CHƯƠNG 254: THÁNH KHIẾT KỲ ẢO, QUYẾN RŨ SAY LÒNG NGƯỜI
Bỗng nhiên, người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc áo xanh trong đó lên tiếng nói: “Bà nói xem, thanh niên áo trắng mới tiến vào kia ngồi cùng với hắn, có thể có quan hệ với hắn không?”
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp khác lại khẽ lắc đầu: “Cơ duyên như vậy, tôi nghĩ cho dù là kẻ nào, cũng chưa chắc sẽ chia sẻ với người khác!
Huống hồ, nếu quả thật có quan hệ với hắn, sao đến giờ phút này hắn còn chưa tiến vào lầu Diệu Dục chứ?”
Ngay tại khi hai người phụ nữ trung niên xinh đẹp này nói chuyện, trong lầu Diệu Dục, Nam Cung Tiên Nhi nhìn thấy Long Tiềm đi vào, sóng mắt dập dờn: “Tiên Nhi nghênh đón Long sư huynh, mời sư huynh ngồi vào chỗ!”
Giọng nói tựa như tiếng trời!
Dù Long Tiềm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tuyệt thế khiến cho người ta mơ mộng ở khoảng cách gần như vậy, cùng với thái độ dịu dàng trước nay chưa từng thấy của Nam Cung Tiên Nhi này, vẫn không nhịn được mà ngơ ngẩn sững sờ.
“Cảm ơn tiên tử!”
Sau khi ngây người, rất nhanh Long Tiềm đã khôi phục tinh thần, sau đó tìm một vị trí ngồi xuống.
Thấy vậy, trong mắt Nam Cung Tiên Nhi lại càng lóe lên biểu cảm khác thường.
Người này, mặc dù không tầm thường, nhưng cũng không lọt vào mắt xanh của cô, Nam Cung Tiên Nhi lại không ngờ, đối với điệu múa của cô, Long Tiềm lại có cảm ngộ sâu nhất, đồng thời, sau khi tiến vào lầu Diệu Dục, cô cố ý bày ra dáng vẻ quyến rũ của mình, vậy mà cũng chỉ thất thần trong nháy mắt mà thôi.
Phải biết, ba người tiến vào trước đó đều bị mê mẩn, tốc độ tỉnh táo không sánh kịp Long Tiềm!
Chẳng lẽ, trong lòng cô sinh ra cảm giác từ nơi sâu xa, lại chính là thiếu thành chủ của thành Long Hoa này sao?
Nghĩ đến đây, đôi mắt đẹp của Nam Cung Tiên Nhi lóe lên, bỗng nhiên lại hiện ra một bóng hình mặc trang phục màu đen!
Chẳng lẽ, cảm giác lúc trước của mình sai rồi sao?
Hắn ngay cả bước vào lầu Diệu Dục cũng không được?
“Chắc hẳn đã không còn ai có thể vào lầu Diệu Dục nữa rồi, tiên tử, không biết hôm nay muốn luận đạo gì?”
Lúc này, Mạc Ly Đạo của núi Tử Quang tiến vào đầu tiên, lên tiếng hỏi.
“Mạc huynh, chưa chắc đã không có người có thể vào trong nữa!”
Long Tiềm từ tốn nói.
Nhưng mà cũng hơi tò mò, vì sao bây giờ mà Trần Thuận vẫn chưa tiến vào.
Hắn ta không tin, Trần Thuận lại thật sự không có cách nào đi qua cầu Cầu Vồng.
Trái lại, Long Tiềm cảm thấy, Trần Thuận có tư cách vượt qua cầu Cầu Vồng hơn bất kỳ người nào, tốc độ, chắc chắn cũng là nhanh nhất.
“Ồ? Vậy Long huynh cảm thấy còn người nào có tư cách chứ?”
Mạc Ly Đạo cũng từ tốn nói.
Nếu như không phải tốc độ vượt qua cầu Cầu Vồng của Long Tiềm nhanh hơn hắn ta, Mạc Ly Đạo đã không thèm đếm xỉa đến Long Tiềm rồi, cũng chỉ là thiếu thành chủ của thành Long Hoa mà thôi, dù là người ba Long Hoa của Long Tiềm, đối với núi Tử Quang bọn họ mà nói, cũng chỉ là con sâu con kiến tiện tay là có thể bóp chết mà thôi. Ngay cả bản thân hắn ta, mặc dù bây giờ chỉ là Thông Thần Cảnh hậu kỳ, nhưng cũng có lòng tin đánh một trận với Long Hoa, thậm chí chưa chắc sẽ bại!
“Chưa chắc đã không có người!”
Long Tiềm vẫn nói như vậy.
Nam Cung Tiên Nhi nghe thấy thế, trong lòng cũng hơi rung động.
Ánh mắt lại hướng ra bên ngoài lầu Diệu Dục lần nữa, trong đám người, Trần Thuận đang ngồi yên tại chỗ.
Cô vốn có hứng thú không nhỏ với Trần Thuận.
Chẳng lẽ, người mà Long Tiềm nói chính là hắn?
Nhưng nếu thật sự là hắn, vì sao đến bây giờ lại không hề có bất kỳ hành động gì chứ?
Nhưng đúng vào lúc này, cuối cùng Trần Thuận cũng cử động!
Rốt cuộc hắn đã suy nghĩ rõ ràng, hiểu thấu bí mật của Nam Cung Tiên Nhi.
Nghĩ đến đâu, khóe miệng Trần Thuận không nhịn được cong lên.
Chỉ sợ, Nam Cung Tiên Nhi cũng sẽ không ngờ đến, bí mật lớn nhất trong tu luyện của cô lại bị người ta hiểu thấu!
Nếu như không phải kiếp trước Trần Thuận từng xem muôn vàn con đường, hắn cũng sẽ không phát hiện ra!
Nghĩ xong, Trần Thuận bắt đầu cất bước đi về phía cầu Cầu Vồng.
Trần Thuận vừa cử động, ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Sau khi Long Tiềm vượt qua cầu Cầu Vồng tiến vào lầu Diệu Dục, lại có mấy người thử nghiệm, nhưng mà, kết quả vẫn không có bất ngờ gì, không có ai có thể bước lên đi vào lầu Diệu Dục.
Mặc dù, cũng không phải chỉ có thể vượt qua cầu Cầu Vồng mới có thể tiến vào lầu Diệu Dục, nhưng mà không có lầu Diệu Dục cho phép, ai dám tự tiện đi đường khác vào lầu Diệu Dục chứ, vậy khác nào tự tìm đường chết!
Mọi người thấy Trần Thuận cũng muốn thử, khóe miệng đều không nhịn được nở một nụ cười xem trò vui.
Nhất là những người muốn thử bước lên cầu Cầu Vồng, cuối cùng lại thành trò cười, lúc này, vậy mà cũng nhìn Trần Thuận bằng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.
Đang mong đợi Trần Thuận cũng giống như bọn họ.
Mà trong lầu Diệu Dục, ánh mắt Nam Cung Tiên Nhi cũng tập trung lên người Trần Thuận.
Sắc mặt đám người Mạc Ly Đạo cũng thay đổi, liếc nhìn Long Tiềm, sau đó, lại nhìn về phía Trần Thuận.
Thật sự còn có người có thể đi vào sao?
Nhưng vì sao lại đợi đến tận lúc nào?
Trong ánh nhìn của mọi người, Trần Thuận đi đến trước cầu Cầu Vồng, khẽ nhấc chân lên, chuẩn bị bước lên trên cầu Cầu Vồng.
“Bay trở về, bị đẩy trở về!”
“Tốt nhất là ngã thê thảm một chút, ít nhất cũng phải thảm hơn tôi vừa rồi mới được!”
...
Mọi người bên ngoài, mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Nhưng không có ngoại lệ, đều không có ai ngóng trông Trần Thuận có thể vượt qua cầu Cầu Vồng.
Tôi không được, anh cũng không được, tất cả mọi người đều không được, đó mới là tốt nhất.
Nhưng mà, ngay chớp mắt sau đó, Trần Thuận nâng chân lên, rơi xuống cầu Cầu Vồng.
Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt, nét mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Hắn, vậy mà không bị cầu Cầu Vồng từ chối?
Sao có thể?
Cũng không cảm thấy hắn lợi hại bao nhiêu?
Đúng, người này là ai vậy?
Phần lớn người ở đây đều biết nhau, chưa chắc quen biết lẫn nhau, nhưng có thể lấy được ngọc bài đi lên thuyền Diệu Dục, đều là thế hệ trẻ tuổi của Đông Vực, ít nhiều cũng có tên tuổi nhất định. Hoặc là có quen biết, hoặc dù không quen biết, vậy rất nhiều người cũng có thể thông qua một số nét đặc thù trong cách ăn mặc mà suy đoán ra được.
Nhưng mà, thanh niên mặc áo đen này, thật sự không có người nào quen biết!
“Là hắn?”
Một lát sau, có người khiếp sợ hô lên!
“Ai?”
“Truyền nhân của một vị Luyện Đan Sư tam phẩm nào đó!”
“Hai ngày trước, thành Long Hoa có hai vị cường giả Thông Thần Cảnh bị chết, nghe đồn có liên quan đến hắn!”
“Một ngày trước đó, hai người xảy ra mâu thuẫn, ngày hôm sau, lại được người ta phát hiện, không một tiếng động chết trong nhà mình!”
...
Nhất thời, một số trải nghiệm của Trần Thuận khi đến thành Long Hoa, đều bị người ta nói ra rõ ràng.
Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, chẳng có gì lạ, nhưng thân phận truyền nhân của Luyện Đan Sư lại khiến không ít người chú ý hơn rồi.
Mà trong tiếng bàn tán cùng với ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Trần Thuận bước lên cầu Cầu Vồng.
Đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Tiên Nhi khẽ chớp, Trần Thuận đã hành động, hắn có thể đặt chân lên cầu Cầu Vồng, cũng nằm trong dự liệu của cô.
Nhưng mà, tốc độ vượt qua của Trần Thuận có thể nhanh đến nhường nào đây?
Đám người Mạc Ly Đạo cũng dán mắt lên người Trần Thuận.
Long Tiềm cũng nhìn Trần Thuận, hắn ta cảm thấy tốc độ của Trần Thuận sẽ rất nhanh, ít nhất nhanh hơn hắn ta rất nhiều, nhưng hắn ta cũng muốn biết, rốt cuộc Trần Thuận cảm ngộ sâu đến nhường nào, tốc độ có thể nhanh đến bao nhiêu!
Nhưng mà, Trần Thuận cũng không vượt qua cầu Cầu Vồng trong nháy mắt như Long Tiềm dự đoán.
Nếu Trần Thuận bằng lòng, quả thật hắn gần như có thể vượt qua trong nháy mắt, nhưng Trần Thuận lại không làm như vậy.
Mà lại như đang đi dạo, nhàn nhã đi bộ, chậm rãi từ từ vượt qua!
Mấy người Mạc Ly Đạo thấy vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Long Tiềm lại sinh ra nghi ngờ.
Hắn ta biết, tốc độ của Trần Thuận chắc chắn không thể chậm như vậy!
Người bạn mà mình mới quen này, dường như sâu không lường được, lại không muốn thể hiện quá chói mắt.
Không thích khoe khoang.
Cũng không giống với phần lớn người trẻ tuổi.
Cho dù là hắn ta, thật ra, cũng hi vọng được muôn người chú ý, được mọi người kính trọng ngưỡng mộ!
Bỗng nhiên nghĩ đến đây, Long Tiềm lại khẽ thở dài một hơi.
Nếu thật sự có một ngày, hắn ta có thể không quan tâm đến những danh lợi này, giống như mây trôi nước chảy, hắn ta sẽ có thể lĩnh ngộ Thế Gian Hồng Trần Chi Pháp cao thêm một bậc.
Nhưng mà đây cũng không phải chuyện một sớm một chiều là có thể hiểu thấu được, nếu không đã thật sự có thể có được tâm trạng bình thản như vậy rồi.
Bỗng nhiên Long Tiềm cảm thấy, Trần Thuận thích hợp tu luyện Thế Gian Hồng Trần hơn hắn ta!
Nhưng mà, Nam Cung Tiên Nhi nhìn thấy Trần Thuận chậm rãi từ từ đi qua cầu Cầu Vồng, bước đến lầu Diệu Dục.
Trong mắt lại không phải là vẻ thất vọng.
Nhìn về phía Trần Thuận, mái tóc đen nhánh rủ xuống, cơ thể lóng lánh.
Trong mắt bên trái, mây màu di chuyển, tản ra ánh sáng thánh khiết!
Trong mắt bên phải, hấp dẫn vô ngần, lộ ra quyến rũ say lòng người!
Chỉ là, thay đổi trong hai con mắt chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, ngay lập tức khôi phục lại bình thường.
Trên khuôn mặt hoàn mỹ không một tỳ vết lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người.
Cô cảm nhận được rõ ràng.
Mặc dù người này đi chậm, nhưng mỗi một bước rơi xuống, đều phù hợp hoàn mỹ với điệu múa của cô, lộ ra một luồng đạo vận!
Hai chân Trần Thuận bước trên con đường cầu vồng, lại tựa như bước trên hai con đường khác nhau!