Giọng điệu này?
Diệp Lăng Nguyệt giật mình một cái, thậm chí quên mất động tác của tay mình.
Cô nhìn Đế Tân một cách ngơ ngẩn, có hơi thất thần.
“Chàng là...”
“Bạn đời của nàng, cha của con nàng, người đàn ông đính ước với nàng ở kiếp trước đời này và vô số đời sau. Đáp án này cô gái giặt đồ nàng có hài lòng không.” Đế Tân nhe miệng, cười rất tùy tiện.
Diện mạo đó khiến Diệp Lăng Nguyệt lại ngẩn ngơ, bỗng chốc vành mắt cô đỏ ửng.
“Chàng nhớ lại rồi? Chàng...”
Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên khóc lên.
Nước mắt ướt đẫm vạt áo trước của Đế Tân, thần sắc thiếu niên đột nhiên thay đổi, vẻ đắc ý và tùy tiện trước đó bỗng chốc không còn nữa.
Anh lúng ta lúng túng, người đàn ông trời không sợ đất không sợ này lúc này lại vì nước mắt của người phụ nữ anh yêu nhất mà không biết phải làm thế nào.
“Cô gái giặt đồ, nàng đừng khóc, nàng khóc khiến ta rối loạn rồi. Ta đáng chết, khiến nàng lo lắng. Ta, ta cũng không phải nhớ lại tất cả, ta chỉ nhớ một vài chuyện của chúng ta trước đây.”
Sau khi Đế Tân hấp thu mảnh nguyên thần đó, chỉ cảm thấy đầu óc giống như rơi vào trong sương mù dày đặc vậy.
Trong giấc mộng, anh nhớ lại một số chuyện, những chuyện đó có liên quan đến Phụng Đế, cũng có liên quan đến Vu Trọng.
Lúc này Đế Tân mới biết tiền thân của mình là một nam nhân tên là Phụng Đế và Vu Trọng.
Nam nhân tên Phụng Đế đó thậm chí có hôn ước với Diệp Lăng Nguyệt.
Nhưng trong ký ức, một phần lớn nhất là có liên quan đến Diệp Lăng Nguyệt.
Nữ nhân khiến hai tiền thân của anh đều yêu đến tận xương tủy.
Lúc nhớ lại những việc đó, Đế Tân có cảm giác như trút được gánh nặng.
Trước đó anh chưa tìm lại được ký ức, chỉ biết Diệp Lăng Nguyệt là cô gái giặt đồ của mình, nhưng cô ấy rốt cuộc có vui lòng trở thành cô gái giặt đồ của mình không thì Diệp Lăng Nguyệt vẫn chưa trả lời trực tiếp.
Nhưng nay xem ra Diệp Lăng Nguyệt là vị hôn thê thật sự của anh.
Vừa nhớ đến đây, Đế Tân đã tỉnh lại.
Sau khi anh tỉnh lại thì phát hiện thân thể của mình chỉ trong một đêm đã cao lớn hơn nhiều.
Còn Diệp Lăng Nguyệt thì nằm sấp bên cạnh mình, khóe mắt của cô còn có nước mắt rút lại thành một hình tròn nhỏ.
Đế Tân rất thương nên bồng cô ấy lên giường, ai biết lại vô ý làm cô ấy thức giấc.
Nhìn thấy bộ dạng kinh hoàng khi cô ấy tìm không được anh, Đế Tân lại hồi tưởng lại trong ký ức những hành động ngọt ngào từng có, không nhịn nỗi nên trở nên thất thường, hôn mãnh liệt cô ấy một trận.
Ai biết lại làm Diệp Lăng Nguyệt khóc luôn rồi.
Đế Tân vừa an ủi, vừa xoa dịu, cuối cùng khiến Diệp Lăng Nguyệt hết khóc lại cười.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi biết Đế Tân chỉ khôi phục một phần ký ức thì có hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại thì anh chàng này cũng coi như có lương tâm, ít nhất phần ký ức nhớ lại đầu tiên là có liên quan đến cô.
Chỉ là chừng đó rõ ràng vẫn không đủ.
Diệp Lăng Nguyệt quan sát Đế Tân.
Đế Tân ngày nay trông có vẻ đã là dáng vẻ mười bốn mười lăm tuổi, đứng với cô lại không cao hơn chút nào.
Thân hình đã không kém hơn cô bao nhiêu, nét mặt không còn vẻ non nớt của một đứa trẻ, chỉ là so với Phụng Đế hoặc Vu Trọng mà cô quen thì rõ ràng vẫn còn non trẻ rất nhiều.
Những điều đó cũng vẫn chỉ là vẻ bề ngoài, Diệp Lăng Nguyệt rất rõ điều quan trọng nhất liên quan đến Đế Tân là yêu lực của anh ta, yêu lực đó vẫn hồi phục chưa đến một phần mười.
Mảnh nguyên thần đó của Quỷ Cốc Nga, sức mạnh của nguyên thần không hề yếu, nhưng chỉ là một phần trong mảnh nguyên thần của Đế Tân.
Nếu yêu lực khôi phục toàn bộ, trở thành yêu tổ năm đó thì phải tìm lại mảnh nguyên thần và máu thịt còn lại của anh ấy.
“Vậy chàng có còn nhớ... nhớ Diêm Điện dưới lòng đất, còn nhớ Diêm Cửu không?”
Hai năm nay, Diệp Lăng Nguyệt không ngừng nhận được thư của Lam Thái Nhi, mắt thấy Tiểu Cửu Niệm ngày càng khôn lớn, Diệp Lăng Nguyệt sẽ nhớ đến Diêm Cửu hiện nay không rõ tung tích.
Đối với tỷ tỷ Lam Thái Nhi và cả Tiểu Cửu Niệm, Diệp Lăng Nguyệt vẫn luôn có chút hổ thẹn trong lòng, cô nói hết chuyện của Diêm Cửu và Lam Thái Nhi cho Đế Tân nghe.
“Anh ấy chắc là đến Yêu Giới tìm cách giúp nguyên thần ta khôi phục rồi. Nếu đoán không sai thì anh ta chắc là cảnh ngộ không hay.” Đế Tân chau mày.
Yêu lực ngày nay của anh cũng không thể tìm được cửa vào Yêu Giới, nếu không thể liên lạc được Diêm Cửu.
Nhưng xuất phát từ trực giác, anh có thể cảm nhận được Diêm Cửu vẫn chưa chết.
“Vậy thì tốt, việc của Yêu Giới chúng ta sẽ nghĩ cách khác. Trái lại bộ dạng hiện giờ của chàng, hôm nay làm sao đi tham gia thi đấu môn phái?”
Diệp Lăng Nguyệt vui mừng vì Tiểu Đế Tân đã trở thành Đế Tân, nhưng khi cô nhìn kỹ Đế Tân thì bất giác phì cười ra một tiếng.
“Cô gái giặt đồ, sao thế? Lẽ nào nam nhân của nàng trở nên quá đẹp trai rồi, nên nàng nhìn hoa cả mắt?”
Đế Tân vẻ mặt kỳ lạ.
“Ta đi tìm một bộ áo quần cho chàng trước đã.”
Diệp Lăng Nguyệt đấm anh ta một cái, chỉ chỉ trên người của Đế Tân.
Thân hình của Tiểu Đế Tân vẫn luôn lớn nhanh, nhưng ngoài lần nguyên lực quán đỉnh đó ra thì chưa từng trong một đêm đã cao lớn hơn nhiều như hôm nay.
Vì vậy áo quần của anh cũng bỗng chốc cũng không đủ dùng nữa.
Quần dài thành quần ngắn, áo thành áo lót, trông có vẻ như một người lớn mặc áo quần của trẻ con vậy, rất là khôi hài.
Diệp Lăng Nguyệt cũng không chuẩn bị áo quần của đàn ông, nên nghĩ ngợi rồi mượn một bộ từ chỗ Hoàng Tuấn.
Đế Tân vừa thay xong áo quần thì nghe thấy bên ngoài tiểu viện truyền đến tiếng gọi.
Giọng nói đó vừa nghe đã biết là tứ ca Tần Tiểu Xuyên.
“Ta nói tiểu lục à, mặt trời chiếu đến mông rồi mà đệ còn nấp trong nhà ấp cô gái giặt đồ sao, đệ đây là tuyên bố kéo thù hận, đả kích người độc thân như tứ ca ta đó.”
Tần Tiểu Xuyên nói đoạn, cái chân dài tung một cước đá cửa mở ra.
Nhìn thấy trong phòng Đế Tân vừa thắt xong đai lưng.
Tần Tiểu Xuyên ngẩn ngơ.
Bỗng nhiên hét lớn một tiếng.
“Tiểu tử kia, ngươi là ai, tại sao lại ở trong phòng Tiểu Đế Tân, không lẽ ngươi là nam nhân mà lục đệ muội ta nuôi lén!”
Tần Tiểu Xuyên nói xong thì trước và sau người cùng lúc có hai luồng ánh mắt dữ tợn trừng tới.
Luồng phía trước không cần nói chính là Đế Tân rồi.
Luồng phía sau thì là Diệp Lăng Nguyệt.
“Tứ ca, có ai như huynh không, một đêm không gặp mà ngay cả lục đệ ta huynh cũng không quen nữa rồi. Còn nữa, sau này không cho phép huynh hở ra tí là nói xấu cô gái giặt đồ trước mặt đệ.”
Đế Tân nói không khách khí, tiến lên trước tặng cho Tần Tiểu Xuyên một đấm.
“Á! Ngươi là tiểu lục, mẹ ơi, chỉ một đêm mà sao đệ lại...” Tần Tiểu Xuyên giật cả mình.
Anh ta vẫn có chút không tin, đón lấy ánh mắt đủ để giết người của Diệp Lăng Nguyệt, ngắm kỹ Đế Tân mấy lần, suýt chút nữa là muốn cởi sạch anh ta ra để giám định.
Ngũ quan của Đế Tân không sai, chỉ là trưởng thành quái dị hơn mấy phần so với trước.
Chậc chậc, mắt đào hoa gây ra đào hoa, chậc chậc, ngũ quan tựa như tạc tượng đó, chậc chậc, đôi chân dài đó.
Tần Tiểu Xuyên sớm đã biết tiểu lục nhà mình anh tuấn, nhưng không ngờ sau khi trưởng thành lại trở nên càng anh tuấn hơn.
Nhưng việc khiến Tần Tiểu Xuyên càng bực bội hơn vẫn còn ở phía sau, chính vào lúc anh ta khó hiểu Đế Tân sao chỉ trong một đêm đã cao lớn như vậy.
Đế Tân nhún nhún vai, trả lời một cách hời hợt.
“Tối qua, trong lúc đệ không để ý thì đã đột phá, sau khi đột phá xong thì trở thành bộ dạng như vậy.”