Sau khi giới thiệu những kiến thức cơ bản về di truyền học, giáo viên sinh học bắt đầu cho cả lớp luyện tập vẽ bản đồ di truyền, trong đó hình vuông kí hiệu cho giới tính nam, hình tròn kí hiệu cho giới tính nữ, ở giữa bức tranh vẽ một đường thẳng nối liền hai kí hiệu, để thể hiện hai người kia là một đôi.
"Cả lớp bắt đầu luyện tập đi." Giáo viên sinh học vẽ một ví dụ mẫu trên bảng đen, "Một lát cô sẽ gọi một bạn lên bảng vẽ lại."
Nghe nói sẽ bị gọi lên bảng đen vẽ, đa số học sinh trong lớp đều lấy giấy nháp ra viết viết vẽ vẽ, cụ thể thì không thể hiểu hết, nhưng cũng giả bộ một chút.
Tô Đường cầm lấy bút máy, dùng thước vẽ trên giấy nháp một hình vuông ngay ngắn .
Cô ngẩng đầu nhìn đề bài trên bảng đen, lông mi càng nhíu càng chặt.
Sao lại khó như vậy, tiểu Lí này vừa là anh chị em ruột vừa là con trai của cháu dâu, một chuỗi quan hệ của gia đình kia làm cho Tô Đường rối đến đau đầu chóng mặt, lại còn phải chú ý ai mắt một mí, ai mắt hai mí, đại gia đình này quả thật là quá rắc rối đi.
Tô Đường cắn đầu bút, ánh mắt vô thức liếc sang bên cạnh.
Cố Diệc Dữ đã vẽ xong rồi, lúc này đang nhàm chán xoay bút.
Cố Diệc Dữ cảm nhận được ánh mắt đang len lén liếc qua, trong lòng hừ một tiếng, dùng khuỷu tay đẩy vở bài tập của mình vào giữa.
Kết quả bạn học nữ bên cạnh không còn liếc qua bài tập của hắn nữa, mà là nhìn nhìn, sau đó đột nhiên kéo kéo ống tay áo của hắn.
Tô Đường chỉ vào sơ đồ gia đình trên vở mà Cố Diệc Dữ cố ý để lộ trước tầm mắt cô, yếu ớt nghi ngờ: "Cố Diệc Dữ, sơ đồ của cậu, có phải là vẽ sai rồi không?"
Cô nói xong, đôi mắt trông mong nhìn Cố Diệc Dữ, vẻ mặt như muốn nói "Tôi chỉ tùy tiện nói rốt cuộc là thành tích của cậu sao lại tốt như vậy".
Cố Diệc Dữ "A" một tiếng, nhướng mi nói: "Tại sao lại sai?"
Tô Đường yếu ớt chỉ vào đường kẻ nối liền hai kí hiệu hình vuông: "Hình như cô giáo nói vẽ đường thẳng là đại biểu kết hôn với nhau, nhưng . . . . . a. . . . . . hai kí hiệu này đều là chỉ nam mà."
Ngữ khí của Cố Diệc Dữ không chút nghi ngờ: "Chẳng lẽ hai nam thì không thể kết hôn với nhau sao?"
Tô Đường: (○o○)
Giáo viên sinh học quả nhiên gọi Tô Đường lên bảng vẽ sơ đồ.
Tô Đường cầm phấn bắt đầu vẽ, cẩn thận suy nghĩ đi suy nghĩ lại một phen, vẫn là lựa chọn tin tưởng tin tưởng học bá, dựa theo sơ đồ của Cố Diệc Dữ, vẽ lại y hệt lên bảng.
Trước tiên cô vẽ một kí hiệu hình vuông, sau đó lại vẽ một hình vuông nữa, cuối cùng cắn cắn môi, vẽ một đường thẳng nối liền hai hình vuông lại với nhau.
Giáo viên: ". . . . . ."
Giáo viên sinh học ban đầu muốn mắng cô, nhưng nhìn thấy bộ dạng nữ sinh học kém nhất lớp chăm chỉ từng nét từng nét vẽ sơ đồ, cảm thấy thái độ của cô cũng rất nghiêm túc, vì thế chỉ có thể thở dài: "Em đi xuống đi."
Tô Đường còn chưa vẽ xong sơ đồ, đã bị mời xuống.
Giáo viên sinh học đem sơ đồ mà Tô Đường vừa vẽ lau đi, một lần nữa bắt đầu giảng đề.
Tô Đường trở lại chỗ ngồi, lại đưa mắt nhìn Cố Diệc Dữ.
Cố Diệc Dữ: "Cậu xem tôi không hề lừa câu, thật là như vậy, cô giáo cũng đâu có mắng cậu."
Tô Đường gật gật đầu cảm thấy cũng có lý, lặng lẽ đưa cho Cố Diệc Dữ một hộp sữa chua để hối lộ.
"Thật sự có thể như vậy sao?" Sau khi tan học, Tô Đường nhỏ giọng hỏi.
Cố Diệc Dữ xòe bàn tay thon dài trắng nõn đưa ra trước mặt Tô Đường.
Tô Đường lập tức lại đưa đến một hộp sữa chua.
Cố Diệc Dữ đâm hộp sữa chua ra uống: "Đương nhiên là có, bên cạnh chúng ta cũng có, chỉ là cậu chưa phát hiện ra mà thôi."
Tô Đường há mồm, lại một lần nữa ở thế giới này, thế giới quan được mở mang thêm một chút.
Những người như vậy, không phải là, không phải là mối tình đoạn tụ trong truyền thuyết sao?
Tô Đường vẫn không thể tin được: "Không thể nào. . . . . ."
Cố Diệc Dữ dứt khoát trả lời: "Vì sao không được. Nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài" hắn dùng ánh mắt ra hiệu bảo Tô Đường nhìn xuống đại ngốc Tống Hoành bàn dưới “Ví dụ như người kia, cậu vừa nhìn là có thể nhìn ra cậu ta quả thật là một tên ngốc sao?"
Đại ngốc Tống Hoành lúc này đang u oán nhìn Tô Đường.
Hắn tuy rằng ngốc, nhưng rất nhạy cảm, vẫn có thể cảm nhận được, Cố Diệc Dữ vừa đến, Tô Đường liền có chút lạnh nhạt với hắn.
Đại ngốc Tống Hoành có gương mặt thông minh giống hoàng đế Tống Hoành, nhưng bộ dáng, biểu tình thì có vẻ ngờ ngệch, Tô Đường sờ sờ cằm, cảm thấy Cố Diệc Dữ nói vô cùng có đạo lý.
Cô mà thông minh được như Cố Diệc Dữ thì tốt rồi.
_________
Tô Đường lại một lần nữa tỉnh lại, mừng rỡ vì được nhàn rỗi vài ngày, đi tham gia một lần yến tiệc thường kỳ của hậu cung, nghe các cung tần đều oán giận nói Hoàng Thượng đã gần một tháng chưa đến hậu cung .
Nghe công công ở phòng Chính Sự nói mỗi đêm Hoàng Thượng đều xem thẻ bài, nhưng không biết như thế nào lại không hề lật thẻ, làm cho người ta đem đĩa bạc còn nguyên hình nguyên dạng mang về.
Nghe tiếng oán than dậy trời dậy đất của các mĩ nhân, Tô Đường ăn điểm tâm, trong lòng tự vỗ tay cho sự cơ trí của mình.
Không thèm quan tâm đến chuyện hắn lật hay không lật, dù sao thì Tống Hoành khẳng định sẽ không thể nào lật được thẻ bài của nàng.
Nghe xong mấy lời oán giận, yến tiệc thường kỳ của hậu cung chấm dứt, Tô Đường đi dạo hoa viên rồi hồi cung, trên đường đụng phải vẻ mặt tủm tỉm của Lí Đức Toàn.
Tô Đường nhìn Lí Đức Toàn gật đầu, đang chuẩn bị đi, Lí Đức Toàn lại đột nhiên đứng ở trước mặt cô, hành lễ: "Thì ra quý phi nương nương đang ở đây, nô tài đang tìm người."
Tô Đường chỉ vào chính mình: "Ta?"
Lí Đức Toàn cười, đưa tay ra ý mời: "Hoàng Thượng cho mời nương nương đến Dưỡng Nguyên điện một chuyến, nương nương, mời."
Tô Đường nghĩ đến chuyện lần trước Tống Hoành gọi nàng đến Ngự Thư phòng, mím mím miệng: "Là huynh trưởng ta lại tiến cung sao?"
Lí Đức Toàn: "Việc này nô tài cũng không biết, mời nương nương đi cùng nô tài."
Thánh mệnh không thể trái, Tô Đường tuy có chút không tình nguyện, nhưng vẫn trả lời: "Thôi được."
Hai người đang nói chuyện, phía sau có tiếng bước chân, Tô Đường quay đầu lại xem, thì ra là Đổng quý phi mang theo cung nữ phía sau đi tới.
"Tô muội muội, Lí công công, hai người sau lại đều ở đây?" Đổng quý phi hỏi.
Lí Đức Toàn hành lễ với Đổng quý phi: "Bái kiến quý phi nương nương, Hoàng Thượng bây giờ muốn gặp gặp Tô quý phi, nô tài đến đây để truyền lệnh của Hoàng thượng ạ."
Đổng quý phi nghe xong hơi sửng sốt, sau đó mới cười, nhìn thấy Tô Đường: "Muội muội thật có phúc khí nha, mấy ngày trước Hoàng thượng cùng muội muội thả diều, mấy ngày nay ai cũng không gọi, bây giờ lại chỉ gọi mỗi muội muội đến Dưỡng Nguyên điện, khiến tỷ tỷ vô cùng hâm mộ."
Tô Đường cười gượng hai tiếng. Trong lòng ước gì Đổng quý phi có thể thay nàng đi.
Đổng quý phi cười nói: "Được rồi, muội muội mau theo công công đi thôi, cẩn thận đến trễ để cho Hoàng Thượng chờ."
Tô Đường lủi thủi đi theo Lí Đức Toàn.
Đổng quý phi đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Tô Đường đi, gương mặt tươi cười vừa nãy phút chốc lạnh lùng.
**
Tô Đường vào Dưỡng Nguyên điện, Tống Hoành hiếm mới có khi không phải phê tấu chương, đang ngồi uống trà, trước mặt còn có một bàn cờ.
Tô Đường hít vào một hơi: "Nô tì tham kiến Hoàng Thượng."
Tống Hoành buông ly trà, không nhìn nàng: "Đứng lên đi."
Tô Đường đứng lên, Tống Hoành chỉ vào vị trí bên kia bàn cờ, ý bảo Tô Đường ngồi xuống: "Cùng trẫm đánh cờ."
Tô Đường ngồi vào chỗ đối diện Tống Hoành, không nhìn bàn cờ, mà duỗi cổ nhìn nhìn ra cửa.
Tống Hoành nhíu nhíu mày: "Nàng đang tìm cái gì?"
Tô Đường nhìn hắn một cái: "Hoàng Thượng, xin hỏi huynh trưởng nô tì khi nào thì đến ạ?"
Tống Hoành: "Huynh trưởng?"
Tô Đường gật gật đầu.
Nàng khẳng định lại là bị kéo đến diễn trò.
Tống Hoành nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, Lí Đức Toàn nói lần trước nàng ra khỏi Dưỡng Nguyên điện tay gạt lấy gạt để nước mắt.
Tống Hoành tựa hồ như thấy được bộ dạng Tô Đường gạt nước mắt, cảm thấy hơi hơi rung động, hắn lấy một quân cờ màu đen, sờ sờ quân cờ óng ánh, đột nhiên nở nụ cười, nói: "Tô quý phi rất muốn gặp huynh trưởng?"
Tô Đường có chút lo lắng ngồi ở đối diện hắn, nghe không hiểu Tống Hoành rốt cuộc là muốn hỏi cái gì, chỉ có thể thành thật gật đầu.
Nàng không ngừng muốn gặp huynh trưởng, còn rất muốn gặp gia gia.
Đã lâu nàng không gặp gia gia, gia gia tuổi đã lớn, Tô Đường vốn vẫn cảm thấy tinh thần, sức khỏe của ông cũng không tệ, cho đến năm đó nhận được thánh chỉ ban hôn của tiên hoàng, Tô Đường trơ mắt nhìn thấy gia gia chỉ sau một đêm râu tóc đều bạc hẳn, như già thêm cả mười tuổi.
Nàng rất muốn lại được đấm vai cho gia gia.
Tống Hoành nhìn ván cờ trước mắt: "Hôm nay ván cờ này, Tô quý phi nếu thắng trẫm, trẫm liền cho nàng gặp người nhà, thế nào?"
Tô Đường lập tức ngẩng đầu, con ngươi tràn ngập ý không thể tin được, thanh âm nói chuyện bắt đầu run rẩy: "Thật, thật như vậy?" Nói xong, âm cuối đã có chút nghẹn muốn khóc.
Tống Hoành nghe ra, như là có người nhẹ nhàng bấm phải ngực hắn, hắn nhịn lại tia khó chịu đó, nói: "Trẫm không nói đùa."
Tô Đường hít mũi, cúi đầu nhìn ván cờ trước mặt, Tống Hoành quân đen, nàng quân trắng, Tô Đường nhìn ván cờ, đột nhiên lại không thể tin được mà ngẩng đầu.
Ván cờ này thật sự quá mức đơn giản, trẻ con mới học chơi cờ cũng có thể hiểu được, quân trắng của nàng chỉ cần đi hai bước là có thể ăn.
Tống Hoành chơi cờ vô cùng tỉ mỉ, tại sao lại bày ra thế cờ đơn giản như thế này, Tô Đường vẫn chưa tin được, cảm thấy trong đây chắc là phải có bẫy gì, thế nên nàng nhìn lại thật kĩ ván cờ, thật sự nhìn không ra manh mối gì.
Sắc trời đã bắt đầu tối, Lí Đức Toàn mang nến đến, Tô Đường nhìn thoáng qua Tống Hoành, dưới ánh sáng của nến, một nửa khuôn mặt nam nhân bị che bởi bóng tối, tinh xảo mà lạnh lùng.
Tô Đường hít một hơi, tuy rằng thật sự không biết Tống Hoành vì cái gì đột nhiên tốt như vậy, nhưng đều vì đã quá nhớ nhung người nhà, Tô Đường đưa tay lấy một quân cờ trắng, đột nhiên phát hiện quân cờ của nàng vẫn cứ dính mãi trên bàn cờ.
Tô Đường sửng sốt, cúi đầu phát hiện quân trắng của nàng chỉ có ít ỏi mấy quân, tất cả đều nằm trên bàn cờ.
Tô Đường cắn môi dưới, đưa tay lấy.
Một khắc nàng chạm vào quân cờ duy nhất mà Tống Hoành đưa nàng, Tô Đường mới phát hiện Tống Hoành này rốt cuộc có bao nhiêu âm hiểm.
Mỗi một quân cờ, đều bị dính chặt trên mặt bàn, không khác gì thẻ bài của nàng bị đóng trên đĩa bạc, căn bản không thể nào lấy ra được.
Hắn chắc chắn là đã phát hiện thẻ bài của nàng không thể nào lấy ra khỏi đĩa bạc, bây giờ dùng cách y hệt mà chỉnh nàng.
Tô Đường một lòng nghĩ muốn thắng ván cờ này, nghiến răng, lấy tay ra sức cạy quân cờ trắng trên bàn, bởi vì dùng sức mà đầu ngón tay trở nên đỏ bừng, khớp tay nổi gân xanh trắng.
Nàng vừa dùng sức lại nóng vội, trên trán đã chảy một tầng mồ hôi mỏng, Tống Hoành nhìn thấy bộ dạng của nàng lúc này, ngoài ý muốn, trong lòng cũng không vui sướng như tưởng tượng.
"Đủ rồi." Tống Hoành lên tiếng quát bảo nàng dừng lại.
Tô Đường cầm nước mắt ngẩng đầu, mí mắt ầng ậng nước, mũi ửng đỏ, giống như một con thỏ đáng thương: "Hoàng Thượng."
Tống Hoành nhìn thấy nước mắt của nàng, hai người không nói một lời, Hoàng Hỉ đột nhiên bưng đĩa bạc đến.
"Hoàng Thượng, đến lúc lật thẻ bài rồi."
Tống Hoành nhíu mi, Tô Đường nhìn đến đĩa bạc trong tay Hoàng Hỉ, đột nhiên đứng lên.
Thẻ bài của cô đã bị mang đặt ở tầng thứ nhất, Tô Đường nhìn khối thẻ bài viết ba chữ “Tô quý phi” kia, cắn môi, vươn tay, lạch cạch lật nó lại.
"Như thế này được chưa? Hoàng Thượng." Tô Đường một lần nữa trở lại bên cạnh Tống Hoành, đỏ mặt, nhỏ giọng như tiếng muỗi hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com