• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 46: TÔI SINH RA Ở ĐÓ




CHƯƠNG 46: TÔI SINH RA Ở ĐÓ

Nguyễn Thanh Mai nhìn chằm chằm vào đứa con gái kế mồm mép lanh lợi thì khóe môi hơi cứng đờ, cố gắng mỉm cười: “Vui đùa cũng phải có điểm dừng!”

“Bốp” tiếng đũa đập mạnh xuống bàn rồi bà ta đứng dậy rời đi.

Trương Tuyết Chi nở nụ cười thoải mái, phòng khách đã yên tĩnh rồi, có thể yên tâm ăn bữa sáng rồi.

Quay đầu lại thì phát hiện Tiêu Chí Khiêm đang nhìn chằm chằm cô, rất chăm chú.

Cô sờ sờ mặt: “Mặt của em có thứ gì sao?”

Anh hơi nhếch môi cười: “Anh thích dáng vẻ lúc cãi nhau của em.”

Trương Tuyết Chi cầm một cái bánh bao nhân thịt nhét vào miệng anh: “Mau ăn đi, lát nữa còn có việc cần làm.”

Anh bất lực nhai, mặc dù không thích mùi vị của bánh bao nhân thịt, nhưng là cô đưa, anh vẫn cố gắng ăn nó.

Ăn xong bữa sáng, hai người rời khỏi nhà họ Trương, đi ra cổng lớn của tiểu khu thì nhìn thấy chiếc xe màu đen và Thạch đang đợi ở đó. Trương Tuyết Chi vẫy tay: “Thạch?”

Hàm của Thạch bạnh ra.

“Sớm như vậy, đã ăn sáng chưa?” Tuyết Chi quan tâm hỏi.

Tiêu Chí Khiêm hơi nhíu mày, giữ chặt vai của cô, vẻ mặt không biểu cảm : “Anh ta ăn rồi.” Rồi kéo cô vào xe.

Đối với hành động trẻ con của Tiêu Chí Khiêm, Thạch không nói gì, ngồi vào vị trí ghế lái, bắt đầu khởi động xe.

Tuyết Chi nói: “Thạch, đi đến tòa soạn báo X.”

Thạch nghe theo, lái xe đi về hướng tòa soạn.

Đến tòa soạn, trước khi Tuyết Chi xuống xe có dặn: “Hai người ở đây chờ một chút, tôi đi tìm người bạn.”

Sau khi cô rời đi, không khí trong xe liền hạ xuống, mãi sau Tiêu Chí Khiêm đột nhiên mở miệng: “Thạch, thật ra, bánh bao nhân thịt cũng không có khó ăn như vậy.”

Thạch hít thở sâu tỏ vẻ nghi hoặc, sau đó, âm thanh trầm thấp nói: “...Cậu Tiêu, tôi có thể nói tôi chưa ăn sáng không?”

Tuyết Chi đi tìm Vy Hiên, rồi kéo cô ta ra khỏi tòa soạn, Vy Hiên hơi cau mày: “Đại tiểu thư, lại có chuyện gì nữa?” Không đợi Tuyết Chi trả lời, lại giơ tay lên: “Trừ phi giúp tớ hẹn được Bắc Minh Hạo để làm phỏng vấn, những cái khác miễn bàn.”

Tuyết Chi nhìn cô ta đầy sự khinh bỉ: “Có hàng thật thì không cần, cứ khăng khăng thích đồ giả!”

Vy Hiên nhún nhún vai: “Hết cách rồi, đồ giả nhưng gia thế lớn, vì để hẹn được anh ta, mấy cô gái trong tòa soạn của chúng tớ đã náo loạn một trận, đều thương lượng muốn đi hiến thân.”

Tuyết Chi bật cười: “Chỉ cậu một con đường sáng?”

Vy Hiên nhướn mắt: “Là gì?”

“Một con đường khác.”

Vy Hiên cau mày: “Cậu sẽ không phải lại muốn để tớ phỏng vấn Tiêu Chí Khiêm đấy chứ?” Thấy Tuyết Chi gật đầu, Vy Hiên nheo mắt nhìn cô: “Cậu vì tên đó có phải đã làm quá nhiều rồi không?”

“Nể mặt của tớ đi, giúp tớ việc này đi mà!” Tuyết Chi ngập ngừng một chút: “Tiêu Chính Thịnh thu mua công ty ẩm thực Kim Ngọc, tin tức này tớ không cho sai chứ?”

Vy Hiên liếc liếc cô, quay đầu: “Đợi đấy, tớ đi xin phép ra ngoài.”

Tuyết Chi mỉm cười, cô biết Vy Hiện chính là miệng cứng trong mềm mà.

Rất nhanh, Vy Hiên đeo máy ảnh, sau lưng còn đeo cái cặp đã cũ, đi từ bên trong ra: “Đi thôi, đi xem đồ thật của nhà cậu nào.”

Tuyết Chi thân thiết ôm lấy cánh tay của cô ta, còn dựa đầu vào vai cô ta nũng nịu: “Vy Hiên, tớ biết cậu là tốt nhất mà.”

Vy Hiên bày ra bộ mặt ghét bỏ: “Cậu nếu như dùng chiêu này đối với Bắc Minh Hạo thì phỏng vấn của tớ sớm đã làm xong rồi.”

Tuyết Chi nhướn mày: “Tớ bảo đảm, phỏng vấn lần này sẽ khiến cậu thật hot.”

Vy Hiên mím môi, mắt quét qua cô: “Không hot thì tớ sẽ trách cậu.”

Tuyết Chi mỉm cười cùng cô ta đi ra khỏi tòa nhà của tòa soạn, cách cửa xe không xa, Tiêu Chí Khiêm đã vẫy vẫy tay, trong nháy mắt đã rất vui: “Không tồi, người cũng đưa đến rồi.”

“Ha ha, nếu không sao dám tìm anh chứ! Đi, lên xe rồi nói.”

Vy Hiên ngồi bên cạnh ghế lái, ngồi ở trước Tiêu Chí Khiêm lên tiếng chào hỏi: “Anh Tiêu, lại gặp nhau rồi.” Thấy đối phương không trả lời, ngược lại cũng không để ý, phỏng vấn lần trước đã diện kiếm sự lạnh lùng của anh rồi. Quay đầu lại nhìn thấy Thạch ở bên cạnh, rất có tinh thần nghề nghiệp hỏi: “Xin chào.”

Thạch đến đầu cũng không quay qua, chỉ “ừm” một tiếng rồi khởi động xe.

Vy Hiên mím mím môi, thật là ở cùng ai thì giống người đó, ngay cả tài xế cũng quái dị như vậy.

Tuyết Chi lập tức thay hai người làm công tác giới thiệu: “Vy Hiên, đây là Thạch. Thạch, cô ấy là bạn học cũ của tôi, Vy Hiên.”

Thạch lại tiếp tục “ừm” một tiếng, cũng không biết có nghe thấy rõ lời của Tuyết Chi không. Vy Hiên xua tay: “Không thân quen, không cần thấy sang bắt quàng làm họ.”

Thạch lái xe, ánh mắt hơi nheo quét qua người phụ nữ không chú ý cách ăn mặc kia nhưng không nói gì, tiếp tục lái xe.

Tuyết Chi hơi lè lưỡi, Vi Hiên rất độc lập, sẽ không hai mặt, Thạch lại là người tiếc chữ như vàng, nếu cô cũng không tự giác thì hai người này chắc ít tiếp xúc thì sẽ tốt hơn.

Bên này, Tiêu Chí Khiêm không ngần ngại nắm tay của cô, anh tay rất lớn, đã nắm trọn tay của cô, ngón tay anh còn gãi nhẹ vào lòng bàn tay của cô. Tuyết Chi chỉ cảm thấy lòng bàn tay rất ngứa, muốn rút tay ra nhưng anh không cho, mà ngược lại nắm càng chặt. Tuyết Chi bất lực nhìn anh, ánh mắt ấm áp của Tiêu Chí Khiêm quét qua, anh rất thích những hành vi thân cận với cô, đều rất vui vẻ mà không thấy chán.

Dựa theo yêu cầu của Tuyết Chi, Thạch lái xem đến trước một quán trà rất yên tĩnh.

Thạch chờ ở bên ngoài, ba người đi lên lầu, tiến vào trong phòng bao, gọi chút điểm tâm và trà. Tuyết Chi lúc này mới nói ra cách nghĩ của bản thân: “Vy Hiên, tớ nhờ cậu làm một lần phỏng vấn nữa cho Tiêu Chí Khiêm chính là muốn thay đổi hình tượng tích cực cho anh ta.”

Vy Hiên ánh mắt lãnh đạm quét qua Tiêu Chí Khiêm: “Đồng ý phỏng vấn là nể mặt của cậu, nhưng, cũng phải xem anh Tiêu có chịu phối hợp hay không.” Hàm ý trong câu đã rất rõ ràng, nếu vẫn giống như lần trước, hỏi ba câu cũng không nhả ra một từ thì dù cô có nể mặt Tuyết Chi cũng không có tác dụng.

Tuyết Chi mỉm cười: “Lần này nhất định sẽ phối hợp.” Dứt lời liền ra dấu bằng mắt cho Tiêu Chí Khiêm: “Tiêu Chí Khiêm, đúng không?”

Tiêu Chí Khiêm gật đầu, ánh mắt không rời khỏi cô.

Vy Hiên trong nhắn chứa đầy sự kinh ngạc, cô ta cũng không lãng phí thời gian, lấy ra bút ghi âm rồi vào thẳng chủ đề: “Anh Tiêu, nghe nói lúc nhỏ anh không có sống ở nhà họ Tiêu, có thể nói một chút về những chuyện khi đó không?”

Tuyết Chi nhất thời đình trệ, không ngờ Vy Hiên lại sắc bén như vậy, vừa mở miệng thì hỏi đến vấn đề cấm kỵ liên quan đến chuyện riêng tư của Tiêu Chí Khiêm. Cô vội cắt ngang, khẽ nói: “Vi Hiên, có thể vấn đề khác được không?”

Vy Hiên lạnh lùng nhìn cô: “Phỏng vấn không để lộ ra một chút thì sao mà được? Tìm tớ đến thì đừng sợ tớ hỏi tạ.” Nói với cô xong, cô ta liếc nhìn Tiêu Chí Khiêm, nói: “Anh Tiêu lần này tại hoạt động kỷ niệm hằng năm đã dẫn đến một số chỉ trích, có vài chuyện, căn bản không giấu nổi. Cậu càng muốn giấu thì càng có người dốc hết tâm tư muốn đào ra, vậy sao không chủ động đem sự thật ra công bố cho mọi người chứ?

Tuyết Chi còn muốn nói nữa nhưng Tiêu Chí Khiêm khẽ cười, ngước mắt nhìn Vy Hiên: “Tiếp tục đi.”

Tuyết Chi sững người, nhìn sang anh, trong lòng không biết tại sao lại nhói đau. Cô biết, những chuyện đó đối với Tiêu Chí Khiêm mà nói chính là vết sẹo khó lành của anh. Thế nhưng, vì một câu của cô, anh không biết bày nỗi đau của mình cho người khác thấy.

Vy Hiên ngước mắt lên, ngược lại đối với Tiêu Chí Khiêm triệt để thay đổi cách nhìn, lại nhìn vào phản ứng của Tuyết Chi, cô ta thản nhiên hỏi một câu: “Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với việc này, muộn nữa cũng sẽ bị người ta nắm thóp thôi.”

Tuyết Chi hoàn hồn, cẩn thận nghĩ rồi mỉm cười với cô ta: “Tớ hiểu rồi.”

Sau đó, ở dưới bàn nắm chặt tay của Tiêu Chí Khiêm, nhẹ nhàng nói: “Nếu anh không muốn nói, chúng ta tùy lúc đều có thể dừng lại.”

Anh không để tâm lắm, mà sủng nịnh nhéo má của cô, nhàn nhạt nói: “Tôi sinh ra ở đó.”

Vy Hiên ngẩn người, đương nhiên cô ta biết anh nói “chỗ đó” chính là chỉ bệnh viện tâm thần. Cô ta không có nói xen vào, mà cứ yên lặng nghe anh thuật lại sự việc.

Đôi mắt của anh đờ đẫn, mơ hồ và xa xăm dường như đã đưa anh trở lại quãng thời gian tối tăm đó. Mỗi ngày, thức dậy trong những tiếng kêu gào điên loạn, tiếng chửi rủa bất tận.

Mỗi ngày, đều thiếp đi trong những ánh mắt tràn đầy hận ý, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh đập rất dã man...

Khóe miệng của anh hơi giãn ra: “Cứ như vậy cho đến năm 11 tuổi.”

Tay của anh siết chặt lại, cúi thấp đầu, nhìn thấy Tuyết Chi đang nắm tay của anh, bàn tay nhỏ bé của cô bao lấy bàn tay lớn của anh, đem như băng lãnh của anh dần dần hòa tan. Đôi môi hơi lạnh cũng từ từ tràn ra sự ấm áp.

Vy Hiên nhíu mày, cầm bút ghi âm, lần đầu tiên không biết nên hỏi từ đâu.

Nói anh bị bệnh thần kinh cũng được, nói anh có bệnh không kiềm chế hành vi cũng được, thử nghĩ đi, cho dù để một người trưởng thành bình thường nhốt ở nơi đó 11 năm, cũng không chịu nổi mà suy sụp tinh thần, càng huống chi, Tiêu Chí Khiêm chỉ là một đứa trẻ!

Trầm mặc một lúc, cô ta đột nhiên thu lại đồ đạc rồi đứng lên: “Đợi bản thảo của tôi.” Dứt lời thì liền kéo cửa rời đi.

Đây là cuộc phỏng vấn ngắn nhất từ khi cô vào nghề này.

Chỉ có một câu hỏi, nhưng đã khiến cô ta khắc sâu ấn tượng.

Vy Hiên sau khi rời đi, không khí trong phòng rơi vào yên tĩnh.

Tuyết Chi nắm chặt tay Tiêu Chí Khiếm, trong lòng cô rất thương cho anh, có thể tưởng tượng, 11 năm đó, anh đã phải chịu những gì.

“Xin lỗi.” Cô đột nhiên mở miệng, đầu cúi xuống, đôi mắt tràn ngập hơi nước: “Em không nên để anh làm phỏng vấn này... Nếu như không phải là em, anh sẽ không khoét sâu vết thương này ra... xin lỗi, xin lỗi...”

Anh chăm chú nhìn cô, anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Trước mặt của em, không có nỗi đau...”

Tuyết Chi cắn môi, mặc kệ anh nói như thế nào, nhưng vẫn đau lòng muốn chết, nước mắt không khống chế được cứ rơi xuống.

Cô phát hiện, ở trước mặt của Tiêu Chí Khiêm, cô hình như rất thích khóc, cô không thích bản thân như thế này, giống như một cô gái đa sầu đa cảm vậy. Cô như thế này, sao có thể bảo vệ Tiêu Chí Khiêm không bị tổn thương được?

Ngón tay dài của anh chạm vào mặt và lau đi nước mắt của cô, anh giữ lấy mặt cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mi mắt, nụ hôn rất nhẹ, giống như lông vũ quét qua: “Bất luận đã từng đen tối nhiều như nào, bây giờ, em chính là ánh sáng duy nhất.”

Trái tim cô rung lên, giống như trong nháy mắt bị đánh dấu, chỉ vì anh mà cảm động, chỉ vì anh mà rơi lệ, chỉ vì anh mà đau...

Thạch đi lái xe đến Tây Sơn rồi rời đi.

Tuyết Chi và Tiêu Chí Khiêm men theo sườn dốc mà đi, nắm lấy tay cô, khóe miệng của anh cuối cùng nhếch lên, giống như có thể nắm tay cô chính là chuyện mãn nguyện nhất trong cuộc đời.

“Tiêu Chí Khiêm.” Tuyết Chi nhìn anh, thần sắc rất trịnh trọng: “Anh đã nói, anh là của em?”

Tiêu Chí Khiêm không chút do dự mà gật đầu luôn.

“Vậy thân thể của anh cũng là của em?”

Thấy anh lại gật đầu, cô nói từng chữ một: “Nếu như vậy, thân thể của anh cũng là của em, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, em sẽ không cho phép bất kỳ ai động vào! Càng không cho phép những người không tim không phổi kia hại nó, một chút cũng không được, anh nhớ hay chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK