai người đó.
Tuyết Huyên tức giận, mặt hiện sát khí, hận không thể lên đó xé nát gương mặt giả tạo đó của Phi Nguyệt.
“Đồ tiện nhân đáng chết, đến lúc này còn giả vờ, ta lại muốn xem thử ngày mai ngươi còn giả vờ tiếp thế nào.”
Tuyết Huyên giậm giậm chân, ôm hận bỏ đi.
Mã Chiêu và Hồng Minh Nguyệt sau khi thân mật một lúc, kéo dài đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, sắc trời tối đi mới cáo biệt Hồng Minh Nguyệt một cách không nỡ rời xa rồi trở về Tuyết Phong.
Hồng Minh Nguyệt thì lại không rời khỏi ngoại môn ngay, chỉ là trong mắt đang suy nghĩ rồi đi về phía một nơi nào đó của ngoại môn.
Lúc đi đến một con hẻm vắng lặng, trong con hẻm đen kịt đó bỗng nhiên có một cái tay thò ra, kéo Hồng Minh Nguyệt vào đó.
Hồng Minh Nguyệt vừa muốn kêu lên thì đôi môi lại bị một thứ gì nóng hổi chắn kín rồi.
Hơi thở của đàn ông xộc đến, thân thể của Hồng Minh Nguyệt mềm nhũn, quở mắng một tiếng.
“Huynh muốn dọa chết muộn hay sao thế.”
“Phi Nguyệt sư muội, muội là bảo bối cục cưng của ta, dọa chết muội thì ta không nỡ.”
Người đàn ông cười nói một cách thâm trầm, ép Hồng Minh Nguyệt lên tường, lộ khuôn mặt ra.
Một khuôn mặt tà khí mang theo mấy phần anh tuấn, đó lại là Đường Ly trước đó cùng nhóm với Diệp Lăng Nguyệt.
***
(1) Viên phòng: chỉ người con dâu được nuôi từ nhỏ cùng chồng chưa cưới bắt đầu cuộc sống vợ chồng.