Tống Hoành sở dĩ không cho Tô Đường gặp Tô Tranh cùng hắn, kỳ thật còn có nguyên nhân khác.
Dù sao nếu Tô Đường ở chỗ này, nhìn thấy hắn cùng gia gia nàng, một người là nguyên lão tiền triều, một người là tân đế, bộ dạng hai người ngươi tới ta đi, tranh luận kịch liệt, khẳng định là không thích hợp.
Tô Tranh ngồi trên ghế Tống Hoành ban cho, nhìn thoáng qua hoàng đế ngồi trên ngai vàng vừa cùng ông tranh cãi đại sự còn có thể thảnh thơi uống trà, tức giận đến thổi râu trừng mắt.
Khá lắm tiểu tử thối, nhớ năm đó ông bắt đầu làm cận thần của tiên đế, tiểu tử này còn chưa ra khỏi bụng mẹ đâu!
Tô Tranh tức giận đến nổi trong lòng bức bách không thôi.
Năm đó khi hắn ba tuổi đã bị lập vị Thái tử theo tiên đế đến triều đình, kết quả lần đầu tiên vào triều tiểu hài nhân này lại gào khóc, tè cả ra quần, thế mà bây giờ tâm cơ thâm trầm, âm hiểm giả dối, hoàn toàn không đem cựu thần là ông để vào mắt.
Sau đó Tô Tranh nghĩ đến cháu gái tiểu bảo bối duy nhất của mình lại gả cho một người như thế, nhất thời u buồn .
Thế thì bảo tương lai ông xuống mồ, làm sao đối mặt với phụ thân mẫu thân của Tô Đường dưới suối vàng đây.
Tống Hoành uống một ngụm trà, sau đó chỉ đến chén trà trước mặt Tô Tranh: "Tô đại nhân, trẫm nhớ rõ ngươi thích trà Kim Tuấn Mi, hôm kia nhận được một ít, hôm nay cố ý cho người pha, ngươi nếm thử chút?"
Tô Tranh "Hừ" một tiếng, ngữ khí không khách khí: "Đa tạ Hoàng Thượng, cựu thần tuổi già bạc đức, sao dám uống loại trà quý báu như thế này."
Tống Hoành nhíu mày, thật cũng chưa nói cái gì.
Chỉ là có chút kỳ quái TôTranh là một lão già khó tính như vậy, sao lại dạy dỗ được đứa cháu gái tính tình nhu thuận như Tô Đường.
Hắn cùng Tô Tranh xung đột, cũng chủ yếu là xung đột trong quan niệm chính trị.
Tô Tranh cứ nhàn rỗi quá mà sinh hoảng, rõ ràng đã muốn cáo lão, lại vẫn chú ý từng động tĩnh của triều đình, Tống Hoành là tân đế, nhưng lại là một tân đế tương đối có tham vọng, nhận ngôi không lâu liền muốn dứt khoác thực hiện cải cách, thông thương giảm thuế, cổ vũ nông thương, giảm bớt cưỡng bức lao động, thậm chí thu nhận từ trong dân chúng một đám hiền sĩ có tài, mỗi việc hắn làm trên cơ bản đều phù hợp với những điều lệ của tiên đế trước đó.
Tô Tranh đứng ngồi không yên, cảm thấy tiểu hoàng đế còn trẻ, đăng cơ không lâu, tuổi tác kinh nghiệm đều khiếm khuyết, việc trước tiên phải lấy giữ gìn xã tắc an ổn làm chính, sao có thể cải cách rầm rộ vội vàng như vậy, vì thế cách một đoạn thời gian sẽ lại tiến cung tìm đến, thuận tiện mắng Tống Hoành.
Bây giờ trên đời này dám mắng Tống Hoành, chỉ sợ cũng chỉ có mình Tô Tranh.
Hơn nữa Tống Hoành còn không dám lấy thân phận là Hoàng đế đè ép ông, ông là nguyên lão hai triều, tuy rằng già rồi có chút hồ đồ, nhưng lại vô cùng trung thành, vạn nhất ngày nào đó bức ông đến nóng nảy, lỡ xảy ra chuyện gì, bị triều thần dị nghị xong rồi, lại còn bị sử sách lưu truyền bêu danh.
Tống Hoành mỉm cười nói: "Những lời Tô đại nhân nói hôm nay, trẫm sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Tô Tranh không nhìn tới nụ cười âm hiểm của Tống Hoành, nghĩ thầm,rằng hắn sẽ suy nghĩ cái rắm, vẫn là tuổi trẻ còn chưa nếm mùi té ngã .
Tống Hoành tiếp tục nói: "Tô đại nhân đã lâu không vào cung, giữa trưa ở lại cùng trẫm dùng cơm trưa, như thế nào?"
Tô Tranh đứng dậy hành lễ: "Đa tạ Hoàng Thượng ưu ái, thần không dám ở lâu trong cung."
"Thôi được. Trẫm cũng không giữ ngươi." Tống Hoành gật gật đầu.
Tô Tranh ngẩng đầu, tuy rằng nhìn thế nào cũng cảm thấy Tống Hoành không vừa mắt, nhưng mà vì một chuyện khác, vẫn kìm nén tức giận: "Hoàng Thượng, thứ cho hạ thần nhiều lời một câu, không biết tình hình gần đây của Tô quý phi nương nương thế nào?"
"Thần ở bên ngoài có nghe thấy chuyện về quý phi nương nương trong cung, đồn đại rằng quý phi nương nương từ Dưỡng Nguyên điện lăn ra ngoài, thần nghĩ thật sự là chuyện vô lý, mong Hoàng Thượng kể lại sự tình."
Tống Hoành biết ông đang nói chuyện trước đó vài ngày Tô Đường nghe hắn hạ lệnh “Lăn”, liền một đường"lăn" ra khỏi Dưỡng Nguyên điện.
Việc này tuy rằng nửa đường bị Thái hậu đè ép xuống dưới, nhưng người trong cung biết đến không ít, xem ra gần đây cũng đã rơi vào tai người nhà Tô gia.
Thề thốt phủ nhận sự thật không phải tác phong của Hoàng đế, Tống Hoành nhớ lại bộ dáng ngày ấy Tô Đường ngây ngốc lăn lộn trên mặt đất, đột nhiên nhẹ giọng cười cười: "Tô quý phi dáng người tinh tế mềm mại, lúc lăn lộn trên mặt đất quả thực có vài phần khờ khạo đáng yêu."
Tô Tranh nghe xong phút chốc ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi: "Người. . . . . ."
Nếu vừa rồi nói chuyện chỉ là xung đột trong lời nói, Tô Tranh nghe Tống Hoành thừa nhận việc hắn bắt cháu gái ông lăn trên đất dĩ nhiên là sự thật, đầu óc nóng lên, thiếu chút nữa muốn đi đến liều mạng cùng Tống Hoành.
Tống Hoành nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Tô Tranh trong lòng ngầm thích thú: "Hôm qua Tô quý phi mới đến gặp trẫm, mang tặng trẫm một đĩa điểm tâm nàng tự tay làm, sớm biết hôm nay Tô đại nhân tiến cung, trẫm đã để lại, mời Tô đại nhân nếm thử chút tay nghề của yêu tôn*."
(*)Cháu yêu.
Tô Tranh nghe xong càng thêm tức giận.
Đứa cháu gái được ông nuông chiều từ nhỏ mà lớn lên, phòng bếp cũng chưa từng bước xuống, như thế nào có thể biết làm cái gì mà điểm tâm, nhất định là bị Tống Hoành ức hiếp, sai nàng làm.
Tô Tranh nhớ đến quyết định năm đó đem Tô Đường gả cho Tống Hoành, hối hận đến mức ruột gan xanh cả lên.
Tống Hoành vẫn giữ vẻ mặt "Cháu gái bảo bối của ngươi hiện tại ở trên tay ta, ta muốn ức hiếp thế nào thì ức hiếp, ngươi cứ sốt ruột đi ha ha ha ha".
Tô Tranh hít một hơi sâu, nói với chính mình bây giờ nếu có làm Tống Hoành buồn bực thì người xúi quẩy chắc chắn chính là Tô Đường, cố gắng nén giận bày ra nụ cười: "Cháu gái còn nhiều thiếu sót, làm phiền Hoàng Thượng dốc lòng dạy bảo."
Tống Hoành chắp tay khẳng khái nói: "Không có, không có, Tô quý phi đã gả cho trẫm, trẫm tự biết tự yêu thương dạy dỗ, Tô đại nhân cứ yên tâm đi, không cần cảm tạ trẫm."
Tô Tranh ngậm một ngụm máu trong lồng ngực.
Lời uy hiếp của ông lúc này, bật luận lúc nãy ở trước mặt Tống Hoành tranh luận chuyện chính sự có bao nhiêu khí thế, nhắc tới khởi Tô Đường, lập tức trước mặt Tống Hoành thấp đi một nửa..
Ai để cho Tô Đường hiện tại ở trên tay hắn, bị khi dễ mà chịu ủy khuất, nhà bọn họ cách cung bức tường thành, chuyện lớn còn có thể giúp nàng chống đỡ, nhưng những việc cỏn con thế này, vẫn là ngoài tầm tay với.
Tô Tranh là thật tâm, thật lòng hy vọng Tống Hoành có thể đối xử tốt với Tô Đường một chút. Ông sợ mình càng căng với Tống Hoành, Tống Hoành liền càng thêm chán ghét mà vứt bỏ Tô Đường.
Tô Tranh nặng nề thở dài, bình tĩnh lại, rốt cuộc cũng mềm mỏng: "Thần. . . . . . đa tạ Hoàng Thượng."
Tô Tranh cáo từ, phong thái vẫn mang vẻ gừng càng già càng cay như lúc đến, Tống Hoành nhìn bóng dáng của ông, phát hiện lão nhân này quả thật đã già rồi, bóng lưng trong trí nhớ của hắn lúc nào cũng thẳng tắp bây giờ cũng đã có chút khom xuống.
Tống Hoành xoay người, hắn cũng dần hiểu được, năm đó phụ hoàng vì cái gì đột nhiên hạ lệnh, buộc hắn nhất định phải cưới Tô Đường.
Tô Tranh bước ra khỏi cánh cửa Ngự Thư phòng, bỗng nhiên cảm giác dưới chân có cảm giác không thực, thân mình đột nhiên muốn mềm nhũn.
Lí Đức Toàn đứng canh ở cửa nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Tô Tranh: "Tô đại nhân cẩn thận."
Tô Tranh ổn định thân mình, thở hổn hển một trận, thật lâu sau mới chậm rãi quay lại: "Đa tạ Lí công công."
Lí Đức Toàn muốn đỡ Tô Tranh, Tô Tranh lại khoát tay, tự mình bước đi.
Ông bước đi tập tễnh, Lí Đức Toàn phủi phủi bụi trên tay, thở dài: đáng thương cho tâm tư của người làm cha mẹ trong thiên hạ.
Không, phải là đáng thương cho tâm tư của người làm gia gia trong thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com