CHƯƠNG 110: ĐẾN TÔI RỒI
Thầy giáo của Sancho, thần đao nước Nhật “Takashi Inoue”, dùng cả một đời để nuôi dưỡng một thanh đao.
Từ sau khi ông ta thành danh, thanh đao đó chưa từng xuất vỏ.
Không ai có thể đoán được, thanh đao đó của Takashi Inoue đến nay mạnh đến thế nào.
Nhưng với tư cách là đại đô đệ của Takashi Inoue, Sancho cũng đang đi con đường giống như vậy.
Vì vậy, thậm chí Sancho còn cố ý ở lại hai năm trời tại một quốc gia Trung Đông chiến loạn, mục đích chính là, tàn sát trong cuộc chiến tranh, lấy máu dưỡng đao.
Hắn ta đặt tên cho thanh đao của mình là “Thị Huyết!”
Lúc này, Thị Huyết Đao được lấy ra khỏi vỏ, một mùi máu tanh nồng nặc cùng với sát khí lan tỏa trong phút chốc.
Nếu như người bình thường ở đây, chỉ cần mùi sát khí trên thân đao này truyền đến, có thể khiến họ mắc bệnh nặng, thậm chí tử vong!
“Lần trước, nhờ máu của Bán Bộ Thần Cảnh , dưỡng cho đao của tao, cuối cùng để Thị Huyết có được thành quả nhỏ, hôm nay, lấy máu của mày, tế thêm cho Thị Huyết!”
Sancho lớn tiếng thét.
Trong mắt, vụt lóe sáng.
Sư phụ dành trọn cả đời dưỡng một thanh đao không xuất vỏ, đàn áp ba Thần Cảnh lớn khác của nước Nhật đều phải cúi đầu, trở thành thủ lĩnh trong bốn Thân Cảnh lớn của nước Nhật.
Nhưng Sancho, mục tiêu của gã lại là, dưỡng một thanh đao ở Bán Bộ Thần Cảnh , tương lai, có thể lấy cảnh của Bán Bộ Thần Cảnh , một đao chém giết Thần Cảnh!
Sau đó, máu của Thần Cảnh Mộc Dục, phá gương vào Thân Cảnh.
Thanh đao của Sancho lúc này đã xuất vỏ.
Chính là Trần Thuận, cũng hơi nghi hoặc.
Có chút thú vị.
“Chết đi!”
Đao đã xuất vỏ, hai tay Sancho nắm chặt cán đao, đối mặt với Trần Thuận, lần nữa bổ đao tới.
Một ánh đao mang theo tia sáng sắc máu, phút chốc xuất hiện trước mắt Trân Thuận.
So với hai đao trước kia, ngoại trừ lóe sáng tia sáng sắc máu, nhìn có vẻ bình thường chẳng có gì nối bật, nhưng một đao này, càng gọn gàng dứt khoát hơn.
Vào lúc then chốt nhất, trong đó còn có cả sức mạnh đáng sợ.
Hai đao lúc trước không thể sánh bằng.
Nếu như nói hai đao lúc trước là đẹp đề khó sánh, vậy một đao này, lại là trở vê nguyên gốc sau khi rửa sạch vẻ màu mè.
Thế nhưng, càng là như vậy, sức mạnh lại càng thêm đáng sợ.
Một đao này bố xuống, chỉ là mang theo luồng khí, nhưng lại khiến mấy cây lớn ở xung quanh còng lưng gãy đổ.
Ở miệng vết gãy là vô số vết cắt.
“Cuối cùng cũng giống có bản lĩnh rôi ”
Trần Thuận cười lạnh.
Đối mặt với một đao này, thần sắc lại không hề thay đổi chút nào.
Lần nữa vuốt Chỉ Thành Kiếm, chém một kiểm. Một luông ánh sáng xám, xé rách bâu trời.
“Xoẹet!”
Đồng thời, một đao đáng sợ đó của Sancho, lại bị bẻ gãy làm đôi.
“Làm sao có thế?”
Sancho nhìn thấy một màn này, con ngươi trừng lớn.
Một nhát này của gã mạnh cỡ nào, gã tự biết.
Trần Thuận sao có thể, lại là một nhát kiếm tùy ý, đã chém bỏ ánh đao của gã.
Không chỉ như vậy, hơn nữa còn là một nhát chém gọn, khiến sức mạnh khống lồ cất giấu trong một đao của gã phút chốc tan biến.
Đây có thể chứng minh, nhát kiếm đó của Trần Thuận, sức mạnh còn hơn của gã gấp bội lần.
Nhưng, đây làm sao có thể?
“Nhường ngươi ba đao, bây giờ, đến lượt ta rồi!”
Trần Thuận lạnh lùng nói.
Sau đó, lần nữa giơ tay ra, bắt lấy trong hư không, thanh kiếm luyện ngục, lập tức xuất hiện trong tay Trân Thuận.
“Thuật dưỡng đao của ông, chẳng qua chỉ là chút thủ thuật nhỏ, hôm nay, để ông mở rộng tâm mắt!”
“Nghịch thiên thất ma kiếm, kiểm thứ hai, xác thành núi máu thành sông!”
Nói xong, Trần Thuận chém một nhát.
Theo kiếm luyện ngục trong tay Trần Thuận xé rách không khí, cả đỉnh núi Giang Vụ, dường như hóa thành một bãi chiến trường thượng cổ vậy. Khắp nơi đều là tàn sát.
Thi thể thành núi, máu chảy thành sông!
Sát khí xung thiên!
“Đây... đây làm sao có thế...”
Sancho lập tức trừng lớn đôi mắt.
Gã cảm thấy bản thân dường như trở thành một người trong chiến trường cổ này.
Xung quanh, một thi thể bỗng nhiên đứng dậy, thấm đẫm máu tươi, vung một kiếm nhằm vào mình.
Một cảm giác nguy hiểm chết chóc dâng lên trong lòng. Sancho lập tức chém một đao gạt bỏ.
Trong không trung, tàn lửa bắn tung tóe.
Một đao này của Sancho, dường như thật sự đã va chạm với nhát kiếm trong tay Hư Ảnh đó.
Tiếp đó, lại là rất nhiều thi thể bò lên, không ngừng công kích gã ta.
Sancho cầm “Thị Huyết” trong tay, không ngừng xuất chiêu.
Bố, chẻ, gạt, đâm...
Một đao lại một đao.
Không ngừng chiến đấu với những bóng người đó. Mãi cho đến một phút sau, Sancho lúc này mới thét gâm một tiếng, sau đó, chém một nhát ra, một luồng ánh đao, xung thẳng lên trời.
Xé toạc chiến trường cổ này.
Lúc này Sancho mới phát hiện, bản thân dường như lại trở vê thế giới hiện thực.
Thế nhưng, trên người gã lúc này lại có rất nhiều vết thương.
Tuy rằng đều không chí mạng, nhưng vết thương lại tồn tại rất chân thực, chính là những thi thể hư ảnh lúc nãy gây ra cho mình.
“Không hổ là Bán Bộ Thân Cảnh, lại có thể xé toạc kiếm đó của ta!"
Trần Thuận cười lạnh nói.
Sancho này, nếu như không phải lúc Trân Thuận gặp được gã trong lúc đang luyện khí, thủ đoạn ngang nhau, ước chừng cũng chỉ có thể đánh hòa nhau với hắn.
Nhưng bây giờ, Trần Thuận trong thời kỳ thông thần, đối mặt với Sancho, lại có vô số phương pháp để triệt tiêu hẳn ta.
Chiêu vừa rồi chẳng qua để hắn thử tay mà thôi.
Ánh mắt Sancho nhìn Trần Thuận lúc này đã thay đổi.
Ý sợ hãi trong mắt không ngừng dâng lên.
Một nhát kiếm vừa rồi, sát khí đáng sợ đó, giống như thật sự đang đặt mình vào trong một chiến trường thượng cổ, sát ý trùng trùng.
Đó không phải là thứ mà gã ta vẫn luôn theo đuổi sao.
Mục tiêu dưỡng đao cuối cùng của gã không phải chính là như thể sao.
Thế nhưng, Trần Thuận đã lại có thể làm được rồi.
Làm thế nào có thể khiến Sancho không kinh hoàng chứ.
Phút chốc, Sancho ý thức được, gã không phải là đối thủ của Trần Thuận.
“Vậy lại thử thêm một kiếm này của ta xem”
“Nghịch thiên thất ma kiếm, kiếm thứ ba, mãi sa vào địa ngục!”
Trần Thuận lần nữa nhấc kiếm chém ngang.
Lập tức, truyền tới một luông khí âm u tăm tối.
Đỉnh núi Giang Vụ giống như hóa thành địa ngục vậy.
Sancho thấy một nhát kiếm này của Trân Thuận, dọa đến vong hồn cũng khiếp sợ.
Một nhát kiếm này, còn mạnh hơn so với nhát kiếm vừa nãy.
Sancho biết, hôm nay chỉ cần không cẩn thận, đừng nói là diệt được Trần Thuận, rửa nỗi nhục cho võ đạo nước Nhật, đồng thời dùng máu của gã ta dưỡng đao nữa.
Mà ngay cả bản thân, nói không chừng cũng bị vùi lấp ở đây.
Thực lực của Trần Thuận, quả thực vượt quá xa so với dự liệu của hắn.
Lẽ nào, Trần Thuận vốn không phải là Bán Bộ Thần Cảnh , mà là Thần Cảnh?
Trong đầu Sancho vụt lên ý nghĩ như thế.
Tông sư khoảng hai mươi tuổi, trong con mắt của những người như họ, là một việc không phải nghi ngờ gì.
Bán Bộ Thần Cảnh khoảng hai mươi tuổi, gã cũng từng gặp.
Nhưng chỉ duy nhất, Thần Cảnh khoảng 20 tuổi, Sancho hắn căn bản còn chưa từng nghe nói đến.
“Cậu là Thần Cảnh?”
Sancho bỗng nhiên lên tiếng.
Trần Thuận cười lạnh một tiếng: “Thần Cảnh đến trước mặt tôi, tôi cũng giết cho ông xem!”
Sau khi nghe thấy câu trả lời của Trần Thuận, Sancho vốn không nghi ngờ Trần Thuận đang khoác lác nữa.
Gã quay người chạy trốn.
Vốn không thể chống đỡ thêm một nhát kiếm này nữa.
“Ông chạy rồi sao?” Khóe miệng Trần Thuận cong lên một nụ cười lạnh.
Rất nhanh, Sancho cũng phát hiện ra.
Gã căn bản không thoát ra được khỏi phạm vi của nhát kiếm này.
Gã chỉ cảm thấy, bản thân dường như bị vô số ác quỷ nhìn chằm chăm.
Nước Nhật của gã có Võ Thần, Sancho đã quá quen thuộc với cảm giác này rồi.
Da đầu tê dại đi.
“Trần Thuận, là mày ép tao đấy!”
Sancho bỗng nhiên hét lên một tiếng quái dị.
Sau đó, một quyền đấm vào trong lông ngực mình.
Lập tức, sắc mặt Sancho biến đổi, sau đó, phun một ngụm máu tươi ra.
Đây, đều là máu tim của gã!
Những huyết dịch này sau khi tuôn ra, đều phun đến trên thanh đao “Thị Huyết” đó của Sancho.
Dưỡng đao dưỡng đao!
Sư phụ của gã, cả đời đều đang lấy bản thân dưỡng một thanh đao.
Sancho đương nhiên biết rằng, chỉ có thanh đao do bản thân dưỡng ra, mới tâm linh tương thông với bản thân, mới là mạnh nhất.
Gã ta làm sao có thể chỉ dựa hoàn toàn vào máu của người khác để dưỡng đao. Cách một khoảng thời gian, bản thân Sancho lại lấy máu tìm của mình để tế dưỡng cho thanh “Thị Huyết” của gac!
Đây, mới là cốt lõi quan trọng khiến thanh đao này của gã càng ngày càng mạnh mã.
Huyết dịch của những cao thủ khác chỉ là một sự xúc tiến mà thôi.
Sancho phun ra tất cả máu tươi, tất cả đều được Thị Huyết Đao trong tay gã hút sạch.
Chỉ thấy, cây đao Thị Huyết đó trong tay gã, trên thân đao, ánh sáng sắc máu yêu ma quái dị lóe sáng.
“Mày chết đi cho tao!”
Sancho nâng đao, chém vào khoảng không.
Thế nhưng, một nhát đao này, gã lại không nhằm vào Trần Thuận.
Sancho biết rõ, Trần Thuận rất mạnh, một nhát đao này không thể giết nổi Trần Thuận.
Thậm chí, có thể gây ra cho Trần Thuận bao nhiêu tốn thương, cũng chưa biết được.
Cho nên, nhát đao này của Sancho, nhắm thẳng về hướng Tống Thiên Hy.
Một đao này của gã, một ánh sắc máu câu vồng, dường như muốn xé toạc một kiếm này của Trần Thuận.
Thực lực của Bán Bộ Thân Cảnh , toàn bộ bộc phát, quá đỗi mạnh mẽ.
Sắc mặt Trần Thuận lập tức đanh lại.
Sancho lại còn dám ra chủ ý đánh lên người Tông Thiên Hy.
Trần Thuận lần nữa vung kiếm, kiếm khí xông thẳng đến chỗ Sancho.
Sau đó, bóng hình Trần Thuận chớp sáng, lập tức biến mất tại chỗ cũ.
Lóe sáng mấy lần, xuất hiện ngay bên cạnh Tống Thiên Hy.
Ôm lấy cô, lần nữa lóe sáng, lập tức lại biến mất ở chỗ cũ.
Sau khi Trần Thuận vừa đưa Tống Thiên Hy rời đi, một đao sắc máu câu vòng đó đã chém xuống.
Cả đỉnh núi Giang Vụ, dưới nhát đao của Sancho, lập tức xuất hiện vết nứt dài hàng mét.
Còn Sancho sau khi chém ra một đao này, khi Trần Thuận cứu Tống Thiên Hy đã lập tức quay người trốn đi.
Lúc này, đúng lúc Vương Minh Vy đuổi đến, nhìn thấy một màn vừa rồi.
“Minh Vy, chăm sóc tốt Thiên Hy!”
Trần Thuận xông đến chỗ Vương Minh Hy nói, sau đó, bóng dáng lập tức lại biến mất.
Đuổi về hướng mà Sancho biến mất.
Sancho, hôm nay, bắt buộc phải chết!