Tô Đường không dám đem chuyện vừa thấy nói cho Tống Hoành.
Lúc nãy nàng đi nhặt diều, gặp một người quen, Thẩm Tài nhân, một năm trước bởi vì bất mãn chuyện Đổng quý phi cắt xén lương tháng của cung phi mà nổi lên xung đột với Đổng quý phi, sau đó Đổng quý phi tâu với Thái hậu, Thái hậu che chở cho cháu ngoại, hạ lệnh đày Thẩm Tài nhân vào lãnh cung.
Thẩm Tài nhân vốn sẽ không thể nào được sủng ái, hơn nữa là Thái hậu hạ ý chỉ, Tống Hoành cũng không tiện nói gì.
Quy định trong cung khắc nghiệt, chỉ cần đã từng là nữ nhân của Hoàng đế, cho dù là bị phế, thì cũng vẫn là nữ nhân của Hoàng đế, không được có chuyện hồng hạnh vượt tường.
Diều của Tô Đường mắc trên nhánh cây, nàng trèo lên lấy diều, lại không cẩn thận nhìn thấy đầu bên kia tường, một cảnh tượng không ngờ tới bên trong Lãnh cung.
Thẩm Tài nhân đang nói chuyện cùng một thị vệ.
Cung tần không thể tùy tiện nói chuyện cùng thị vệ, Tô Đường cảm thấy Thẩm Tài nhân nhất định là ở trong Lãnh cung rất nhàm chán cho nên muốn tìm người cùng nói chuyện giải sầu.
Tô Đường nghĩ nghĩ, đối với việc này cũng rất thoải mái, tỏ vẻ cũng thấu hiểu việc Thẩm Tài nhân trò chuyện cùng thị vệ.
Nhưng mà cảnh tượng kế tiếp, cho dù Tô Đường thật sự là đồ ngốc cũng có thể nhìn ra có chỗ không đúng.
Chỉ thấy hai người nói chuyện, Thẩm Tài nhân che miêng cười càng lúc càng yêu kiều, vươn nắm tay đấm lên ngực thị vệ kia một cái, sau đó đôi bàn tay trắng như phấn đột nhiên bị tên thị vệ kia cầm lấy, thị vệ tựa hồ có chút chột dạ, nhìn xung quanh bốn phía một phen, cảm thấy hẳn là không có người, sau đó mới ôm Thẩm Tài nhân đi đến một góc khuất dưới gốc quế cạnh tường.
Cây quế xum xuê che khuất hai người, nhưng ở góc độ của Tô Đường, vẫn mơ hồ nhìn thấy hai người đang củi khô lửa bốc, hôn đến mức khó tách rời.
Tô Đường hồn bay phách lạc trèo xuống khỏi cây, trong đầu vô cùng hoản loạn, cầm lấy diều, một lần nữa quay trở về.
Tuy nói Thẩm Tài nhân bị đày vào Lãnh cung, nhưng chức vị vẫn còn, trên danh nghĩa vẫn là nữ nhân của Tống Hoành, vậy mà lại ở Lãnh cung cùng thị vệ. . . . . .
Cũng quá lớn mật đi.
Tô Đường nghĩ nghĩ mà sắp khóc, nếu cô nói cho Tống Hoành, không nghi ngờ gì nữa, Thẩm Tài nhân cùng thị vệ thậm chí cung nhân trong Lãnh cung từ trên xuống dưới đều sẽ phải chết, nếu không nói cho Tống Hoành, phạm vào tội khi quân không nói, nghĩ đến đỉnh đầu Tống Hoành kia bị Thẩm Tài nhân đội cho một chiếc mũ xanh cực lớn, trong lòng nàng lại có chút băn khoăn.
Tô Đường chậm chạp quay trở về, trong lòng rối rắm cực kỳ, nàng suy nghĩ về Thẩm Tài nhân và Tống Hoành nửa ngày, đột nhiên phản ứng lại, cô còn chưa lo lắng cho chính mình.
Dựa theo tính cách sĩ diện của Tống Hoành, khẳng định sẽ không để chuyện mình bị phi tần cắm sừng lộ ra ngoài, hơn phân nửa là sẽ lặng lẽ xử quyết những người có liên quan, cam đoan sẽ không để bất kì người nào biết. Thẩm Tài nhân cùng thị vệ bị xử quyết, vậy. . . . . . còn nàng?
Bản thân người chính mắt nhìn thấy và bẩm báo với Tống Hoành rằng hắn bị phi tần cắm sừng là nàng đây thì sao?
Cổ Tô Đường chợt lạnh.
Nàng sẽ không ngu xuẩn mà cho rằng Tống Hoành sẽ cảm ơn nàng vì đã báo cho hắn biết, nói không chừng sẽ còn giết nàng diệt khẩu!
Tô Đường bị kết cục có thể xảy ra này dọa cho mềm nhũn chân, lại nhớ tới hình như nàng biến mất đã lâu, nếu khiến cho Tống Hoành như thế này tự tìm đến, nàng coi như xong, bán sống bán chết chạy trở về.
Nhưng mà chiều nay Tô Đường đã tiêu hao quá nhiều thể lực, mới nhấc hai bước đã chạy không nổi, chỉ có thể nện từng bước nặng nề đến trước mặt Tống Hoành, vừa thở phì phò, vừa lặng lẽ nhìn hắn một cái.
Nàng đột nhiên có chút đồng cảm với Tống Hoành, cảm thấy làm Hoàng đế kỳ thật cũng không có gì vui vẻ, nữ nhân nhiều như vậy, không thể giờ giờ phút phút nào cũng có thể nhìn thấy, chưa biết chừng người nào cắm sừng lên cho mình mình còn không biết.
Tống Hoành là người cực thông minh, vừa thấy ánh mắt kia của Tô Đường, liền biết trong lòng nàng đang có việc giấu diếm, hơn nữa còn là chuyện liên quan đến hắn.
Tống Hoành: "Nàng vừa rồi sao đi lâu như vậy?"
Trong bụng Tô Đường giật mình, sau đó lắp ba lắp bắp bịa chuyện: "Khởi bẩm… bẩm Hoàng Thượng, gió, diều bay xa quá, cho nên, cho nên nô tì. . . . . ."
"Hửm?" Âm cuối Tống Hoành nâng cao, trong giọng nói lộ vẻ uy nghiêm của Thiên tử.
Tô Đường sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, khóc hu hu: "Hoàng Thượng thứ tội, là nô tì, hức, " Tô Đường vừa lau nước mắt vừa nói, "Là nô tì chạy trốn quá mệt mỏi, hức, nô tì muốn, trốn một chút mới quay lại, mong Hoàng Thượng thứ tội hu hu hu. . . . . ."
Khóe môi Tống Hoành không tự giác nhẹ nhàng nhếch lên.
Mặc dù vì Tô gia mà hắn không thích Tô Đường, nhưng không phủ nhận Tô Đường quả thật là một mĩ nhân yêu kiều, chỉ là không bằng dung mạo của Nhu phi, giơ tay nhấc chân lại càng có vài phần ngây thơ.
Một mĩ nhân như vậy ở trước mặt mình khóc lóc cầu xin tha thứ, tha tội thì cũng không phải là cái gì quá to tát, Tống Hoành trước nay dùng lòng dạ sắt đá đối xử với Tô Đường, lúc này cũng có chút mềm lòng.
Hắn nhìn nhìn Tô Đường.
Có lẽ cũng không nghĩ tới gặp phải hắn ở chỗ này, cách ăn mặc thật sự đơn giản, áo váy vàng nhạt nhưng ở nơi hoang phế này lại trở thành một điểm xuyết bắt mắt, trên đầu buộc một búi tóc, dùng cây trâm cài lên, trên búi tóc nổi bật mấy bông hoa dại nhỏ, chắc là trước lúc hắn tới thuận tay hái được cài lên.
So với bộ dáng đến Ngự Thư phòng lúc sáng, Tống Hoành cảm thấy Tô Đường bây giờ thuận mắt hơn.
Thuận mắt đến mức hắn còn muốn nhìn thêm vài lần.
"Đứng lên đi." Tống Hoành thở dài một hơi.
Tô Đường hai mắt đẫm lệ, mờ mịt: "Dạ?"
Tống Hoành không để ý đến nàng nữa: "Lí Đức Toàn, cùng trẫm trở về."
Lí Đức Toàn khom người tiến lên: "Rõ."
Chủ tớ hai người lại một trước một sau rời đi.
Tô Đường đứng ở tại chỗ, hoảng hốt, dường như nhìn thấy Tống Hoành đầu đội chiếc mũ xanh cực đại chậm rãi bước đi.
Giống y như đúc bóng dáng của đại ngốc Tống Hoành trong mơ.
Điểm duy nhất không giống chính là chiếc mũ xanh trên đầu Tống Hoành vừa lớn vừa xanh, thiếu chút nữa muốn đè khom cả người.
Tô Đường khúc khích nở nụ cười, một mình ra khỏi khu luyện bắn, trở lại Thục Kì cung, phát hiện đám cung nhân đều vô cùng vui sướng khi nhìn thấy nàng.
Phúc Căn đứng mũi chịu sào.
Tô Đường nhìn thấy Phúc Căn có chút tức giận: "Phúc Căn, chiều này sao ngươi lại đột nhiên biến đi đâu mất?"
Phúc Căn cười đến vẻ mặt phơi phới: "Nương nương ở cùng Hoàng Thượng vui đùa, nói chuyện yêu đương, nô tài làm sao dám đường đột chạy ra quấy rầy."
Tô Đường: "Hả?"
Xuân Hỉ cười tủm tỉm đi tới: "Nương nương, nghe Phúc Căn nói chiều nay người đi thả diều gặp Hoàng Thượng, đầu tiên là cùng Hoàng Thượng chơi trốn tìm, sau đó lại thả diều, người cầm dây diều vui vẻ chạy nhảy, Hoàng Thượng ở một bên thâm tình nhìn ngắm."
Xuân Hỉ nói xong, tất cả cung nữ thái giám trong cung đều chớp ánh mắt chờ Tô Đường đáp lại, ý muốn nói nương nương được sủng lẽ nào lại không nói cho đám hạ nhân này được biết với.
Tô Đường: ". . . . . ."
Ở trong cung, bất cứ là việc gì, chỉ cần liên quan đến Hoàng Thượng, chỉ cần nhiều hơn một người biết, lập tức sẽ truyền đi khắp hoàng cung.
Chỉ qua mấy ngày, chuyện Tô quý phi và Hoàng Thượng cùng nhau chơi trốn tìm, thả diều, mọi người trong cung đều biết hết.
Nghe nói, sau khi Đổng quý phi biết cũng chưa nói gì, ngược lại Nhu phi vừa nghe nói hôm đó Tống Hoành sau khi cho nàng lui lại chạy đi tìm Tô Đường, đầu tiên là ở chỗ Tống Hoành thút thút thít thít khóc một trận, sau đó ra khỏi Dưỡng Nguyên điện, mặt mày đổi sắc, hùng hùng hổ hổ “khiêng đại đao” đến tìm Tô Đường .
Khiêng đại đao là do Tô Đường tưởng tượng ra, nhưng hùng hung hổ hổ là thật, so với Nhu phi thường ngày điềm đạm đáng yêu quả thực giống như hai người.
Lúc gả cho Tống Hoành, gia gia đã từng dạy nàng, nói về sau nữ nhân bên người Tống Hoành càng ngày sẽ càng nhiều, bảo nàng chú ý cẩn thận, lấy việc tự bảo vệ mình là chính, lui một bước trời cao biển rộng, người nhà cũng không cầu nàng được sủng ái, chỉ mong nàng không dính dán đến những tranh đấu của nữ tử trong cung.
Vì thế Tô Đường tuy rằng là quý phi, nhưng khi đối mặt với các phi tần khác, từ trước đến nay đều áp dụng chiến lược địch tiến ta lui, địch lại tiến ta lại lui.
Nữ nhân được Tống Hoành sủng ái nhất, thương yêu nhất là Nhu phi, trong cung tất cả mọi người đều biết, bây giờ đối diện với Nhu phi đang tìm đến, Tô Đường cảm giác chột dạ như vừa đụng vào đồ của người khác khi chưa được cho phép.
"Ngươi có muốn… ăn chút điểm tâm?" Tô Đường dùng ngữ khí thương lượng đẩy đến cho Nhu phi một đĩa điểm tâm bày rất khéo léo, trong lòng ruột đau như cắt.
Quá trình làm món điểm tâm ấy vô cùng phức tạp, nàng còn không nở ăn.
Nhu phi hừ một tiếng, toan nói: "Muội muội sao dám ăn điểm tâm tốt như vậy của tỷ tỷ, quý phi tỷ tỷ vẫn là nên giữ điểm tâm ấy chờ Hoàng Thượng đến để chiêu đãi Hoàng Thượng đi."
Tô Đường lại lần nữa đẩy điểm tâm đến trước mặt Nhu phi, nhìn chằm chằm điểm tâm mà nuốt nước miếng: "Không sao, ngươi ăn đi, bình thường Hoàng Thượng không hay đến nơi này của ta."
Nhu phi chửi thầm trong bụng.
Nàng đến là để cãi nhau, ai muốn đến ăn điểm tâm của nàng ta chứ!
Nhu phi cảm thấy kỳ quái: "Hoàng Thượng không thường đến chỗ này của tỷ tỷ, trong lòng chắc rất nhớ nhung tỷ tỷ, trong cả cung này, cũng chỉ cùng chơi trốn tìm, thả diều với mình tỷ tỷ."
Ai cần Tống Hoành chơi trốn tìm, thả diều với nàng, Tô Đường nghĩ trong lòng, trên mặt vẫn không để lộ vẻ tức giận, hì hì cười hai tiếng: "Muội muội nếu thích chơi trốn tìm, thả diều, hôm nay thời tiết không tệ, nếu không ta cùng muội muội đi, thế nào?"
Giống như biểu diễn ảo thuật, Tô Đường lấy ra từ sau lưng chiếc diều chim én, đưa qua đưa lại trước mặt Nhu phi: "Hử?"
Nhu phi: ". . . . . ."
**
Ở Dưỡng Nguyên điện, Tống Hoành tiễn Nhu phi xong, đang uống trà.
Lí Đức Toàn cầm cây phất trần bước vào, đứng bên cạnh Tống Hoành thì thầm hai câu.
Tống Hoành buông cốc trà: "Nàng ta vừa ra khỏi Dưỡng Nguyên điện, sau liền đến Thục Kì cung? Thật sao?"
Lí Đức Toàn: "Lão nô không dám nói dối."
Nhu phi, nữ nhân này ở trước mặt hắn điềm đạm đáng yêu, ở trước mặt người khác lên mặt vênh váo, chuyện này Tống Hoành thật ra trước nay đều biết, chỉ là lười vạch trần nàng ta, bây giờ nghe nói nàng đi tìm Tô Đường, trong lòng Tống Hoành đột nhiên nổi lên một cảm giác quái lạ.
Tô Đường kia tính tình thật thà, nhút nhát, phỏng chừng sẽ bị ức hiếp.
Hơn nữa bị ức hiếp cũng không biết đi tố cáo với người khác.
Thái hậu từ trước đến nay đều đứng về phía Đổng quý phi, đến nổi chính hắn còn. . . . . .
Thần sắc trên mặt Tống Hoành bất động, uống một ngụm trà: "Sau đó thì sao, hai nàng ta thế nào."
Nhu phi cùng Tô Đường đều là tần phi địa vị cao, hai người có bất hòa, Tống Hoành nghĩ thầm, rằng, hậu cung không chừng sắp không yên ổn rồi, nữ nhân trong hậu cung làm sao mà ngày nào cũng chỉ biết cạnh tranh, đấu đá lẫn nhau, khiến hắn làm Hoàng đế cũng phiền chết đi được .
Lí Đức Toàn nhìn thấy sắc mặt Tống Hoành, vẫn theo sự thật mà trả lời: "Sau đó, sau đó hai người cùng đến Ngự Hoa viên chơi diều ."
"Hoàng Thượng ra ngoài mà xem, diều của hai vị nương nương hôm nay thả bay rất là cao."
"Phụt——"
Ngụm trà Tống Hoành mới vừa uống, tất cả đều bị phun ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com