Những đứa trẻ này rõ ràng đều là lưu dân từ Trung Nguyên tới.
Lam Thải Nhi để ý đến dáng vẻ và giọng nói của những đứa trẻ này, vẻ mặt không khỏi lộ chút kinh ngạc.
Nhắc tới Trung Nguyên, nơi đó trước giờ vẫn là một nơi rất thần bí.
Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi chỉ có thể thông qua một ít thư tịch, biết rằng nó là một khu vực trung tâm ở đại lục.
Mấy năm nay, tà thuật Phương Sĩ ở khu vực Trung Nguyên tro tàn lại cháy, tu luyện tà thuật, không tiếc giết hại sinh linh, dùng trẻ nhỏ để luyện đan luyện khí, điều này khiến cho rất nhiều lưu dân lưu lạc đến Đại Hạ.
Chẳng qua là Đại Hạ quốc có quy định, lưu dân nếu không thành thạo một nghề thì không thể vào thành, chỉ có thể làm ăn xin, sống ở nông thôn.
Trước đó Lam Thải Nhi còn cảm thấy Yến Triệt đường đường là một người nam nhân, khí lực tràn trề, không đi làm việc cũng không đi đầu quân, nhất định là bởi vì sợ khổ sợ mệt, giờ mới biết thì ra là do sự tồn tại của những đứa trẻ này.
Với khả năng ăn của hắn, cho dù có tìm được công việc có thể nuôi sống chính mình thì cũng không thừa tiền để nuôi những đứa trẻ này.
Yến Triệt lúc thấy những đứa trẻ này, miệng liền nở một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Những đứa trẻ này đều là lưu dân đến từ Trung Nguyên, cha mẹ của bọn chúng nếu không phải trên đường bị bệnh chết thì cũng là bị bán đi làm nô lệ.
Yến Triệt trong những người này là người lớn tuổi nhất, lại có sức khỏe, hắn nghe nói ở Đại Hạ dễ dàng kiếm sống nên mang theo những đứa trẻ này đến Hạ Đô.
Chỉ tiếc trời không giúp người, hắn đến Hạ Đô tìm việc làm cũng không được như ý, cuối cùng chỉ có thể dựa vào việc đánh nhau mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Nhưng số tiền kiếm được lại rất ít, nên những đứa trẻ này mỗi ngày chỉ có thể uống chút cháo loãng, đứa nào cũng đói đến xanh xao vàng vọt.
“Mọi người cùng đến ăn mỳ đi, từng người từng người một, đừng chen lấn.”
Những đứa trẻ kia hoan hô lên, vây quanh chiếc xe của Yến Triệt.
Nhìn dáng vẻ ăn mỳ của những đứa trẻ kia, trong mắt Yến Triệt chất chứa đầy niềm vui.
Hắn làm người ngay thắng, trắng đen rõ ràng, ai đối tốt với hắn, hắn sẽ trả lại gấp bội.
Sau khi phát mỳ xong, hắn đi tới trước mặt Diệp Lăng Nguyệt rồi quỳ xuống.
“Người sống một đời chỉ quỳ trước mặt cha mẹ, ngươi quỳ như thế ta thật sự nhận không nổi. Những thứ này cũng không phải ta cho không, đây là một phần tiền lương ta thuê ngươi làm thị vệ cho ta.” Diệp Lăng Nguyệt đưa tay đỡ Yến Triệt.
“Ta nguyện ý làm thị vệ của tiểu thư, chỉ cần Yến Triệt còn một hơi thở thì nhất định sẽ không để cho tiểu thư phải chịu ấm ức.” Mắt của Yến Triệt tựa hồ nhưng đang ngân ngấn nước
Từ giờ khắc này, Diệp Lăng Nguyệt chính là chủ của hắn, nàng muốn hắn sống, hắn sẽ sống, nàng muốn hắn chết, hắn tuyệt đối không sống thêm.
“Lam tỷ tỷ, tỷ giúp Yến Triệt thu xếp một chút, ta có lời muốn nói với những đứa trẻ này.” Diệp Lăng Nguyệt thấy bộ dáng của Yến Triệt, hẳn là nhiều ngày đã không lau mặt chải tóc, nên nhờ Lam Thải Nhi dẫn hắn đi thay quần áo khác.
Lam Thải Nhi vừa đi, Diệp Lăng Nguyệt liền đi tới giữa đám trẻ kia.
Những đứa trẻ này đều là cô nhi không cha không mẹ, bọn chúng đối với người Đại Hạ phần lớn đều rất sợ hãi, lúc thấy Diệp Lăng Nguyệt thì theo bản năng lui về phía sau.
“Các ngươi bao lâu rồi chưa được ăn no?” Diệp Lăng Nguyệt ngắm nhìn bốn phía, chờ đợi câu trả lời.
Có lẽ là nghe giọng nói của nàng dễ gần, lại cho bọn chúng đồ ăn nên những đứa trẻ này chần chờ một lát rồi dùng giọng Hạ quốc không được rõ lắm mở miệng.
“Mỗi ngày đều ăn không đủ no.”
“Vậy trong các ngươi có ai không bị đánh qua, không phải chịu lạnh qua không?” Diệp Lăng Nguyệt nhìn từng khuôn mặt nhỏ nhắn.
Trước khi gặp những đứa trẻ này, Diệp Lăng Nguyệt còn tưởng rằng “ngốc nữ Diệp Lăng Nguyệt” đã là rất đáng thương, nhưng khi đem so với những đứa trẻ này thì ít nhất nàng còn có mẫu thân yêu thương.
Vấn đề này ngay cả một đứa bé cũng không trả lời được.
Bởi vì trong bọn họ không có ai là không phải chịu đánh, chịu mắng qua, thậm chí có người còn bị vu cáo là ăn trộm, bị gọi là tạp chủng.
“Vậy các ngươi có nguyện ý cùng với Yến Triệt đại ca của các ngươi đi theo ta hay không. Đi theo ta, các ngươi sẽ không bị khi dễ nữa, cũng không phải chịu lạnh chịu đói. Nhưng ta không nuôi các ngươi không công, đi theo ta thì các ngươi phải hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của ta, lúc cần thiết ta còn muốn giết người, các ngươi có dám hay không?” Diệp Lăng Nguyệt thoáng cái đã trở nên nghiêm túc.
Những đứa trẻ kia bị lời nói của Diệp Lăng Nguyệt dọa cho giật mình.
Nhưng sau đó ánh mắt của những đứa trẻ này liền thay đổi.
Những đứa trẻ này mặc dù tuổi tác còn nhỏ, nhưng do sớm đã lưu lạc, mất đi người thân, khiến cho quyết tâm của bọn chúng mạnh hơn so với bất kì ai.
Bọn chúng cũng muốn sống sót, muốn sống thật tốt.
“Chúng ta đồng ý.” Những đứa trẻ kia đều không chút do dự đồng thanh đáp.
“Lớn tiếng lên nào, ta không nghe được!” Diệp Lăng Nguyệt quát một tiếng.
“Chúng ta đồng ý đi theo tiểu thư, phục tùng mệnh lệnh của người.” Mười bốn chữ này giống như có một ma lực mạnh mẽ làm cho tất cả mọi người mặt ai cũng đỏ lên.
“Rất tốt, từ nay về sau, các ngươi chính là người của Quỷ Môn, ta là môn chủ của Quỷ Môn, ta sẽ chọn ra người có tư chất nhất trong số các ngươi, tiến hành huấn luyện, mười ba người ưu tú nhất sẽ trở thành vũ khí quan trọng nhất của ta, cũng chính là Quỷ Môn Thập Tam Sát.” Diệp Lăng Nguyệt hài lòng nhìn đám trẻ trước mặt này.
Khi Diệp Lăng Nguyệt nuốt hết tiểu kim khố của Sơn Hải Bang, lại được biết sự tồn tại của Quỷ Đế Vu Trọng, nàng liền sinh ra một ý nghĩ, thành lập một đội quân không thua kém gì Diêm Điện.
Tổ chức này gọi là Quỷ Môn.
Tên Quỷ Môn này được bắt nguồn từ Ngọc Thủ Độc Tôn tiền bối.
Ở đại lục trước giờ không có tổ chức Quỷ Môn này, nhưng bắt đầu từ hôm nay, Diệp Lăng Nguyệt nàng sẽ dẫn dắt các cô nhi ở Trung Nguyên trở thành các đệ tử đầu tiên của Quỷ Môn.
Lúc Lam Thải Nhi quay lại cùng với Yến Triệt, những đứa trẻ kia đều đã khôi phục lại thần sắc, nhìn qua thì vẫn làm đám trẻ ngây thơ hoạt bát kia, nhưng nếu để ý mắt của bọn chúng thì sẽ phát hiện trong mắt bọn chúng đã không còn sự hèn mọn và hèn nhát.
“Lăng Nguyệt, ngươi thật không biết ngươi tùy tiện nhặt lại nhặt được một bảo bối nha, ngươi hãy xem tên tiểu tử Yến Triệt này đi.”
Lam Thải Nhi mặt đầy hăm hở, lúc đi tới còn có một người ở phía sau.
Người kia thân hình cao lớn, tóc đã được cắt ngắn, râu cũng được cạo sạch, còn mặc quần áo thị vệ của Lam phủ.
Đến lúc hắn đi tới trước mắt của Diệp Lăng Nguyệt, Diệp Lăng Nguyệt cũng ngẩn ra, người này chính là Yến Triệt?
Xuất hiện ở trước mặt Diệp Lăng Nguyệt là một thanh niên tuấn tú, bàn về tướng mạo, Yến Triệt xem ra chỉ thua mỗi tên yêu nghiệt hoàn mỹ Phượng Tân mà thôi.
Bàn về khí chất, hắn cũng không sánh được với Quỷ Đế Vu Trọng, nhưng chính vì gương mặt, ngũ quan cũng không tính là vượt trội, nên khi phối hợp lại với nhau lại vô cùng đẹp mắt.
Lại thêm vóc người cao lớn của Yến Triệt, lúc này, đứng ở bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt lại có mấy phần giống với sứ giả hộ hoa.
Lúc này, Lam Thải Nhi lại cảm thấy dùng mười lượng bạc thu phục một tên thị vệ có thực lực và tướng mạo như vậy thật đúng là không uổng phí.