Từ sau khi bạn nhỏ Tống Nhân ra đời, Tống Hoành vô cùng đắc ý vài ngày.
Hắn có con trai rồi, giang sơn Đại Lương có người kế vị rồi, sẽ không bao giờ còn những lời đồn đại méo mó nói rằng Hoàng Thượng vô sinh nữa.
Chỉ là qua không bao lâu, Tống Hoành liền phát hiện mình vui mừng quá sớm.
Bởi vì nhìn thằng nhỏ mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, bất luận là ban ngày hay ban đêm đều chiếm lấy Tô Đường ôm ấp không buông tay, Tống Hoành phát điên một trận, mình đã sinh ra thứ đồ gì thế này?
Đáng sợ nhất chính là Tô Đường trừ lúc mới sinh xong đã nháo loạn muốn đem thằng nhóc tặng cho người khác, sau này vừa nhìn thấy nó trừng mắt, giống như trúng tà lập tức dâng lên tình thương của mẹ, ôm lấy đứa nhỏ vừa hôn vừa hít.
Tống Hoành chứng kiến ý tưởng muốn đem con tặng cho người ta của Tô Đường, sau lại nhìn thấy hình ảnh này vốn dĩ nên vui mừng, mãi cho đến khi Tô Đường hết tháng ở cử, ôm con, không màn đến hắn, kẻ đã nhịn một năm không lên giường, Tống Hoành mới như thấy sét đánh giữa trời quang, biết rằng hắn bây giờ là đang ở địa vị nào trong gia đình.
***
Bạn nhỏ Tống Nhân vừa được ba tuổi, ăn nói vô cùng lưu loát, hai chân bé nhỏ tuy rằng rất ngắn nhưng vô cùng có sức, mỗi ngày chạy loạn khắp cả Hoàng cung, sau lưng còn một đám thái giám cung nữ chạy theo, duỗi tay sợ nó ngã, cảnh tượng vô cùng buồn cười.
Nhưng mà tuy rằng bạn nhỏ Tống Nhân thích chạy lung tung khắp nơi, nhưng nơi đến nhiều nhất, vẫn là Thục Kì cung của mẫu hậu.
Nôm nay bạn nhỏ Tống Nhân hái được một đóa hoa nhỏ xinh đẹp ở Ngự Hoa viên, lập tức muốn mang đến tặng cho mẫu hậu của mình.
Bạn nhỏ Tống Nhân cầm đóa hoa nhỏ chạy đến Thục Kì cung, phát hiện cửa phòng ngủ của mẫu thân hôm nay bị đóng.
Bạn nhỏ Tống Nhân không chút suy nghĩ, muốn đẩy cửa đi vào.
Ở cửa có một tiểu thái giám chạy lại ngăn Tống Nhân, khuyên nhủ: "Tiểu điện hạ, ngài bây giờ, cái kia… không thể vào trong được."
"Vì sao?" Bạn nhỏ Tống Nhân không vui, hắn muốn vào Thẩm điện của mẫu thân là một chuyện hết sức bình thường, nghe nói trước khi hắn hai tuổi còn ở chung với mẫu hậu tại đây nha.
Tiểu thái giám khó xử, ngăn bạn nhỏ Tống Nhân lại nói: "Bởi vì… à, Hoàng Thượng bây giờ đang ở bên trong."
Bạn nhỏ Tống Nhân mới mặc kệ chuyện này, phụ hoàng ở bên trong thì có làm sao, hắn đang đi tìm mẫu hậu, vì thế vươn cổ, nói: "Ta đây cũng muốn đi vào."
Ai ở bên trong cũng không thể ngăn cản bạn nhỏ Tống Nhân muốn vào tặng hoa cho mẫu hậu, vì thế thừa dịp tiểu thái giám không chú ý, bạn nhỏ Tống Nhân một tay giơ hoa, một tay đẩy cửa ra, thuần thục đi qua cánh cửa cao hơn hắn rất nhiều.
Hắn vừa nhảy vào bên trong, vừa hồn nhiên gọi to: "Mẫu hậu ~"
Ngoài cửa mấy tiểu thái giám trơ mắt nhìn tiểu điện hạ đã vào trong, đang muốn vào lôi hắn ra, nhưng lại nghĩ đến bên trong Hoàng Thượng và Hoàng hậu có thể đang làm cái gì đó, chỉ có thể đứng giữ ở cửa, gấp đến độ liên tục dậm chân.
Quả nhiên, từ lúc bạn nhỏ Tống Nhân đi vào còn chưa đến một phút đồng hồ, bên trong liền truyền đến một tiếng nam nhân rít gào: "Tống Nhân! ! !"
Tất cả tiểu thái giám bên ngoài điện đều sợ tới mức run lên.
***
Trong Tẩm điện, Tống Hoành mặc một cái quần dài, trên khoác một chiếc áo ngủ, xoa thắt lưng đi tới đi lui, sau đó ánh mắt bắn về phía tiểu vương bát đản đang chui vào trong ngực Tô Đường.
Đối với Tống Hoành bây giờ mà nói trong lòng ngực Tô Đường kia chính là một tên tiểu vương bát đản.
Bạn nhỏ Tống Nhân đối diện với ánh mắt muốn giết người của phụ hoàng, lại rúc vào trong ngực mẫu hậu.
Tống Hoành vừa nghĩ đến mình lại bị phá hỏng chuyện tốt, còn thiếu chút nữa ở trước mặt nhi tử biểu diễn cảnh xuân liền tức giận đến tim gan đều đau, chỉ vào bạn nhỏ Tống Nhân trách mắng: "Đã nói với con bao nhiêu lần rồi! Lúc phụ hoàng ở trong cung của mẫu hậu không cho con tùy tiện đi vào! Muốn bị đánh mông có phải hay không!"
Vừa nghe đến đánh mông, bạn nhỏ Tống Nhân lập tức bị dọa đến nước mắt lưng tròng, khóc ngã vào trong lòng Tô Đường: "Mẫu hậu, con chỉ muốn . . . . .muốn đến tặng hoa cho người. . . . . . Hu hu hu hu. . . . . ."
Trong tay Tô Đường còn đóa hoa dại mà nhi tử tặng, nhìn thấy Tống Nhân ủy khuất thành thế này, tim cũng đau xót, vì thế giống ôm Tống Nhân vào lòng như ôm gà con, trừng mắt với Tống Hoành: "Có thể từ từ nói chuyện được không, chàng mắng nó làm gì!" Sau đó lại chuyển qua an ủi bạn nhỏ Tống Nhân, "Ngoan a, phụ hoàng nếu dám đánh mông con, mẫu hậu liền giúp con đánh mông hắn."
Tống Hoành vừa nghe Tô Đường tuyên bố muốn đánh mông hắn, sau đó lại nhìn bộ dạng Tô Đường che chở cho con, thiếu chút nữa hộc máu.
"Đường Đường." Tống Hoành giận một tiếng, mỗi lần hắn muốn giáo huấn tiểu tử này, Tô Đường đều đứng ra che chở, nếu cứ như vậy, sẽ làm cho tiểu tử này bị chiều hóa hư.
Tô Đường vẫn không để ý tới Tống Hoành, nhi tử nếu phạm phải sai lầm gì, Tống Hoành muốn phạt đương nhiên nàng không ngăn cản, nhưng mà bây giờ rõ ràng là Tống Hoành ban ngày ban mặt làm chuyện đen tối trước, sau đó còn trách Tống Nhân phá hỏng chuyện tốt của hắn, trên đời làm gì có đạo lý này.
Hơn nữa lúc này Tô Đường cực kỳ vui mừng, không uổng công nàng phí công phí lực đem tiểu gia hỏa này sinh hạ đến lại nuôi dưỡng đến lớn như vậy, bây giờ nhìn thấy một đóa hoa đẹp lại còn muốn đem tới tặng cho nàng, ngay cả Tống Hoành cha nó còn không có loại giác ngộ này, mỗi ngày chỉ biết nghĩ đến chuyện kia.
Một bên là Tống Hoành ban ngày ban mặt có ý đồ làm chuyện xấu, một bên là nhi tử đến tặng hoa, dũng cảm cứu mẫu thân, Tô Đường bây giờ cảm thấy bạn nhỏ Tống Nhân đáng yêu biết bao nhiêu, làm sao còn có thể để cho nó bị Tống Hoành đánh mông.
Tô Đường an ủi bạn nhỏ Tống Nhân xong, ôm Tống Nhân đi ra ngoài: "Con hái đóa hoa này cho mẫu hậu ở đâu, chúng ta lại đi hái nữa có được không?"
"Được ~" bạn nhỏ Tống Nhân nũng nịu đáp lại, sau đó lại không quên bổ sung: "Mẫu hậu, tối nay nhi thần muốn ngủ cùng mẫu hậu."
Trong lòng Tô Đường ngọt ngào cực kì : "Đương nhiên là được rồi."
Bạn nhỏ Tống Nhân: " Ngày mai nhi thần cũng muốn ngủ cùng mẫu hậu."
Tô Đường: "Không thành vấn đề."
Bạn nhỏ Tống Nhân: "Ngày mốt nhi thần có thể ngủ với mẫu hậu nữa không?"
Tô Đường: "Con muốn ngủ bao nhiêu ngày thì ngủ bấy nhiêu ngày."
Bạn nhỏ Tống Nhân: "Nhi thần chỉ muốn ngủ cùng mẫu hậu thôi!"
Tô Đường: "Mẫu hậu bảo phụ hoàng con đến Dưỡng Nguyên điện ngủ, sẽ không dám đến chen giữa hai chúng ta."
Bạn nhỏ Tống Nhân ở trong ngực Tô Đường phát ra tiếng cười thơ ngây non nớt.
Tống Hoành: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Mẹ nó!
Hai mẹ con tương thân tương ái đi ra ngoài, để lại Tống Hoành trơ trọi tại chỗ.
Tống Hoành đen mặt, liếc mắt nhìn tiểu tử đang ghé vào vai Tô Đường.
Tiểu tử này mới vừa khóc, lông mi ướt sũng, khóe mắt còn ít nước mắt, nhưng Tống Hoành lại nhìn ra trong mắt tên tiểu tử ba tuổi kia có vài phần khiêu khích, khóe môi mang ý cười, giống như đang thị uy với hắn, nhưng mà đến lúc đối mặt Tô Đường, bạn nhỏ Tống Nhân liền khôi phục bộ dạng ngây thơ trong sáng.
Vì thế từ đó trở đi, Tống Hoành chỉ biết rằng, tiểu gia hỏa này tương lai tuyệt đối sẽ là một tên Hoàng đế tâm cơ, quả thực thâm sâu đến mức khiến người khác tức điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com