CHƯƠNG 59: CÁI NÀY KHÔNG KHOA HỌC.
Tiêu Chí Khiêm đã không còn mặc một bộ áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản nữa, mà là một bộ vest đen tươm tất, nó khiến anh vừa đẹp trai lại vừa có chút bí ẩn, đôi mắt lạnh giá kia chưa từng liếc nhìn lấy cô tới một cái, anh thản nhiên lướt qua cô và đi thẳng vào tòa nhà Tập đoàn nhà họ Tiêu.
Khoảnh khắc anh lướt qua cô, Tuyết Chi cắn chặt môi mình, cô cố gắng áp chế khao khát được vươn tay ra nắm lấy tay anh.
Cô thực sự rất muốn hỏi, Tiêu Chí Khiêm à, anh đã quên em chưa? Trong tim anh trong mắt anh từ lúc đó đã không còn em nữa rồi sao?
Trái tim cô đau đớn quá, cô muốn che đậy nó, cố gắng chống cự và tỏ ra mạnh mẽ trước những người ra ra vào vào tòa cao ốc này, cô không thể để mình gục ngã được.
“Cô Trương.” Không biết Thạch đã tiến đến trước mặt cô từ lúc nào nữa, đôi mắt trong suốt của anh nhìn thẳng vào cô.
Tuyết Chi hít một hơi thật sâu rồi nở nụ cười với anh: “Thạch, mấy ngày không gặp rồi.”
Thạch cúi đầu chào cô, sau đó lên tiếng hỏi: “Cô tới tìm cậu Tiêu sao?”
Tuyết Chi lắc đầu và mỉm cười: “Sau này tôi sẽ làm việc ở đây.”
Thạch sững sờ một lúc, anh ngưng lại một chút rồi mới nói: “Có lẽ, thứ cậu Tiêu cần là thời gian.”
“Tôi hiểu mà.” Nụ cười Tuyết Chi càng trở nên xán lạn hơn: “Tôi sẽ đợi.”
Thạch giương ánh mắt sâu sắc của mình nhìn người phụ nữ xinh đẹp ở trước mặt mình một cái, câu cảm ơn kia anh thật là không thể thốt ra được.
Cảm ơn vì sự kiên trì của cô.
Sau khi tạm biệt Thạch, Tuyết Chi dốc lại tinh thần rồi sải bước đi vào tòa cao ốc.
Khi cô đến Bộ phận nhân sự thì thủ tục nhận chức diễn ra hết sức là suôn sẻ, sau đó cô liền đi thẳng đến phòng làm việc của Hà Hạnh để báo.
“Giám đốc Hà.”
Hà Hạnh đang vùi đầu mình trong một đống văn kiện, nhìn thấy cô bước vào, cô ấy trông có vẻ nhẹ nhõm: “Tuyết Chi, cuối cùng em cũng tới rồi.” Cô đẩy hết mớ bản thảo quan hệ công chúng trên bàn đi rồi đứng dậy pha hai ly cà phê, sau đó đưa cho Tuyết Chi một ly: “Giám đốc gì chứ, bình thường kêu sao thì bây giờ cứ kêu vậy đi!”
Tuyết Chi mỉm cười rồi đưa tay nhận nó: “Vậy xin nhờ chị Hạnh giúp em sắp xếp nội dung công việc ạ.”
Hà Hạnh nở một nụ cười như có như không: “Muốn đến chỗ cậu Tiêu dữ vậy sao? Ha ha, em đừng có mà quên em là người của Bộ phận quan hệ công chúng tụi chị a.”
Tuyết Chi chỉ cười cười, đáy mắt cô chợt thoáng qua chút cay đắng, mặc dù chỉ thoáng qua chớp nhoáng nhưng lại không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Hà Hạnh được.
Thế là cô đặt ly cà phê xuống rồi lấy một bản thảo từ trong đống văn kiện chất đầy như núi kia ra: “Cái này là ngày mốt phải gửi đi, em cầm lấy xem đi, chỗ nào không thích hợp thì sửa lại rồi đưa cho chị. Ồ, đúng rồi, do chuyên môn của em là phụ trách cậu Tiêu, vậy thì em tạm thời đi theo bên cạnh anh ấy đi. Bên đó chị cũng đã nói trước một tiếng rồi, em đi thẳng qua đó là được, còn có chỗ nào không hiểu cứ đến hỏi chị.”
Tuyết Chi cầm lấy nó, gật đầu một cái rồi quay người lại định rời đi, nhưng Hà Hạnh lại gọi cô.
“Nếu như gặp phải chuyện gì không vui, văn phòng của chị luôn rộng cửa chào đón em, em đến lúc nào cũng được.”
Tuyết Chi nhìn cô với ánh mắt đầy biết ơn: “Cảm ơn chị, chị Hạnh.”
Dưới sức ép từ dư luận và cả áp lực từ những nguyên lão của Tập đoàn nhà họ Tiêu, Tiêu Chính Thịnh đã để cho Tiêu Chí Khiêm một vị trí Phó Tổng giám đốc, nhưng đó cũng chỉ là một chức vị qua loa cho có mà thôi, chỉ cần Tiêu Chí Khiêm xuất hiện một lỗi nhỏ thì anh sẽ có thể bị đá đi bất cứ lúc nào.
Tuyết Chi rời phòng quan hệ công chúng và đến tầng 15, cô tìm gặp trợ lý đặc biệt của Tiêu Chí Khiêm trước, nhưng khi gặp được đối phương thì cô đã rất kinh ngạc: “Châu Kiệt.”
Dương Châu Kiệt thân mặc một bộ đồ vest, đầu tóc gọn gàng và đeo kính vàng trên mũi, giống hệt như một hình tượng mẫu mực ưu tú vậy. Sau khi anh ta nhìn thấy Tuyết Chi đến thì cũng kinh ngạc không kém: “Tuyết Chi, người mà Bộ phận quan hệ công chúng phái đến là cô sao?”
“Ừm.” Tuyết Chi gật đầu, sau đó ngay lập tức hỏi: “Sao anh lại tới bên cạnh Tiêu Chí Khiêm rồi? Ồ đúng rồi, không phải anh ấy đã giao cho anh một nhiệm vụ rồi sao?”
Nói tới đây, Dương Châu Kiệt lại có chút đắc ý: “Nhiệm vụ mà cậu Tiêu giao cho tôi, tôi đã hoàn thành thuận lợi rồi!”
Trong một thời gian ngắn mà đã có thể làm số tiền vốn mà cậu Tiêu đưa cho tăng gấp 10 lần, đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, ngoại trừ anh, Dương Châu Kiệt! Nghĩ về điều này, anh không thể không cảm thấy đắc ý.
“Hóa ra là như vậy sao, xin chúc mừng anh.” Tuyết Chi thốt ra từ trong đáy lòng mình, Dương Châu Kiệt là trợ thủ mà cô đã lựa chọn cho Tiêu Chí Khiêm, khả năng của anh ta là không thể nghi ngờ được, và sớm muộn gì anh ta cũng sẽ tỏa sáng mà thôi.
“Ồ, phải rồi!” Dương Châu Kiệt lập tức hỏi: “Tại sao cô cũng vào Tập đoàn nhà họ Tiêu rồi.”
Dương Châu Kiệt đã biết về mối quan hệ giữa cậu Tiêu và Tuyết Chi từ lâu rồi, cô ấy đối với cậu Tiêu mà nói chính là một món bảo vật phải giấu trong bóng tối vì sợ người ta sẽ cướp đi mà, sao anh ấy lại có thể cho cô ấy đi vào cái hang sói Tập đoàn nhà họ Tiêu này chứ?
Tuyết Chi chỉ khẽ cất giọng nói: “Chán ở nhà rồi nên tôi muốn ra ngoài làm việc thôi.”
Dương Châu Kiệt cũng không phải là người hay tò mò tọc mạch chuyện của người khác, đặc biệt Tuyết Chi lại là quý nhân của anh, nếu như không có cô ấy thì chỉ e là anh vẫn còn đang chôn vùi trong một đống sách và cố gắng gặm nhắm công việc mà anh vốn không hề hứng thú chút nào cả.
Sau đó anh nhiệt tình giới thiệu nội dung công việc cho cô. Cô đặt bảng tên của mình là Trợ lý giám đốc của Bộ phận quan hệ công chúng và đang được đặc cách phái đi làm nhiệm vụ. Đã là người của cậu Tiêu thì chí ít cũng phải có chút dáng vẻ, còn làm được việc hay không lại là một chuyện khác, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên nhất là Tuyết Chi nghe rất là chăm chú, còn hỏi rất nhiều câu hỏi liên quan nữa, Dương Châu Kiệt phát hiện, cô đến đây không đơn giản là để giết thời gian thôi đâu.
Công việc của Tuyết Chi là thiết lập và duy trì hình ảnh tích cực cho Tiêu Chí Khiêm và xử lý các tình huống khẩn cấp xảy ra đột ngột, mặt khác còn phải viết bài dự thảo quan hệ công chúng và không còn gì nữa. Do sự xuất hiện thường xuyên của Tiêu Chí Khiêm gần đây, khoảng thời gian anh mới vào công ty chắc chắn là giai đoạn nhạy cảm nhất nên Hà Hạnh đã yêu cầu rõ ràng là chừng nào Tiêu Chí Khiêm đi ra ngoài thì Tuyết Chi phải đi cùng anh.
“Được rồi, tình hình chung đại khái là như vậy.” Dương Châu Kiệt uống một ngụm nước để thông cổ họng, sau đó mỉm cười nói: “Tôi cũng chỉ vừa mới nhận được thông báo từ cậu Tiêu thôi, nên tới đây cũng chỉ sớm hơn cô có mấy ngày à, nên chúng ta cùng nhau thích ứng là được rồi!”
Tuyết Chi mỉm cười: “Ừm.”
“Tuyết Chi, cô có nên đi vào chào cậu Tiêu một cái không đó?” Dương Châu Kiệt nói rồi còn chớp chớp mắt với cô: “Có khi cậu Tiêu đang đợi nãy giờ đó.”
Hơi thở Tuyết Chi khẽ ngưng lại, sắc mặt cô cũng khẽ thay đổi, cô ngước mắt nhìn lên cánh cửa chỉ cách cô chừng vài mét ở đằng kia, rõ ràng là anh đang gần ngay trước mắt, nhưng khoảng cách giữa hai người lại đang không ngừng kéo dài ra.
Dương Châu Kiệt nhìn chằm chằm với vẻ tò mò: “Tuyết Chi, sao vậy?”
“Không sao.” Tuyết Chi chợt tỉnh thần rồi nở nụ cười nhàn nhạt: “Tôi đi ngay đây.” Trong giây phút cô quay người lại thì nụ cười trên môi đã tắt lịm, sau đó cô sải bước đi về phía cánh cửa kia.
Cô đưa tay lên gõ cửa, nhưng không hề đợi phản ứng ở bên trong mà lập tức bước vào thẳng.
Không phải là cô quên mất phép lịch sự, mà là cô sợ không chờ được câu trả lời.
Trước bàn làm việc không thấy bóng dáng của Tiêu Chí Khiêm ở đâu cả, anh đang đứng trước cửa sổ, cánh cửa sổ thì mở toang khiến cho làn gió mạnh bên ngoài ùa vào thổi tung mái tóc ngắn của anh. Nghe thấy tiếng mở cửa phía sau lưng, nhưng anh vẫn đứng bất động ở đó mà cũng không thèm quay đầu lại nhìn nữa.
Tuyết Chi mím chặt đôi môi khô khốc của mình và đi về phía anh: “Tiêu Chí Khiêm... không, Phó tổng giám đốc, tôi là trợ lý giám đốc của bộ phận quan hệ công chúng, Trương Tuyết Chi.”
Lời giới thiệu xa lạ như vậy khiến trái tim của Tuyết Chi không ngừng thắt lại.
Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm (*), người đàn ông ở trước mặt đã không còn sự kiên trì nữa rồi, sự im lặng lan tỏa ra một cách kỳ lạ, bên tai chỉ còn vương lại những tiếng gió vi vu khiến trái tim rối loạn mà thôi.
(*) Phải có chỗ trụ thì cái chân tâm ấy mới xuất hiện.
Càng im lặng, Tuyết Chi lại càng cảm thấy cay đắng.
Cô đứng sau lưng anh, anh không nói không rằng, cô chỉ có thể im lặng mà chờ đợi.
Một lúc lâu sau đó, anh quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng ngước lên rơi vào người cô, giống như một tảng băng lạnh một ngàn năm vậy, sự lạnh lẽo đó khiến người ta phát run: “Tôi không cần em.”
Lời nói vô tình của anh lại hung hăng như đâm một nhát vào trái tim cô.
Cô ngẩng đầu lên và cố gắng thu lại những giọt nước mắt đang trực chờ trào ra của mình, đôi con ngươi mang đầy cảm xúc phức tạp nhìn chăm chú vào anh, cô khẽ cất giọng: “Tiêu Chí Khiêm, anh muốn buông tay sao?” Anh muốn hoàn toàn buông tay, từ nay sẽ không còn cần cô nữa, để cho cô biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Đôi môi mỏng của Tiêu Chí Khiêm đột nhiên cong lên, đôi môi xinh đẹp mang đầy phong tình vạn chủng.
“Tôi chưa từng bắt được em, cớ sao lại nói là buông tay?”
Tuyết Chi lắc đầu và hung hăng cắn môi, cô cố gắng không để nước mắt tuôn ra: “Không phải như vậy, không phải như vậy đâu...”
Anh bước về phía trước, rồi đưa tay nâng cằm cô lên, đôi mắt băng lãnh liếc nhìn vào bờ má xinh đẹp của người phụ nữ: “Không ai có thể làm tổn thương tôi được nữa, không ai có thể vứt bỏ tôi lần nữa, em cũng không được.”
Anh hất tay ra rồi quay người bước đi, nhưng bước chân anh sau đó lại chợt ngừng lại.
Anh cúi đầu xuống, nhìn đôi bàn tay đang siết chặt lấy eo của mình mà khẽ híp mắt lại.
Tuyết Chi ôm chầm lấy anh, bờ má cô áp vào lưng anh, cô cố gắng kìm nén rồi lại kìm nén, nhưng cũng không thể nào ngăn được những giọt nước mắt buồn bã mà ngay lập tức đã làm ướt lưng áo anh: “Tiêu Chí Khiêm, đừng đối xử với em như vậy...bộ dạng bây giờ của anh khiến em rất sợ...”
Anh không nói gì cả, vẫn thờ ơ, nhưng anh vẫn cự tuyệt muốn buông tay cô ra. Tuyết Chi càng siết lại chặt hơn, không để anh buông ra được, đáy lòng cô hoảng sợ tột cùng, cô vừa khóc vừa ra lệnh: “Tiêu Chí Khiêm! Em không có phép anh lơ em! Không cho phép anh bỏ rơi em! Không cho phép anh coi em là người lạ! Anh nghe rõ chưa? Em... em sẽ giận đó... thật sự sẽ giận anh đó...”
Người đàn ông phía trước vẫn không cho cô một câu trả lời nào cả, mà vẫn hung hăng kéo tay cô ra, sau đó mở cửa và đi khỏi văn phòng.
Tuyết Chi đứng sững sờ tại chỗ, cô ngây ngốc nhìn về đôi bàn tay trống rỗng của mình, nước mắt cô tuôn ra thành dòng làm hủy đi khuôn mặt trang điểm của cô.
Cô đưa tay lên che miệng mình lại, lặng lẽ mà khóc thầm.
Hóa ra cô vẫn chưa học được cách mạnh mẽ, cô còn yếu đuối hơn so với tưởng tượng nữa.
Đây có phải là nỗi đau khi không nhận được hồi đáp không? Lúc đó Tiêu Chí Khiêm cũng đau đớn giống như cô sao?
Sau khi Tiêu Chí Khiêm rời đi, Dương Châu Kiệt lặng lẽ bước vào, khi anh nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm lệ nhòa của Tuyết Chi thì sốc vô cùng, thế là anh vội vã chạy tới: “Tuyết Chi, cô sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tuyết Chi ngẩng đầu lên, cô vừa nghẹn ngào vừa hoang mang hỏi: “Châu Kiệt, tôi phải làm sao thì anh ấy mới trở lại như trước đây? Mới quan tâm tới tôi lại đây hả?” Cô cúi đầu xuống rồi lắc đầu thật mạnh: “Tôi quá tham lam rồi đúng không?”
Dương Châu Kiệt mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng không thể tin được, anh chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông như cậu Tiêu lại đối xử với Tuyết Chi như vậy cả, tính chiếm hữu như được sinh ra từ xương cốt kia sao lại nói thay đổi là thay đổi được chứ?
Điều này không khoa học!
Dương Châu Kiệt nhìn Tuyết Chi khóc không thành tiếng mà máu anh hùng hiếm có trong anh lại trào dâng lên, Tuyết Chi là quý nhân của đời anh, sao anh có thể trơ mắt ra nhìn quý nhân của mình đau lòng được?
Anh vốn muốn nói một câu ‘Tôi sẽ tìm cậu Tiêu để trút giận cho cô!’, nhưng khi nghĩ đến vẻ ngoài lạnh lùng của Tiêu Chí Khiêm, anh lại bất giác toát mồ hôi lạnh, lúc này, khí tức anh hùng của anh lại bị rò rỉ. Cuối cùng, anh cũng chỉ có thể thở dài một hơi rồi lên tiếng an ủi mà thôi: “Bước vào hào môn tựa biển sâu, từ đó Tiêu Lang (*) cũng trở thành người dưng! Đàn ông tốt thế gian này nhiều vô số, với dung nhan của cô, tham luyến anh ta làm chi chứ?”
(*) Ý chỉ người yêu, ý trung nhân.
Tuyết Chi muốn cười, nhưng vô lực.
Thấy cô không khóc nữa, Dương Châu Kiệt cũng thở phào, sau đó anh cất giọng dè dặt hỏi: “Nếu như chỉ là một hiểu lầm nhỏ thì mau giải thích rõ càng sớm thì càng tốt đi.”
Tuyết Chi trầm mặc một lúc lâu, sau đó cô đưa tay quệt vệt nước mắt của mình rồi mỉm cười nhìn anh: “Tôi biết, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Cho dù anh ấy muốn buông tay đi nữa, cô cũng không!
.......