CHƯƠNG 35: LÀ PHÚC HAY HỌA
Tiêu Chí Khiêm cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, gương mặt đẹp như tranh vẽ, trên môi lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người, sau đó cất kỹ vào giống như bảo vật. Anh ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên giơ tay xoa gò má cô, tiến lại gần cốc đầu cô một cái: "Nhớ kỹ rồi."
Khuôn mặt Tuyết Chi nóng lên, đôi mắt lúng túng dời đi chỗ khác. Cô cảm thấy hơi phiền muộn lại có phần bất đắc dĩ đối với sự thân mật đột ngột của Tiêu Chí Khiêm. Cô nắm tay anh, trốn tránh mấy mấy tầm mắt đang nhìn chằm chằm anh trong cửa hàng điện thoại, nhanh chóng đi ra ngoài: "Chúng ta nên về rồi."
Sau khi lên xe, Tiêu Chí Khiêm một tay nắm tay cô, một tay ôm điện thoại di động, con ngươi trong suốt đến độ khiến người ta phải sợ hãi: "Tuyết Chi, đêm nay em đừng về nhà được không?"
Đuôi mày của Tuyết Chi hơi giật giật. Nếu đổi lại là người khác không hiểu gì về Tiêu Chí Khiêm chắc chắn sẽ cảm thấy câu nói này của anh đúng là… đậm màu sắc dục.
Cô mỉm cười cứng ngắc, thử nói đạo lý với anh, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu tối nay em không về nhà, ba em sẽ thực sự đánh đòn em đó!"
"Ông ấy không dám đâu." Anh chắc chắn. Dáng vẻ ung dung kia giống như Tuyết Chi thực sự là vật sở hữu của anh, những người khác đừng mơ tưởng đụng tới cô.
Tuyết Chi dở khóc dở cười: "Cậu Tiêu, anh có thể nể mặt ba em được không?"
Anh suy nghĩ một hồi, miễn cưỡng gật đầu.
Tuyết Chi khách sáo nói với người mặc áo khoác màu đen: "Anh mặc áo khoác đen à, phiền anh đưa tôi về nhà."
Im lặng một lát, người mặc áo khoác đen nói: "Thạch."
"Hả?"Tuyết Chi ngẩn ra.
"Tên của tôi là Thạch."
Trong lòng Thạch rõ ràng, nếu chờ Tiêu Chí Khiêm giới thiệu tên anh ta là chuyện không thể nào xảy ra. Tuy nói anh ta cũng không để ý đến cái tên lắm, chẳng qua nó chỉ là để goi mà thôi.
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là anh sẽ bằng lòng để người khác gọi mình là... anh mặc áo khoác đen.
Thạch lái xe đến trước tòa nhà cho gia đình quan chức ở trong thành phố, Tuyết Chi đẩy cửa bước xuống xe, vẫy tay với Tiêu Chí Khiêm: "Anh phải về nhà ngay đấy."
Sau đó cô quay sang dặn dò Thạch một lần nữa: "Anh Thạch à, anh đừng để anh ấy chạy lung tung nữa đấy."
Thạch gật đầu.
Tiêu Chí Khiêm ấn cửa sổ xe xuống nhoài người lên trên, nghiêng đầu nhìn chằm chằm bóng dáng đã đi xa của cô.
Một lát sau anh hoang mang mở miệng: " Thạch, có cần giết chết anh ta không?"
Thạch ngẩng đầu nhìn trong gương phản chiếu nửa người trên của Tiêu Chí Khiêm giọng điệu rất bình tĩnh nói: "Nếu cậu Tiêu cảm thấy cần thiết."
Tiêu Chí Khiêm hơi khép đôi mi dày rợp lại, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô nữa thì mới thu hồi tầm mắt, trên môi lộ ra nụ cười hờ hững mất mát: "Cô ấy sẽ không thích đâu nhỉ?"
Thạch không trả lời.
"Đi thôi! " Tiêu Chí Khiêm dựa đầu vào ghế xe, ánh mắt nhìn lên điện thoại di động mà cô tặng anh.
Anh cầm lên mở hộp, lấy điện thoại di động ra. Lúc này ánh mắt lại hiện ra mấy phần ôn hòa: "Thạch, đây là điện thoại di động."
"..." Thạch yên lặng một giây: "Cậu Tiêu, tôi biết đó là điện thoại di động."
Tiêu Chí Khiêm không để ý đến câu trả lời của anh ta, lại tiếp tục nhìn chăm chú điện thoại trong tay, sau đó nói khẽ: "Là cô ấy tặng cho tôi."
Thấy được trong mắt anh hiện lên sự chân thành hiếm thấy, Thạch chau mày. Anh đúng là không biết đối với cậu Tiêu mà nói người phụ nữ này rốt cuộc là cứu rỗi hay kiếp nạn đây?
Tuyết Chi về đến nhà đã là rạng sáng. Cô mở cửa ra, bên trong phòng khách đèn đuốc sáng choang, Trương Hồng Khánh và Nguyễn Thanh Mai ngồi trên sô pha. Trương Thịnh Hải ngồi đối diện, đầu cúi gằm xuống, nhìn thấy chị về giống như thấy được cứu tinh, đôi mắt to trong veo sáng lấp lánh.
"Tuyết Chi à, muộn vậy rồi mới về. Con cũng không biết gọi điện cho người nhà nói một tiếng. Dì và ba con lo muốn chết."
Vẻ mặt Nguyễn Thanh Mai tỏ ra quan tâm, nhưng từng câu từng chữ đều đang nói móc cô: "Là con gái phải biết chú ý một chút, miễn cho người ta lời ra tiếng vào ảnh hưởng không tốt."
Thấy được trên người Tuyết Chi dính ít bùn, rất bẩn, bà ta che mũi nói: "Tuyết Chi à, không phải con đánh lộn với người khác đấy chứ?"
Trương Hồng Khánh vẫn luôn im lặng, nhìn con gái không nói lời nào.
Tuyết Chi mặc kệ bà ta, đi tới trước mặt em trai hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Trương Thịnh Hải sắp khóc tới nơi, cậu vô cùng đáng thương kéo góc áo của chị: "Chị à... Chị phải giúp em..."
Trương Hồng Khánh trừng mắt: "Bản thân đã làm ra chuyện như vậy, bây giờ con có cầu cứu ai cũng vô dụng thôi!"
Trương Thịnh Hải sợ đến rụt cổ lại, Nguyễn Thanh Mai vừa thấy con trai bị dạy dỗ đã vội vàng nói đỡ cho cậu ta: "Ai ôi, Hoài Khanh à, con trai còn nhỏ khó tránh sẽ làm sai chuyện. Có chuyện gì ông cứ từ từ nói, con trai sẽ nghe mà."
"Vì con gái mà đến quán bar đánh nhau. Đây chính là đứa con trai ngoan do một tay bà dạy dỗ đấy!" Trương Hồng Khánh giận đến độ nổi gân xanh trên trán.
Tuyết Chi đã hiểu, em trai nhìn cô bất đắc dĩ lắc đầu. Cậu cũng không biết rõ tại sao ba cậu lại biết chuyện này.
Nguyễn Thanh Mai vội nói: "Hoài Khanh, ông cũng biết con trai mình từ nhỏ đã là một đứa bé ngoan, theo tôi thấy chuyện này nhất định là do con tiểu yêu tinh đó dụ dỗ con trai mình rồi!"
Trương Thịnh Hải bỗng ngẩng đầu lên cãi lại: "Mẹ à! Chuyện này không liên quan gì đến Đào Nhi!"
Nguyễn Thanh Mai tức giận trừng mắt, Trương Hồng Khánh thì càng giận dữ hơn: "Con lặp lại lần nữa!"
Tuyết Chi thấy thế, đi tới bên cạnh ba mình, ngoan ngoãn bóp vai cho ông: "Ba à, em Huy đã là người lớn, bất kể làm sai chuyện gì, ba cũng nên nghe em ấy giải thích chứ. Ít nhất cũng nên cho em ấy biết em ấy sai ở đâu."
Lực tay của cô rất vừa phải, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, êm tai. Thêm vào đó từ trước tới giờ Trương Hồng Khánh lại trọng nữ khinh nam, đừng nói là Trương Hồng Khánh, ngay cả hai cụ già nhà họ Trương cũng đều xem Tuyết Chi như là báu vật.
Tuyết Chi vừa dỗ như thế, tâm trạng căng thẳng trước đó của Trương Hồng Khánh cũng từ từ dịu lại.
Nguyễn Thanh Mai thấy trong mắt, hận trong lòng. Bản thân bà ta khuyên lâu như vậy cũng vô dụng. Cho dù bà ta có nói nhiều bao nhiêu cũng không bằng một câu của con nhóc này. Bà ta đã cực khổ bao năm qua, nhưng càng ngày càng không có địa vị trong nhà này nữa rồi.
Tuyết Chi vội nháy mắt với em trai, Trương Thịnh Hải nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi nhìn ba, cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói: "Ba..."
Cậu bắt đầu kể đại khái sự thật cho mọi người nghe một lần nữa. Dưới sự ra hiệu bằng mắt của Tuyết Chi, chuyện đưa 1.5 tỷ kia cũng đã bị lược bớt.
Nghe xong lời của con trai, Trương Hồng Khánh chau mày, đứng lên đi tới đi lui trong phòng khách mấy vòng, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Im lặng một lát, ông dừng lại quay đầu nhìn chằm chằm con trai: "Bây giờ con định làm thế nào?"
Biết ý của ba là đang nói tới Đào Nhi, Trương Thịnh Hải không rụt rè nữa, trịnh trọng nói: "Ba, con muốn chăm sóc cô ấy."
"Con trai à, con điên rồi!" Nguyễn Thanh Mai kêu lên: "Nó là một đứa ngốc!"
Trương Thịnh Hải bỗng đứng lên, hai tay nắm thành quyền, lớn giọng nói: "Mẹ à! Đào Nhi không phải là kẻ ngốc! Cô ấy chỉ là không bằng người bình thường mà thôi, nhưng vậy thì đã sao? Dù sao cô ấy cũng không phải là kẻ ngốc!"
"Không sánh được với người bình thường thì là người không bình thường!" Nguyễn Thanh Mai tức giận đến độ không còn sức lực tựa đầu vào ghế nói: "Con đúng là muốn chọc mẹ tức chết mà..."
Trương Hồng Khánh từ đầu đến cuối đều chau mày, nhìn con trai thật lâu: "Con biết bản thân đang nói gì không?"
"Ba à, con biết!" Ánh mắt Trương Thịnh Hải trở nên sâu hoắm: "Con đã suy nghĩ kỹ từ lâu rồi."
Trương Hồng Khánh cụp mắt xuống: "Nếu con đã quyết định thì ba sẽ tôn trọng ý kiến của con."
"Hoài Khanh!" Nguyễn Thanh Mai quả thực không thể tin vào tai mình.
"Có điều, con đừng hy vọng trong nhà sẽ giúp gì cho con, có bản lĩnh gây chuyện thị phi thì phải có bản lĩnh dẹp yên chuyện này!" Trương Hồng Khánh rất kiên quyết, không chừa chỗ thương lượng.
Trương Thịnh Hải hít sâu một hơi, trên khuôn mặt trẻ trung anh tuấn, tất cả đều hiện lện vẻ mặt dám đảm đương tất cả: "Ba à, con đã hiểu!"
"Con hiểu cái con khỉ!" Nguyễn Thanh Mai tức điên.
Bà ta cũng chẳng thèm quan tâm đến hình tượng, mở miệng chửi tục, ngón tay run run chỉ vào cậu, giận dữ nói: "Con trói một kẻ ngốc bên người thì có lợi ích gì? Con có thể nuôi sống bản thân con hay là nuôi sống cô ta không? Nếu để cho người bên ngoài biết được, con trai của mẹ nhìn trúng một kẻ ngốc, thì mẹ còn mặt mũi nào nữa chứ?"
Nghe bà ta một câu "Kẻ ngốc" hai câu "Kẻ ngu" không chỉ có Trương Thịnh Hải mà ngay kẻ Trương Tuyết Chi cũng chau mày, nghĩ tới lúc đầu thái độ của cô nhắm vào Tiêu Chí Khiêm cũng như vậy.
"Mẹ!" Trương Thịnh Hải cũng tức giận, kích động nói: "Con chỉ là muốn giúp Đào Nhi thì có gì sai? Lẽ nào nhìn cô ấy một thân một mình bị mấy kẻ đó bắt nạt sao?" Nói xong cậu nghiêng đầu qua một bên: "Con làm không được!"
Trương Hồng Khánh nhìn con trai, trong mắt toát lên vẻ kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là vui mừng.
"Thằng nhóc thối. Con theo mẹ vào đây!" Nguyễn Thanh Mai đi tới, xách lỗ tai cậu kéo vào phòng.
Trong phòng khách chỉ còn hai ba con Tuyết Chi, Trương Hồng Khánh quay đầu lại nhìn con gái: "Tuyết Chi à, con và Tiêu Chí Khiêm..."
Nói tới đây ông liền dừng lại, lắc đầu: "Thôi vậy."
Tuyết Chi thân mật kéo tay ba cô làm nũng: "Ba à, ba đừng lo lắng cho con, con biết mình đang làm gì mà."
"Nếu con thực sự biết được thì tốt rồi." Trương Hồng Khánh cưng chiều gõ lên mũi cô: "Được rồi, xem con bẩn như con mèo kìa, đi tắm rửa nhanh lên."
"Tuân mệnh!" Tuyết Chi xoay người vào phòng, Trương Hồng Khánh bỗng gọi cô lại, suy nghĩ một hồi nói: "Ba sắp được bổ nhiệm làm bí thư thành ủy rồi."
"Thật sao ba?"Tuyết Chi mừng rỡ: "Quá tốt rồi! Con biết ba con là giỏi nhất mà!"
Trương Hồng Khánh bật cười, phất tay nói: "Được rồi, mau vào phòng đi."
Tuyết Chi trở về phòng, Trương Hồng Khánh đăm chiêu thu tay lại, đứng yên trong phòng khách đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại.
Ngay cả ông cũng không ngờ chỉ một câu nói nhẹ tênh của Tiêu Chí Khiêm lại có thể trở thành hiện thực...
Để con gái ở bên cạnh một gã không rõ lai lịch rốt cuộc là phúc hay là họa đây?
*
Nhìn Bắc Minh Hạo rót hết ly rượu này tới ly rượu khác, Đỗ Hân Dĩnh không nén được sự chua xót trong lòng. Cô bước tới đoạt lấy ly rượu trong tay anh ta nói: "Anh Hạo, anh đã uống nhiều lắm rồi!"
Ánh mắt lạnh lùng của Bắc Minh Hạo nhìn cô ta chằm chằm nói: "Đưa đây!"
"Anh Hạo..." Cô còn muốn nói gì nữa nhưng Bắc Minh Hạo đã đoạt lại cái ly trong tay cô, sau đó lại rót nửa ly, một hơi uống cạn.
Đỗ Hân Dĩnh cũng không nhịn được nữa, kích động đến độ hất toàn bộ rượu trên bàn xuống đất: "Vì cô ta mà anh chuốc say bản thân thành bộ dạng này, anh còn nói anh không động lòng với cô ta sao? Còn nói không thích cô ta sao?"
Bắc Minh Hạo lắc đầu, híp đôi mắt dọa người lại: "Đừng nhắc đến tên người phụ nữ đó!"
Anh càng như vậy, Đỗ Hân Dĩnh càng hận: "Tại sao không thể nhắc? Anh để ý cô ta sao?"
"Đáng chết, tôi đã nói đừng nhắc đến cô ta nữa mà!" Bắc Minh Hạo ném mạnh cái ly trong tay xuống đất, mấy mảnh thủy tinh sắc bén văng đến chân của Đỗ Hân Dĩnh, trong chớp mắt cắt thành một vết máu trên mu bàn chân trắng nõn, nhìn vô cùng chói mắt.
Thấy chân cô chảy máu, Bắc Minh Hạo tỉnh rượu hơn nửa, ảo não tự trách, mắng thầm một câu sau đó đi tìm hòm thuốc.
Đỡ Đỗ Hân Dĩnh ngồi trên sô pha xong. Anh ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận nhấc chân cô lên, đặt trên đùi, sau đó lấy bông băng khử trùng ra nhẹ nhàng lau vết thương cho cô.