Mục lục
Thần y khí nữ: quỷ đế ngự thú cuồng phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 68: Dựa gốc cây to thì bóng mát lớn




Lam Thải Nhi lại còn là Quận chúa của Đại Hạ?



Lam Thải Nhi quả thực vẫn còn một thân phận khác nữa, chính là nàng đã đạt được vị trí thứ mười trong trận Ngự Tiền tỷ thí ở Đại Hạ, lúc vào cung gặp vua, nàng rất được lão Thái Hậu yêu thích.



Lão Thái Hậu còn nhận nàng làm nghĩa nữ, chuyện này cũng đã được hoàng đế của Đại Hạ hạ chỉ sắc phong, chẳng qua là đối với một quận huyện xa xôi như Ly Thành thì tin tức khá chậm nên mới không có ai biết thân phận của Lam Thải Nhi.



Một đám khách đang đứng xem đều há hốc mồm sửng sốt.



Lam Thải Nhi sau khi vừa đánh vừa mắng chửi người xong thì trở lại dáng vẻ vui vẻ thường ngày, cười khanh khách kéo tay Diệp Lăng Nguyệt, mở miệng là gọi hảo muội muội, thân thiết đi vào phủ Thái Thú, đến nhìn người của Sơn Hải bang một lần cũng không thèm nhìn.



“Chờ xem... hai ả tiểu tiện nhân.” Trong mắt Sa Chiến tràn đầy oán hận, hắn chỉ có thể ảo não nhờ người khác đỡ rồi rời khỏi phủ Thái Thú.



Những người khách đang đứng xem lúc này giống như mới tỉnh sau cơn mơ, cũng tản ra rồi đi vào trong phủ.



Sau khi đám người kia tản ra, người vẫn đứng xem từ nãy đến giờ là Liêu hội trưởng của hiệp hội Phương Sĩ mới bước ra.



Hắn nhìn theo bóng lưng của Diệp Lăng Nguyệt, trong mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.



“Hảo muội muội, tuyệt chiêu một ngón tay vừa rồi là gì thế, thật là lợi hại, ngay cả ngón tay cũng không không cần động mà lại có thể đánh ngã Hậu Thiên võ giả chỉ trong chốc lát.” Lam Thải Nhi vừa vào phủ Thái Thú liền kéo lấy và không ngừng hỏi Diệp Lăng Nguyêt.



Lam Thải Nhi cũng bí mật quan sát qua, tu vi của Diệp Lăng Nguyệt không cao, tối đa cũng chỉ là Luyện Thể Bát Trọng, với tu vi này mà gặp phải Hậu Thiên võ giả thì tuyệt đối là lấy trứng chọi đá.



“Không có gì, chẳng qua chỉ là một loại thủ pháp điểm huyệt gia truyền mà thôi, ta vừa rồi chẳng qua là dùng ám khí, đánh trúng huyệt tê của Sa Chiến. Tỷ tỷ nếu như muốn học thì ta có thể dạy người, chỉ là loại thủ pháp điểm huyệt này yêu cầu phải phối hợp tinh thần lực mới có thể có hiệu quả.” Diệp Lăng Nguyệt cũng biết mánh khóe nhỏ của mình sẽ không gạt được Lam Thải Nhi, liền dứt khoát thẳng thắn nói ra.



“Thì ra là tinh thần lực, khó trách muội có thể vượt cấp đối phó Hậu Thiên Cao Thủ. Nếu phải có tinh thần lực, vậy ta không học được rồi. Nhưng thủ pháp điểm huyệt này của muội có thể kéo dài bao lâu?” Lam Thải Nhi rất vui khi thấy tên tiểu tử Sa Chiến kia phải chịu khổ.



“Không lâu, sau ba ngày ba đêm là có thể tự hóa giải, trong thời gian này hắn không thể động đậy, ngay cả nói chuyện cũng không được, ta chỉ là muốn giáo huấn hắn một chút mà thôi.” Diệp Lăng Nguyệt hời hợt nói.



Nàng bây giờ ở Ly Thành không có căn cơ gì, có ngốc mới trực tiếp gây hấn với Sơn Hải bang.



Chỉ là hôm nay nàng giáo huấn Sa Chiến một trận như thế, đối phương nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.



Ba ngày ba đêm không thể động đậy, nghĩ tới vẻ mặt của tên Sa Chiến kia khiến Lam Thải Nhi cười vô cùng vui vẻ.



“Muội muội, muội thật đúng là khẩu vị của ta.”



Thấy tiểu thư nhà mình thân cận với Diệp Lăng Nguyệt như vậy, bọn thị vệ của phủ Thái Thú càng cung kính đối với Diệp Lăng Nguyệt.



Khi thọ yến bắt đầu, Lam Thải Nhi đã sắp xếp Diệp Lăng Nguyệt ngồi bên cạnh mình, việc này khiến cho không ít các thế lực ở Ly Thành để mắt đến, mọi người không ngừng suy đoán, người giáo huấn Sa Chiến Thiếu Bang Chủ ở bên ngoài phủ Thái Thú lại có thể khiến cho Lam Quận chúa nhìn với cặp mắt khác, sau khi bọn họ nghe ngóng và biết được Diệp Lăng Nguyệt là người Diệp gia thì càng cảm thấy lạ.



Hôm nay, mọi người đều đã nghe nói chuyện Lam Thải Nhi ở bên ngoài phủ Thái Thú làm nhục Sa Chiến ngay trước mọi người.



Thấy Lam quận chúa đối xử thân mật như thế, chẳng lẽ Lam thái thú đang muốn diệt trừ Sơn Hải bang, nâng đỡ Diệp gia?



Suy đoán này không biết từ lúc nào đã lan truyền ra khắp thọ yến.



Rượu qua lời lại, bỗng nhiên Diệp Lăng Nguyệt chú ý đến một ông lão ngồi ở đối diện nàng, lão nhìn nàng hòa khí gật đầu một cái.



Diệp Lăng Nguyệt đột nhiên nhớ tới vị lão giả kia, chính là vị lão trượng mà nàng đã gặp qua ở hiệp hội Phương Sĩ trước đó.



“Đó là Liêu hội trưởng hiệp hội Phương Sĩ.” Sau khi nghe Lam Thải Nhi giới thiệu, cả khuôn mặt của Diệp Lăng Nguyệt đều đỏ lên, nàng không hề nghĩ tới vị lão giả cho mình mười tấm bùa kia lại là hội trưởng hiệp hội Phương Sĩ.



“Ha ha, tiểu bằng hữu, nhiều ngày không gặp, khí sắc của ngươi thật không tệ.” Liêu hội trưởng tựa như đã sớm quên đi chuyện mấy ngày trước, ông đi tới trước mặt Diệp Lăng Nguyệt, vẻ mặt hòa nhã gần gũi.



“Ngày đó không biết lão trượng chính là hội trưởng, Lăng Nguyệt đã đắc tội, xin hội trưởng tha thứ.” Diệp Lăng Nguyệt liền vội vàng nói.



“Không sao, hiệp hội Phương Sĩ thích nhất chính là những người trẻ tuổi có thiên phú như vậy. Không biết ngươi đã xem qua tâm pháp mà ta đưa ngày hôm đó chưa?” Liêu hội trưởng hai mắt sáng lên, vẻ mặt đầy trông đợi nhìn Diệp Lăng Nguyệt.



“Vãn bối đã học được một ít rồi.” Diệp Lăng Nguyệt không biết Liêu hội trưởng là địch hay là bạn nên trả lời rất hàm hồ.



Có thể trước mặt vị hội trưởng này nàng cũng không dám giấu giếm, nghe nói là một vị Bát Đỉnh Phương Sĩ, mỗi lần Diệp Lăng Nguyệt bị đôi mắt màu xám kia nhìn chằm chằm là lại cảm thấy quanh người có một áp lực kinh người.



Sợ rằng, đó chính uy áp của tinh thần lực của Bát Đỉnh Phương Sĩ.



“Ngươi học được rồi?” Liêu hội trưởng mặc dù cũng hoài nghi Diệp Lăng Nguyệt đã lĩnh ngộ tinh thần lực, nhưng thật không nghĩ đến Diệp Lăng Nguyệt lại có thể học được chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, không cần có người hướng dẫn lại có thể lĩnh ngộ ra tinh thần lực.



“Chỉ là học được một chút, còn chưa tới mức có thể tự điều khiển.” Diệp Lăng Nguyệt nói.



“Không sao đâu, ngươi nói chuyện với lão phu một chút có lẽ lão phu có thể chỉ điểm cho ngươi một ít.” Liêu hội trưởng cũng không phải là một người keo kiệt nên đã âm thầm trao đổi cùng Diệp Lăng Nguyệt.



Hai người sau một hồi trò chuyện đã giúp Diệp Lăng Nguyệt nhất thời hiểu ra được nhiều điều, nàng còn thỉnh giáo Liêu hội trưởng không ít bí quyết nhỏ liên quan tới việc luyện đan, luyện khí, một đêm trò chuyện này khiến cho Liêu hội trưởng giật mình liên tục, hắn phát hiện ra mặc dù nhận biết của Diệp Lăng Nguyệt đối với việc tu luyện tinh thần lực còn rất có hạn.



Nhưng nàng lại có rất nhiều nhận xét độc đáo, hai người đều có chút thu hoạch, rồi bất tri bất giác lại trở thành bạn vong niên.



“Lăng Nguyệt, để ta giới thiệu muội với cha ta.” Lam Thải Nhi đi tới rồi kéo Diệp Lăng Nguyệt đi gặp Lam Thái Thú.



“Cha, đây chính là người mà con thường nhắc với cha, Lăng Nguyệt muội muội.” Lam Thải Nhi nhiệt tình tiến cử Diệp Lăng Nguyệt với cha.



Lam Thái Thú trước đó đã để cho Văn Sách đi Diệp phủ dò xét qua Diệp Lăng Nguyệt, Văn Sách sau khi trở về chỉ nói với Lam Thái Thú một câu "Cô gái này tuyệt đối không phải vật trong ao".



Người có thể được Văn Sách đánh giá cao như vậy, cho dù là những người trẻ tuổi ở Đế Đô cũng không được mấy người, Lam Thái Thú không khỏi có chút hiếu kì đối với Diệp Lăng Nguyệt.



“Lăng Nguyệt, Cha ta luôn muốn hỏi muội Bách Niên Hầu Tửu là từ đâu muội có, ông muốn mua vài hũ để đưa về Đế Đô.” Lam Thái Thú sau khi có được Bách Niên Hầu Tửu không thể bỏ uống được, ai bảo Bách Niên Hầu Tửu này quá trân quý.



Uống một giọt thì lại ít đi một giọt.



“Bách Niên Hầu Tửu là do ta cất, nếu bá phụ và tỷ tỷ thích thì ngày khác ta sẽ đưa thêm một ít tới.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói xong liền khiến cho Thái Thú mặt mày hớn hở.



Diệp Lăng Nguyệt sau khi có được Bách Niên Hầu Tửu đã dùng Đỉnh Tức để luyện qua vài lần nên nắm rất rõ thành phần của Bách Niên Hầu Tửu.



Cộng thêm nàng có Hồng Mông Thiên, nên việc sản xuất Bách Niên Hầu Tửu cũng không khó khăn lắm.



“Lăng Nguyệt, thật ra thì muội có được Bách Niên Hầu Tửu là một chuyện rất tốt, có hứng thú để bán ra ở Túy Tiên cư hay không?” Lam Thải Nhi nghe Diệp Lăng Nguyệt có thể sản xuất Bách Niên Hầu Tửu cũng nhất thời mặt mày hớn hở.



“Túy Tiên cư là do Lam tỷ tỷ mở?” Diệp Lăng Nguyệt cũng rất kinh ngạc.



Tửu lầu mắc nhất ở Ngọc Thành lại là do Lam Thải Nhi mở.



Thực tế, sau khi Diệp Lăng Nguyệt đi qua Túy Tiên cư, nàng cũng từng nghĩ sẽ mở một tửu lầu tương tự như vậy.



Dù sao nàng có Hồng Mông Thiên thần kỳ trong tay nên chất lượng mà nàng cung cấp cũng hơn của người khác một bậc, cộng thêm nàng đã học được cách sản xuất Bách Niên Hầu Tửu, nên không lo không mở được đường.



Nhưng tiền trong tay nàng có hạn nên muốn tìm một chỗ đễ thử nghiệm trước.



Không ngờ bây giờ cơ hội này lại ở ngay trước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK