CHƯƠNG 109: CHIẾN
Trần Thuận nhìn thấy tin nhắn này, trong mắt lập tức lóe lên một tia sáng sắc bén lạnh lẽo đến cùng cực.
“Sao vậy?”
Vương Minh Vy cảm nhận được nhiệt độ quanh người Trân Thuận dường như thoáng cái đã hạ xuống rất thấp, khiến cho cô ta sởn cả gai ốc, lúc này lên tiếng hỏi.
“Có người tự tìm đường chết!” Ánh mắt Trần Thuận dõi về phía núi Giang Vụ, lạnh giọng nói.
“Tôi đến đỉnh núi Giang Vụ, giết người!”
Sau khi nói xong, Trần Thuận vừa sải bước, cơ thể đã xuất hiện tại hơn mười mét bên ngoài.
Cất bước lần nữa, cơ thể lại lập tức di chuyển xa thêm mười mét.
Cơ thể của hắn không ngừng biến hóa, nếu như từ trên không trung nhìn xuống dưới, thì sẽ thấy dường như có một tia chớp đang không ngừng di động.
Trong chớp mắt đã biến mất khỏi tâm mắt của Vương Minh Vy.
Vương Minh Vy thấy Trần Thuận tức giận như vậy, biết chắc chăn đã xảy ra chuyện rồi.
Lập tức lái xe chạy về phía núi Giang Vụ.
Núi Giang Vụ, cao hơn năm trăm mét so với mực nước biển.
Trên đỉnh núi, quanh năm mây mù lượn lờ, là một kỳ quan tuyệt vời của Giang Châu, bởi vậy được đặt tên là Giang Vụ.
Chỗ cao nhất trên đỉnh núi có một cái đình để nghỉ chân.
Trong đình, có hai người, một ngồi một đứng.
“Không cần phải sợ, tôi sẽ không làm cô bị thương, chờ Trần Thuận đến rồi, cô có thể đi!"
Một người đàn ông cao lớn đứng trong đình nhìn biển mây phía dưới, nói.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Mặc dù trong lòng Tống Thiên Hy căng thẳng, nhưng cũng coi như bình tĩnh, nhìn vê phía người đàn ông cao lớn kia hỏi.
“Người giết Trân Thuận!”
Người đàn ông cao lớn nói.
Nếu ở trước tối hôm qua, chắc chắn Tống Thiên Hy sẽ lo lắng cho Trân Thuận.
Nhưng tối hôm qua, sau khi biết được năng lực siêu phàm của Trần Thuận, lúc này Tống Thiên Hy không những không lo lãng cho Trần Thuận, trái lại còn bắt đầu thương tiếc thay người đàn ông cao lớn này.
Dám bắt cóc mình, Tống Thiên Hy biết, nhất định Trần Thuận sẽ không bỏ qua cho gã.
Người đàn ông cao lớn thấy Tống Thiên Hy không hề bối rối chút nào, lên tiếng nói: “Cô có lòng tin với hắn như vậy sao?”
Tống Thiên Hy không trả lời.
Người đàn ông cao lớn cũng không hỏi lại.
Một lát sau, bỗng nhiên gã quay người, mắt sáng như đuốc.
Nhìn bóng dáng thon gây xuất hiện trong đình.
“Cuối cùng mày cũng đến rồi!” Người đàn ông cao lớn nói.
“Tao đến, giờ chết của mày cũng đến rồi!
Trần Thuận nhìn gã giống như đang nhìn một người chết, giọng điệu lạnh lẽo thấu xương.
Nói xong, một đấm đánh ra.
Ngay lập tức, một luông sức mạnh mênh mông từ trong nắm đấm của Trân Thuận trào ra bên ngoài, thậm chí khiến cho mây mù xung quanh sôi trào cuồn cuộn.
Rồng có vảy ngược, chạm vào ắt phải chết!
Dám bắt cóc người phụ nữ của hắn, chỉ có một con đường chết.
Sau khi đấm xuống, lúc này Trân Thuận kéo Tống Thiên Hy rôi lắc mình một cái.
Rời khỏi đình nghỉ mát xa hơn mười mét.
“Cô không sao chứ?”
Trân Thuận nhìn Tống Thiên Hy, quan tâm hỏi.
Tống Thiên Hy lắc đầu, ra hiệu mình không có chuyện gì, lúc này mới khiến sát ý trong lòng Trân Thuận giảm đi một chút.
Nhưng, dù vậy sát ý vẫn cứ sôi trào sùng sục.
Sau khi Trần Thuận dẫn Tống Thiên Hy lui lại, bên trong đình nghỉ mát, năng lượng tàn phá bừa bãi.
Một lát sau.
Bịch một tiếng.
Cả đình nghỉ mát giống như bị bom kích nổ, nháy mắt đã bị nổ tung chia năm xẻ bảy.
Một bóng dáng cao lớn từ trong đó đi ra.
Khóe miệng mang theo nụ cười phấn khích: “Ồ, quả nhiên là Bán Bộ Thần Cảnh, Miyamoto Takeshi thua trên tay mày, không oan!”
Trần Thuận nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lẽo: “Tao bỏ qua cho Miyamoto Takeshi, nhưng hôm nay, mày chắc chắn phải chết!”
“Mày dám sỉ nhục võ đạo Nhật Quốc bọn tao, tao cũng định lấy đầu của mày, để rửa sạch nỗi nhục mà Miyamoto Takeshi mang đến! Nhớ kỹ, người giết mày hôm nay, Sancho!”
Sancho trâm giọng nói, trong mắt không ngừng chớp lóe ánh sáng khát máu.
“Tao không quan tâm mày tên là San mèo hay San chó, trong mắt tao, mày chính là một con chó đã chết!"
Trân Thuận nói xong, ra hiệu cho Tống Thiên Hy rời xa chỗ này, sau đó phóng ra một bước, cả người giống như một thần kiếm tuyệt thể tuốt ra khỏi vỏ, khí thế ngút trời.
Sancho trước mặt là Bán Bộ Thần Cảnh.
Chính là đối thủ mạnh mẽ nhất mà Trần Thuận gặp phải từ khi sống lại trên trái đất đến nay. Sancho, hôm nay chắc chắn phải chết, nhưng trước khi gã chết, Trân Thuận định chơi đùa với gã một chút.
Thử xem cái gọi là Bán Bộ Thân Cảnh, rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào!
“Ngông cuồng, một tháng trước, một vị Bán Bộ Thần Cảnh ở Trung Đông bất kính với tao, đã trở thành vong hồn dưới đao của tao, hôm nay, mày chính là người thứ hai!”
Sancho sâm mặt lại, sát ý cuồn cuộn trong lòng.
“Trước tiên tiếp một đao của tao!”
Sancho thét chói tai, hóa tay thành đao, một chưởng đao hung hãn đánh ra.
Nương tay bàn tay của Sancho rơi xuống, bỗng nhiên giữa hư không xuất hiện một lưỡi đao sắc bén, mang theo tiếng xé gió, gào thét bổ về phía Trần Thuận.
Một đao kia, mặc dù chỉ là Sancho dùng bàn tay chém ra, nhưng đao khí và đao ý ẩn chứa trong đó lại vượt xa Miyamoto Takeshi.
Thậm chí có thể nói, so với Miyamoto Takeshi căn bản chính là một người trên trời một người dưới đất.
Hoàn toàn không thể so sánh.
Bán Bộ Thân Cảnh, mặc dù còn kém xa so với Thân Cảnh, nhưng dính vào một chữ “Thân này, cũng đã vượt xa sức tưởng tượng của người bình thường.
Một đao này, dù là Tông Sư Đỉnh Phong cũng phải bị thương nặng.
Tông Sư Đỉnh Phong trở xuống, chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
“Một chút tài mọn!”
Trần Thuận cười lạnh, ngón tay chỉ ra.
Nhất thời, một luồng sức mạnh Hỗn Độn bản ra từ trong tay Trân Thuận, hóa thành một tia chớp màu xám phóng đến lưỡi đao mà Sancho chém ra này.
“Uỳnh!”
Trên không trung phát ra tiếng nổ thật lớn.
Sức mạnh Hỗn Độn và lưỡi đao chạm vào nhau.
Toàn bộ hư không dường như bị nổ tung.
Trong không trung cuộn trào từng luông từng luông không khí, chấn động mấy cây gõ lớn trên đỉnh núi, lắc lư không ngớt.
Toàn bộ mặt đất, đều là cát đá cuộn trào.
Đình nghỉ mát còn dư lại một chút vừa rồi, giờ phút này, hoàn toàn biến thành tro cặn.
Tròng mắt Sancho lóe sáng.
“Thực lực của mày rất mạnh, nhưng, thế này vẫn chưa đủ để tao rút đao, lại tiếp một đao của tao!”
Sancho lại gầm lên một tiếng.
Lập tức, giơ tay lần nữa, lấy tay làm đao, một đao chém ra.
Lần này, không chỉ là một lưỡi đao chém ra.
Nương theo chưởng đao của Sancho đánh xuống, lưỡi đao ngưng tụ y như thật trên bàn tay gã không ngừng mở rộng.
Cuối cùng, vậy mà giữa không trung xuất hiện một lưỡi đao lóe ra ánh sáng sắc bén, dài đến mười lăm mét.
Khí thế ngút trời.
Trong đó, đao ý kinh khủng không ngừng chẩn động.
Cho dù là Tống Thiên Hy đã ở cách xa nơi đây đến mấy chục mét cũng vẫn cảm thấy thần hồn run rẩy, thật giống như, một đao kia vừa chém xuống, đó chính là ngày tận thế.
Giây phút này, cuối cùng Tống Thiên Hy cũng dao động rồi, không kiêm chế được bắt đầu lo lắng cho Trân Thuận.
Nhưng mà, một giây sau, khí thế khủng bố đè ép Tống Thiên Hy lập tức tiêu tán không còn gì.
Tống Thiên Hy chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm trước giờ chưa từng có, đồng thời, bên tai vang lên một tiếng nói: “Không cần lo lắng”
Sau khi nghe được tiếng nói, lúc này Tống Thiên Hy mới lại yên tâm.
“Lúc này mà mày còn dám phân tâm, chia ra sức mạnh để che chở cô ta, quả thật là tự tìm đường chết!”
Sắc mặt Sancho vô cùng dữ tợn.
Dường như phải nhận sỉ nhục cực lớn.
Lưỡi đao khủng bố phảng phất như có thể chém vỡ ngọn núi này, lập tức bổ xuống.
Hướng về phía Trân Thuận.
Muốn đánh Trần Thuận hồn phi phách tán!
“Muốn chết, là mày!”
Trân Thuận cười lạnh, biến ngón tay thành kiếm, lúc này, một kiếm chém ra.
Bất chợt, một luông kiếm khí thoạt nhìn bình thường không có gì lạ bỗng nhiên xuất hiện.
“Rầm!”
Kiếm khí và đao khí giao hòa.
Trên không trung lại phát ra tiếng nổ mãnh liệt.
Giống như là hai quả tên lửa va chạm vào nhau trên không trung rồi đồng thời phát nổ.
Sức mạnh còn sót lại nổ trên mặt đất, trên đó lập tức xuất hiện mãy cái hỗ nhỏ.
Trên thân của những cây gỗ lớn xung quanh cũng chợt xuất hiện vô số gồ ghê, lá cây rơi lả tả.
Một chiêu này vừa đánh ra, Trần Thuận chắp tay đứng nguyên tại chỗ, sức mạnh còn sót lại thối quần áo Trần Thuận bay phần phật.
Mà Sancho thì không kiêm được mà lùi nửa bước.
Đồng tử Sancho lập tức co rút lại.
Một đao kia của gã, dù là Tông Sư Đỉnh Phong cũng ắt phải chết không thể nghỉ ngờ.
Cho dù là Bán Bộ Thần Cảnh khác, nếu sơ suất cũng sẽ bị thương.
Nhưng mà, Trần Thuận lại đi sau mà đến trước, một luông kiếm khí nhìn như tùy tiện, vậy mà phá vỡ một đao kia của gã.
Không nhìn như vậy, còn ép gã lùi nửa bước.
Gã, vậy mà đứng ở thế yếu.
Điều này sao có thể?
Chỉ là sau khi khiếp sợ, trong ánh mắt Sancho lại lập tức toát ra vẻ hưng phấn.
Trần Thuận càng mạnh, giết được, mới càng thú vị.
“Mày, đã có tư cách để tao đổi xử nghiêm túc”
“Hôm nay, lấy máu của mày nuôi Thích Huyết Đao của tao!”
Nói xong, cánh tay câm đao của Sancho cuối cùng cũng hơi buông xuống.
Ngón tay cái đè chuôi đao khẽ cử động.
Chỉ thấy tiếng vang lanh lảnh vang vọng cả đỉnh núi.
Một luông ánh sáng sắc bén lóe lên.
'Khát máu' mà gã dùng máu tươi của vô số người nuôi dưỡng mấy năm nay rút ra khỏi vỏ!