CHƯƠNG 71: CHỈ CẦN ANH NHẬN TÔI LÀM ĐỒ ĐỆ, CƠ THỂ CŨNG CHO ANH
Bụp!
Trong không khí phát ra một âm thanh trâm nặng.
Sau đó, mọi người chỉ thấy Lý Thành Nghiệp trực tiếp bay ra.
Trong không trung phun ra một búng máu, trải thành một đường máu đỏ.
Sau đó cả người đập vào ghế mà ông ta trước đó ngôi, khiến cả bộ bàn ghế đều vỡ vụn.
Gục trên đất, không thấy có động tĩnh.
Tông Sư đã từng uy áp cả hai vùng Giang Nam Giang Bắc, người đứng đầu cấp dưới Tông Sư bây giờ, Lý Thành Nghiệp đứng ở vị trí chuẩn Tông Sư đỉnh phong, dưới một chưởng này, tim nổ tung, chết ngay tại chỗ.
Biến cố này, toàn sân im lặng.
Thẩm Long Phi ở chỗ xa, trợn trừng hai mắt, một màn này, đã kích thích sâu sắc đến ông ta.
Trần Thuận vậy mà có thể một chưởng giết chết Lý Thành Nghiệp - người đứng đầu dưới Tông Sư, điều này có nghĩa là gì? Lẽ nào, Trân Thuận là Tông Sư thật sự? So với Tông Sư Trịnh Đông Dương ở thủ đô còn trẻ hơn?
Mặc kệ Trân Thuận có phải là Tông Sư hay không, lúc này, ông ta đều chỉ có một suy nghĩ, Giang Châu, xuất hiện rông rồi.
Giang Bắc Giang Nam, sắp thay đổi rồi.
Thậm chí, cả giới võ thuật đều phải chân động rồi.
Mà lúc này, Thẩm Long Đảng vẫn ngồi tại chỗ, ngây ngốc.
Lý... Lý Thành Nghiệp, thua... vậy mà thua rôi?”
Có Lý Thành Nghiệp ra tay, ông ta tin chắc, tuyệt đối không thể thất bại, chính vì thế, ông ta mới ngồi ở đây, yên lặng đợi kết quả. Mặc dù Lý Thành Nghiệp muốn lấy đi tất cả Bồi Nguyên đan, vậy thì để một mình ông ta ra tay là được rồi, như thế mới khiến Thẩm Long Đẳng có chút tâm lý an ủi.
Nhưng, nhưng trong nháy mắt, Lý Thành Nghiệp lại chết ở bên cạnh ông ta!
Lúc này, Thẩm Long Đẳng hoàn toàn chết lặng.
Lý Thành Nghiệp, đã khiển một chuẩn Tông Sư như anh ta - người đứng đầu dưới Tông Sư mới sinh lòng e sợ, đã từng là chuẩn Tông Sư, vậy mà bị một tên oắt con cho một chưởng diệt sát?
Sau khi phản ứng lại, Thẩm Long Đẳng tuyệt vọng, lập người muốn trốn.
Lăng Không Hoạt Bộ, ông ta cũng tu luyện đến điểm cực vì cao thâm rồi.
Thân là chuẩn Tông Sư, khi thi triển, chỉ cân một cái hô hấp, Thẩm Long Đằng đã xuất hiện ở ngoài 10m.
Ngay cả con trai của ông ta - Thẩm Đào cũng không theo kịp.
Mặc dù ông ta rất chiêu đứa con đến già mới có này, nhưng tiên đề cũng phải là ông ta còn sống.
Chỉ cần ông ta có thể sống, ông ta vẫn có thể tìm người phụ nữ khác, sinh con trai.
“Muốn đi, đã hỏi tôi chưa?”
Lúc này, bên tai của Thẩm Long Đẳng, đột nhiên vang lên một giọng nói.
Sau đó ông ta bèn phát hiện, một bóng người, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ông ta.
Từ trên cao nhìn xuống, một cú đạp.
Ông ta muốn tránh, nhưng dù ông ta có thực lực của chuẩn Tông Sư, căn bản cũng theo không kịp.
Một cước này, trực tiếp đạp vào vai của ông ta.
Bỗng chốc, xương vai trái của ông ta, toàn bộ vỡ vụn.
Cả người ông ta, cũng bị đạp bay ra.
Giống như Lý Thành Nghiệp vừa rôi, trực tiếp đập vào chỗ ngôi của mình trước đó, khiến bàn ghế vỡ vụn.
“Phụt!”
Thẩm Long Đăng trực tiếp nôn ra một búng máu.
Ở dưới lực cực lớn này, ông ta cảm nhận được nội tạng của bản thân dường như bị chuyển vị trí.
Không biết có phải trùng hợp không, sau khi ông ta rơi xuống, vừa hay đối diện với Lý Thành Nghiệp.
Lúc này, Lý Thành Nghiệp tức giận trợn tròn mắt, hai mắt mở lớn, bộ dạng thấy chết không sờn, hung hăng nhìn hắn.
Thẩm Long Đảng bông rùng mình.
Ông ta lúc này phản ứng lại, ngay cả Lý Thành Nghiệp muốn trốn cũng không được, bị một chưởng đoạt mạng.
Huống chỉ là ông ta.
Thẩm Long Đăng cũng không quan tâm đau đớn và thương thế trên người, lập tức bò dậy, quỳ trên đất, không ngừng dập đầu: “Vị tiểu tiên sinh này, xin lỗi, là tôi có mắt không thấy thái sơn.."
Trần Thuận căn bản không có tiếp tục để ý ông ta.
Thẩm Long Đẳng như thể nào, không có liên quan gì với hắn cả.
Nếu như không phải Thẩm Đào, tham lam Bồi Nguyên đan cực phẩm mà hắn tặng cho nhà họ Thẩm, Trần Thuận trước đó căn bản sẽ không lên tiếng chỉ điểm Thấm Ngọc Nhu.
Sau đó lại là vì Thẩm Long Phi không có bán đứng hắn, hẳn lúc này mới ra tay giúp đỡ nhà họ Thẩm.
Còn giữa hẳn với Thẩm Long Đẳng, căn bản không có nửa điểm ân oán.
“Việc nhà của các người, các người tự xử lý đi!"
Trần Thuận nhìn sang Thẩm Long Phi nói.
Thẩm Long Phi lúc này mới hít một hơi thật sâu, đi tới.
Lúc này ông ta nhìn thân sắc của Trân Thuận, rất phức tạp.
Ngưỡng mộ, may mắn, vui mừng, cảm kích... : “Sau này cậu Trần nếu như có yêu cầu gì, nhà họ Thẩm sẽ dốc toàn lực đi làm!”
Thấm Long Đăng chắp tay với Trần Thuận, sau đó mới đi tới chỗ Thẩm Long Đăng.
Thẩm Long Phi sẽ xử lý Thẩm Long Đằng như nào, không có chút quan hệ gì với hẳn cả.
“Đánh chết hắn ta”
“Vậy mà dám khinh nhờn chị Nhu, đánh chết hắn tai!”
Bỗng chốc, rất nhiều tiểu bối trong thế hệ trẻ của nhà họ Thẩm đều túm đến Thẩm Đào đang không nhúc nhích mà đứng cạnh Thẩm Long Đẳng.
Đột nhiên, Thấm Đào bèn bị nhấn chìm trong biển người.
Lần này, anh ta căn bản không dám phản kháng.
Không có ngang ngược trước nữa, thê thảm vô cùng!
Còn có rất nhiều tiểu bối của nhà họ Thẩm, trong ánh mắt nhìn Trần Thuận, tràn đầy sự cuồng nhiệt của fan nhìn idol.
Nhưng không có ai dám lại gần cả.
Dù sao, không có ai hiểu tính cách của Trần Thuận như thế nào.
Nhưng có một người ngoại lệ.
Trần Thuận nhìn bóng dáng xinh đẹp này đi đến trước mặt mình, vóc dáng quyến rũ dưới bộ quần áo luyện công màu trắng rộng rãi cũng không che đậy được.
Khác với vẻ cao quý lãnh diễm của Tống Thiên Hy, vẻ ma mị của Vương Minh Vy, trên người cô ta, lại toát ra một vẻ đẹp của tiêu sái, trong nhu có cương, mười phần anh khí.
“Anh... anh Trần, vừa rồi ở trên đài, là anh chỉ điểm cho tôi sao?”
Thẩm Ngọc Nhu thấp hơn Trần Thuận nửa cái đầu, lúc này, hơi ngẩng đầu, nhìn sang Trần Thuận, khẽ lên tiếng.
Trân Thuận nhàn nhạt gật đầu.
Thấy Trần Thuận gật đầu, sắc mặt Thẩm Ngọc Nhu hơi ửng đỏ, quả nhiên.
Cô ta trước đó còn tưởng là ông nội Thẩm Long Phi truyền âm chỉ điểm cho cô ta, nhưng sau đấy sau khi Trần Thuận xuất hiện, cô ta bèn nghi ngờ người trước đó chỉ điểm cho cô ta không phải ông nội, mà là Trân Thuận.
“Cảm ơn!”
Thấm Ngọc Nhu cảm ơn một cách chân thành nhất.
Nếu như không phải Trần Thuận, cô ta không biết vẫn sẽ bị Thẩm Đào sỉ nhục thành như thế nào nữa.
Trần Thuận gật đầu, coi như chấp nhận.
Thẩm Ngọc Nhu thấy Trần Thuận không hề khách khí, ngược lại có hơi sững sờ, nhưng sau đó bèn hiểu ra, nhân vật cấp Tông Sư như Trần Thuận, không thân quen với cô ta, đối với cô ta khách khí, ngược lại mới là kỳ lạ.
“Anh Trần, Thẩm Ngọc Nhu có một thỉnh cầu hơi quá phận, tôi hy vọng, có thể bái anh Trần làm thầy!”
Sau khi do dự một lát, Thấm Ngọc Nhu đột nhiên nói.
Lời này vừa nói ra, khiến các tiểu bối đó của nhà họ Trần đi đến, tiên bối muốn chiêu đãi thật tốt Trân Thuận cũng đều ngây ra.
Nhưng sau đó, lại mong chờ nhìn sang Trần Thuận.
Không có vì là người của nhà họ Thẩm muốn bái người khác làm thây mà không vui, ngược lại nội tâm đối với Thẩm Ngọc Nhu mang theo sự tán thưởng.
Phải biết, Trần Thuận rất có khả năng là nhân vật cấp Tông Sư, nếu như là thật, tuổi của hắn bất quá mới 20, đạt cảnh giới Tông Sư, rất có thể sẽ là Tông Sư trẻ tuổi nhất trong gần trăm năm trở lại đây, vượt qua cả Trịnh Đông Dương của nhà họ Trịnh ở thủ đô.
Chẳng trách, hắn có thể tùy ý lấy ra ba viên Bồi Nguyên Đan cực phẩm cho nhà họ Thẩm bọn họ.
Thẩm Ngọc Nhu nếu như có thể được chỉ điểm bởi nhân vật như thế này, Võ Đạo tuyệt đối sẽ là bước đột phá lớn, người nhà họ Thẩm có thể cùng nhân vật như thế này có quan hệ thây trò, nhà họ Thẩm nhất định sẽ trở thành đệ nhất thể gia ở Giang Châu, và ở cả Giang Bắc, cũng trở thành thế gia đỉnh tiêm.
Trần Thuận nghe vậy, hơi nhíu mày.
Thiên phú của Thẩm Ngọc Nhu này, quả thật không tệ, nhưng cũng chỉ thuộc loại không tệ mà thôi.
Muốn bái hẳn làm thây, trở thành đệ tử của hắn, vậy còn xa mới đủ tư cách.
Đệ tử của hăn, không ai không phải là tuyệt thế thiên tài trong thế giới này.
Đến bây giờ, hãn ở trên địa cầu, gặp được người đủ tư cách làm đệ tử của hẳn, chỉ có một người rưỡi
Cô nhóc Quả Quả Không Linh Chi Thể, là một người.
Vương Minh Vy có thể chất nguyên âm, coi như nửa người.
Trần Thuận lắc đầu, nói: “Tôi không nhận đồ đệ!”
Lần này, Trần Thuận nói rất khéo léo, không có trực tiếp nói rõ Thẩm Ngọc Nhu không đủ tư cách, không có đả kích trái tim võ đạo của cô.
Thần sắc trong mắt Thẩm Ngọc Nhu bỗng tối đi!
Đám người Thẩm Chi Thu cũng thở dài trong lòng.
“Có điều, liên quan đến tu luyện Võ Đạo của cô, tôi ngược lại có thể chỉ điểm cho cô”
Trần Thuận lần nữa lên tiếng.
Dù sao mượn dùng địa bàn của Thẩm gia thôn, người nhà họ Thẩm cho hắn cảm giác cũng không tệ.
Chủ của Ma giới, có thù tất báo, đối với kẻ địch luôn tàn nhẫn, đối với người của mình thì rất tốt.
Ánh mắt của Thẩm Ngọc Nhu lại sáng lên, nụ cười tươi trên mặt: “Cảm ơn anh Trần!”
Sau đó, Trần Thuận dựa theo tu luyện Võ Đạo của Thẩm Ngọc Nhu đưa ra một vài kiến nghị, đột nhiên khiến Thẩm Ngọc Nhu thu hoạch được nhiều điều.
Còn những người khác, đám người Thẩm Chỉ Thu sớm đã là Võ Đạo đại thành cũng phải gật gù.
Từ sau khi rời khỏi Diễn Võ Đường, Trân Thuận không có đến nơi hẳn đã chọn nữa, mà được nhà họ Thẩm sắp xếp ở trong phòng khách quý tốt nhất ở nhà họ Thẩm.
Địa bàn mà Trần Thuận chọn, trước đây bỏ hoang, nhà họ Thẩm đang toàn lực tu sửa.
Phải đợi ngày mai mới có thể làm xong.
..... Nửa đêm, ánh trăng sáng tỏ, lúc này, Trân Thuận đang ở trong phòng tu luyện.
Sau khi bước vào cảnh giới Luyện Khí, Trân Thuận mười ngày nửa thành không ngủ cũng không vấn đề gì.
Thẩm gia thôn linh khí coi như là nơi linh khí nông đậm đứng thứ 2 ở Giang Châu, khi tu luyện, hiệu quả so với những chỗ khác, được gấp đôi.
Khi Trần Thuận đang điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí, thông qua Hỗn Độn Châu chuyển hóa thành Hồn Độn Chi Lực, bên ngoài cửa phòng của hắn, lại lay động một bóng người.
Trần Thuận mở hai mắt, trong mắt vụt qua một đạo tinh quang.
“Vào đi!"
Trần Thuận mở miệng nói.
Lúc này, thân ảnh ngoài cửa sững ra, sau đó, mới đẩy cửa ra, đi vào trong.
Dưới ánh trăng sáng, bóng dáng yêu kiều diễm lệ kia như được khoác lên một bộ y phục màu bạc.
Lúc này, Thẩm Ngọc Nhu vừa mới tắm rửa, đã thay bộ đồ luyện công màu trắng trên người xuống, mặc lên chiếc váy trắng dài, cất bước nhẹ nhàng, dưới ánh trăng, từ từ đi về phía Trân Thuận.
“Tim tôi có chuyện gì?”
Trần Thuận lần nữa hỏi.
“Đương nhiên là đến tìm sư phụ, thỉnh giáo vân đề võ đạo rồi!”
Thẩm Ngọc Nhu khẽ cắn môi, nói.
Trên gương mặt anh khí đó của cô ta, nhiều thêm một tia dịu dàng.
Trần Thuận nhíu mày: “Thứ nhất, tôi không phải sư phụ cô, thứ hai, thỉnh giáo vấn đề, có thể đến vào ban ngày!”
Thẩm Ngọc Nhu không quan tâm nhiều như vậy.
Cô ta suy nghĩ rất lâu, mới hạ quyết tâm, muốn đến tìm Trân Thuận.
Sáng hôm nay, Trần Thuận tùy ý chỉ điểm cho cô ta một vài điều, cô ta cảm thấy, thực lực của bản thân, rõ ràng có sự tăng lên nhất định.
Cô ta nhất định phải bái Trần Thuận làm thầy mới được.
Bởi vì từ nhỏ tu luyện tâm pháp của nhà họ Thẩm, loại dương cương chỉ công như Thẩm Gia Chưởng này, tính cách của Thẩm Ngọc Nhu cũng trong nhu có cương, chuyện mà cô ta nhận định thì cô ta nhất định phải làm.
“Mặc kệ anh có nhận hay không, anh chỉ điểm võ đạo của tôi, tôi đều coi anh là sư phụ” Thẩm Ngọc Nhu đi đến trước mặt Trần Thuận, đưa cơ thể quyến rũ, nhìn Trân Thuận: “Chỉ cân anh đồng ý nhận tôi làm đồ đệ, anh bảo tôi làm gì cũng được?”
“Thật sự cái gì cũng được?” Trân Thuận thấy thú vị nhìn cô ta.
Nửa đêm, vừa tắm xong, mái tóc xõa tung, mặc váy trắng dài, trên người tỏa ra mùi hương nhàn nhạt ở con gái, khiến người ta nghĩ ngợi lung tung!
Thẩm Ngọc Nhu gật đầu, đột nhiên làm ra một động tác rất to gan, cô ta duỗi đôi tay trắng như tuyết, đặt lên vai của Trần Thuận, sắc mặt ửng đỏ, hô hấp có hơi dôn dập, nói chắc chắn: “Cái gì cũng được!”
Trần Thuận cảm nhận được trên vai mình, đôi tay trắng nõn đó run rẩy, nhíu mày, sau đó giãn ra.
Khóe môi cong lên lộ ra nụ cười quái dị: “Nếu đã là như thế, vậy thì tôi không khách khí nữa...”
Cùng lúc đó, Trân Thuận đưa một tay lên, sờ vào bàn tay trảng nõn trên vai.
Sau khi cảm nhận bàn tay nóng bỏng đó của Trần Thuận, bàn tay vốn run rẩy của Thẩm Ngọc Nhu, phản ứng càng kịch liệt hơn.
Cơ thể quyến rũ của cô ta hơi run, trái tìm cũng muốn nhảy ra ngoài.
Sau khi kiên trì 2 giây, Thẩm Ngọc Nhu đột nhiên rút tay của mình lại.
Vội vàng lùi lại hai bước, rời phải phạm vi Trần Thuận giơ tay có thể bắt được.
Cô ta cũng không diễn tiếp được nữa, kiểu mỹ nữ câu dẫn đàn ông, cô ta thật sự không diễn được nữa, huống chỉ, cô ta cũng không ngờ, Trần Thuận lại thật sự sờ cô ta, còn gì là Tông Sư cao cao tại thượng nữa.
Sau đó, Thẩm Ngọc Nhu nhìn sang Trần Thuận, mặt mày cầu xin: “Anh Trần, tôi biết sai rồi, anh nhận tôi làm đồ đệ đi, có được không?”