CHƯƠNG 13: NHỊN MỘT CHÚT
Xe chầm chậm dừng lại bên đường, Bắc Minh Hạo tháo dây an toàn: “Ở đây đợi tôi.”
Tuyết Chi nghiêng đầu nhìn bóng lưng anh, cô bỗng nhớ đến Tiêu Chí Khiêm.
Lần đầu gặp anh ấy, là ở căn phòng vừa rồi, anh đứng trong sân nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời, áo quần trắng như tuyết…
Cô yên lặng quan sát người đàn ông đó, thời gian như ngừng trôi. Lúc ấy cô nghĩ, một người đàn ông điềm tĩnh như vậy, sao lại là cấm kỵ của nhà họ Tiêu chứ?
Mà chính tay cô đã phá vỡ cái cấm kỵ ấy…
Cô từ từ nhắm mắt lại, hồi tưởng, luôn có một cảm giác đau đớn vì biệt ly loang lổ trong lòng.
Bỗng chuông điện thoại reo.
Cô nghe máy, đầu bên kia là giọng nói mềm mại của Đỗ Hân Dĩnh: “Tuyết Chi à, mẹ tớ bảo tớ gọi hỏi cậu trưa có về ăn cơm không?”
Tuyết Chi cong đôi môi xinh đẹp, nở nụ cười lạnh, không đáp.
“Ha ha, cậu ăn cơm ở ngoài với bạn à?” Đỗ Hân Dĩnh thăm dò hỏi: “Là người bạn lần trước đấy à?”
Cô liếc Bắc Minh Hạo đang đi về hướng này, khóe môi hơi cong lên: “Tín hiệu ở đây không tốt, tôi không nghe rõ cô đang nói gì.”
Nói xong, cô im lặng, đặt chiếc điện thoại vẫn đang kết nối sang bên cạnh.
Cô cười như không cười mà nhìn Bắc Minh Hạo đang ngồi vào xe, lấy lọ thuốc vừa mua ra: “Nhấc chân lên.”
Đỗ Hân Dĩnh đầu bên kia điện thoại nghe thấy giọng anh, cô ta hơi bất ngờ, bàn tay cầm điện thoại bất giác siết chặt.
Anh Hạo và Trương Tuyết Chi ở cùng nhau?
Tại sao anh không nói với cô?
Cô nín thở, cẩn thận nghe từng âm thanh trong điện thoại.
Lần này, Tuyết Chi rất phối hợp, nhấc chân bị thương lên, Bắc Minh Hạo nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân cô, rồi bôi thuốc lên chỗ đỏ bị thương.
Đau quá…
Tuyết Chi hít một hơi, Bắc Minh Hạo ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt cô, gương mặt dịu đi ít nhiều, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Nhịn chút, tôi sẽ nhẹ nhàng.”
“Ừm.” Tuyết Chi nhìn anh chăm chú, khẽ gật đầu.
Cô bỗng nhiên nghe lời khiến Bắc Minh Hạo hơi bất ngờ. Từ khi gặp nhau, cô luôn lúc nóng lúc lạnh, như một câu đố, lại càng giống như một yêu tinh lúc nào cũng quyến rũ anh, chỉ là không ngờ cô cũng có lúc điềm tĩnh dịu dàng như vậy.
Đầu kia điện thoại đã ngắt, Đỗ Hân Dĩnh lập tức kết thúc cuộc gọi.
Cô mặt mày trắng bệch đứng ở phòng khách, thím Đỗ gọi cô vài tiếng mà không nghe tiếng đáp nào.
Tâm trạng của Đỗ Hân Dĩnh lúc này mâu thuẫn đến nỗi khó mà kiềm chế được.
Chỉ trong vòng vài ngày, bọn họ đã tiến triển nhanh như vậy, Anh Hạo lại không nói gì… Cảm giác sợ hãi khủng khiếp như sắp nuốt chửng cô, trong đầu xuất hiện hàng loạt những suy nghĩ đáng sợ.
Nhỡ Hạo thật sự yêu Trương Tuyết Chi thì phải làm sao?
Trong xe, Bắc Minh Hạo bôi thuốc cho cô xong, liếc thấy cuộc gọi đã kết thúc, ánh mắt Tuyết Chi hơi lạnh, cười càng diễm lệ hơn.
Kiếp trước, cô là người chạy theo Bắc Minh Hạo, bị chán ghét, bị ruồng bỏ, không từ thủ đoạn nào chỉ để theo đuổi anh. Còn Đỗ Hân Dĩnh không biết đã tự đắc bao nhiêu lần. Kiếp này, cô phải xoay chuyển tình thế, cho dù không vì mình, cũng phải vì… Tiêu Chí Khiêm.
Buổi trưa, Bắc Minh Hạo mời Tuyết Chi ăn cơm, lúc hỏi cô thích ăn gì thì cô nói luôn tên nhà hàng.
Bắc Minh Hạo bất ngờ, không nói gì cả, quay đầu xe đến địa điểm.
Mai Hiên, là quán ăn Hồ Nam chính cống, đồ ăn lấy vị cay làm chủ đạo, ớt dùng hoàn toàn được lấy từ Hồ Nam. Vì vậy, món ăn ở đây đủ tiêu chuẩn như món ăn địa phương. Bắc Minh Hạo thích ăn cay, là khách quen của Mai Hiên.
Trương Tuyết Chi đã vì anh, mà từ một người không ăn được chút cay nào, trở thành một người có thể ăn nguyên một đĩa cá lát luộc cay Tứ Xuyên mà mặt không đổi sắc. Dần dà, cô cũng bắt đầu thích ăn cay.
Bắc Minh Hạo đỡ Tuyết Chi đi vào trong, buổi trưa ít người, hai người ngồi ở vị trí bên cửa sổ.
Nhân viên phục vụ đưa menu tới, Bắc Minh Hạo rất phong độ đưa cho Tuyết Chi: “Em thích ăn gì?”
Tuyết Chi không thèm nhìn menu, tiện miệng gọi vài món, ánh mắt Bắc Minh Hạo nhìn cô ngày càng nghi hoặc.
Những món mà cô gọi này đều là những món ăn hằng ngày anh thích.
“Nhìn tôi làm gì?” Tuyết Chi rót trà, chậm rãi uống, nhìn từ góc của anh, mi mắt cô hơi cúi, khóe mắt cong thành một đường, vừa tinh tế vừa điệu đà vô cùng. Ánh mắt chỉ hơi vô tình liếc qua đã như phát ra ngàn sao khiến người ta mê mẩn.
Cơ thể anh chầm chậm nghiêng về trước, ánh mắt nóng rực như lửa: “Em thường tới đây à?”
Cô đặt ly trà xuống, ung dung nói: “Bạn trai cũ của tôi thích chỗ này.”
Bạn trai cũ? Bắc Minh Hạo nhướn mày, bỗng thấy tò mò. Cô thích kiểu đàn ông thế nào? Ánh mắt anh nhìn cô càng chăm chú hơn: “Anh ta là người thế nào?”
Tuyết Chi mỉm cười: “Một tên khốn.”
“Ồ?” Bắc Minh Hạo ánh mắt tỏ tường hiểu rõ, như muốn nắm bắt điều gì đó: “Anh ta làm tổn thương em à?”
“Ha ha, cũng không trách anh ta được.” Tuyết Chi nâng mắt, ánh nhìn như ép bức anh: “Là vì tôi cho anh ta cơ hội mới có thể làm tổn thương tôi.”
Nếu không phải Đỗ Hân Dĩnh cố ý, để Tuyết Chi bắt gặp Bắc Minh Hạo và cô ta hôn nhau mãnh liệt, sợ rằng Tuyết Chi sẽ mãi nghĩ rằng, không phải vì Bắc Minh Hạo không yêu cô, mà là do cô chưa đủ cố gắng…
Cô hận Bắc Minh Hạo, hận Đỗ Hân Dĩnh, nhưng càng hận chính mình hơn.