Mục lục
Tiến Công Sủng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 131: Không hề lưu luyến




Edit: Cảnh Thục viện.




Beta: Thư Thục nghi.



Ánh mắt Tề Ngọc chợt lóe, vẻ mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới người ở địa vị cao như Thụy Phi, vậy mà đã chết. Trước khi bọn họ đi, Thụ Phi với cái miệng bá đạo lợi hại kia vẫn còn sinh long hoạt hổ mà đánh nhau với người khác.



Thẩm Vũ cũng lộ ra vài phần kinh ngạc, trước nay nàng không hề nghĩ tới, Thụy Phi ngâm tẩm trong hậu cung nhiều năm, vậy mà cũng sẽ biến mất như vậy? Hơn nữa, lúc bên Thái hậu truyền tin tức đến cũng không nói rõ ràng, chỉ thúc giục Hoàng thượng nhanh chóng hồi cung, rõ ràng trong này còn có ẩn tình.



“Trước tiên gọi thái y tới đây.” Tề Ngọc nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, hắn phất phất tay, tống cổ tiểu nội giám bên cạnh đi xuống tìm Thái y.



Sau khi Lý Hoài Ân bẩm báo tin tức xong, thấy Hoàng thượng không phản ứng quá lớn, cũng trở nên bình tĩnh theo. Hắn ho nhẹ một tiếng, chậm rãi lùi ra đứng một bên.



“A Vũ, đến lượt nàng đi cờ rồi!” Ánh mắt của Tề Ngọc một lần nữa rơi trên bàn cờ, nhỏ giọng nói với nàng.



Thẩm Vũ phục hồi tinh thần, hạ quân cờ cầm ở trong tay xuống bàn cờ, hai người tiếp tục chém giết.



Rất nhanh thái y đã tới đây, chẳng qua Hoàng thượng và Xu Tu nghi đang chơi cờ, người này cũng không dám quấy rầy, chỉ khoanh tay đứng một bên.



“Chà chà, tài chơi cờ của ái tần quả nhiên cao siêu, trẫm cũng hơi cố sức để đối phó. Vậy bàn này hòa đi!” Hoàng thượng vừa nói vừa cầm lấy mấy quân cờ bên kia của hắn rồi ném xuống bàn cờ, gương mặt lộ ra vài phần tán thưởng.



Mày của Thẩm Vũ nhíu lại một chút, mới vừa rồi nàng phân tâm đã thành thế thua nhưng không ngờ Hoàng thượng nguyện ý hòa cờ, nhìn dáng vẻ của hắn thì tâm cũng không có ở đây.



“Trẫm hỏi ngươi, dựa vào vết thương trên chân của Xu Tu nghi, bây giờ có thể đi về kinh đô không?” Tề Ngọc vừa cầm chung trà lên khẽ nhấp một ngụm, vừa lạnh giọng dò hỏi Thái y.



Vị Thái y kia vội vàng bước về phía trước một bước, chậm rãi khom người hành lễ, nhỏ giọng trả lời: “Hồi Hoàng thượng, vết thương trên chân Xu Tu nghi đã xuất hiện tình trạng phát ngứa, chứng tỏ vết thương đang chậm rãi khép lại. Nhưng mà suy cho cùng thì miệng vết thương rất sâu, vẫn là không nên xóc nảy quá mức, cho nên ngồi trên xe ngựa phải tương đối ổn định mới được. Nếu đi lộ trình mấy ngày thì không có trở ngại gì!”



Đối với câu trả lời của hắn, Tề Ngọc từ từ gật gật đầu, hiển nhiên vô cùng vừa lòng.



“Được, nếu lên đường thì trẫm sẽ sắp xếp ngươi ở trên một chiếc xe phía sau trẫm và Xu Tu nghi, đến lúc đó nếu có vấn đề gì thì có thể gọi tới bất cứ lúc nào.” Hoàng thượng vỗ bàn quyết định, sau khi dặn dò Thái y xong liền phất phất tay để hắn lui ra.



“Lý Hoài Ân, để cho mọi người chuẩn bị đồ, sáng sớm mai xuất phát!” Tề Ngọc gọi Lý Hoài Ân đến trước mặt, rồi quyết định thời gian hồi cung.



Ngay lúc sau khi tin tức này truyền đi, mọi người đều trở nên bận rộn. Vốn dĩ còn vài ngày nữa mới là ngày về, bỗng nhiên đột ngột thay đổi khiến không ít người đều vội vội vàng vàng thu thập hành lý. Lạc Dương là một địa phương giàu có, trên đường phố cực kỳ náo nhiệt, cho nên có hành lý của không ít người đều tăng thêm gấp đôi, muốn thu dọn trong thời gian ngắn thật sự có chút khó khăn.



Minh Âm và Minh Tâm cũng mang theo mấy tiểu cung nữ thu dọn đồ dùng suốt đêm. Cũng may chân của Thẩm Vũ bị thương nên gần như không nhìn ngắm được phong cảnh gì, càng không ra ngoài dạo phố, cho nên hành lý cũng không tăng thêm gì, chỉ dựa theo trước đó thu dọn lại là được.



Hoàng thượng và Thẩm Vũ nằm ở trên một cái giường, hai người đều nằm thẳng, chỉ cách nhau cái chăn gấm, ở giữa còn chừa một khoảng trống nhỏ.



Đèn đã tắt, Thẩm Vũ lại ngủ không được, hai mắt nàng mở to nhìn lên trên đỉnh màn, nét mặt hơi thẫn thờ. Kiếp trước Thụy Phi chết như thế nào nàng đã không còn nhớ rõ, chỉ hy vọng đời này đừng chết không rõ ràng là được.



“Aiz ——” Thẩm Vũ thở dài một hơi, có lẽ là nhớ tới cái chết kiếp trước của bản thân, đáy lòng có chút phiền muộn.



“Than thở cái gì, không may mắn.” Nam nhân bên cạnh lập tức mở miệng, giọng nói ép xuống hơi trầm thấp, nhưng bởi vì hai người ngủ chung nên cứ như là ở bên tai nhỏ giọng nỉ non vậy, mang theo vài phần từ tính.



Thẩm Vũ hơi bật cười, lần đầu tiên nghe nói thở dài cũng không may mắn. Nàng vươn cánh tay ra ngoài chăn gấm, cẩn thận mà trở mình, nhìn sườn mặt Hoàng thượng trong bóng tối. Ánh trăng ngoài cửa sổ len lỏi chiếu vào, chỉ có thể thấy lờ mờ hình dáng sườn mặt của hắn.



“Thụy tỷ tỷ ra đi, Hoàng thượng luyến tiếc sao?” Thẩm Vũ dùng tay vuốt cằm, bỗng nhiên mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo vài phần tò mò.



Kỳ thật lời vừa ra khỏi miệng thì nàng đã có chút hối hận. Mới vừa rồi hỏi đến chuyện kia, gần như là xuất phát từ bản năng của bản thân, giống như không cách nào khống chế vậy. Chỉ là đáy lòng vô cùng muốn biết thôi, có lẽ thông qua cái chết của Thụy Phi, có thể đoán khi nàng chết ở đời trước, tâm tình của Hoàng thượng như thế nào.



“Không, cho tới bây giờ, trên đời này chỉ có lúc mẫu phi của trẫm ra đi trẫm mới vô cùng luyến tiếc.” Có lẽ do trời đêm tối tăm, ánh trăng chiếu lên hắn quá nhu hòa, vậy nên khiến cho hắn không hề phòng bị, nói ra lời tận đáy lòng với Thẩm Vũ.



Lúc nói những lời này hắn không hề do dự, rõ ràng không hề có một chút luyến tiếc và lưu luyến nào với Thụy Phi. Ánh mắt Thẩm Vũ chợt tối lại, ngực chợt lạnh, rõ ràng đã nói với bản thân đừng nên chờ mong, lại không kiềm được mà mang hy vọng.



Dù sao hai người cũng đã sống bên nhau nhiều năm như vậy, cho dù là con vật thì cũng phải sinh ra chút tình cảm.



“Hoàng thượng có ấn tượng sâu nhất với Thụy Phi là ở điểm nào?” Bởi vì biểu hiện mới vừa rồi của Hoàng thượng, lá gan Thẩm Vũ cũng lớn hơn, bắt đầu lấy hết những vấn đề tò mò trong lòng ra.



Tề Ngọc cau mày, cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ấn tượng sâu nhất đối với Thụy Phi chính là trẫm không thích nàng ấy, trẫm không thích nữ nhân ồn ào.”



Thẩm Vũ hơi sửng sốt một chút, không khỏi trợn mắt. Hoàng thượng có một tâm địa được đúc bằng sắt thép, đao thương bất nhập, cho dù biết tin Thụy Phi đã chết, nhưng lúc mở miệng lại không hề có một câu khen ngợi nào.



“Nếu muốn tìm ra một điểm ở trên người nàng ấy, thì trẫm tìm ra một điểm thích, đó chính là một người nếu có lý do thì sẽ không buông tha ai! Ít nhất sẽ không tùy tiện ám hại người yếu thế, chẳng qua hiện tại từ việc nàng ấy ra đi cho thấy, ưu điểm duy nhất này cũng sẽ gặp kết cục phải biến mất.” Tề Ngọc lại mở miệng lần nữa, nhưng lời nói vẫn không dễ nghe, cả người giống như là toàn gai dài vậy.



Thẩm Vũ giận dỗi dường như định trở mình, không muốn dùng sức mạnh quá nhưng lại trực tiếp động tới phần cổ chân. Vì thế nàng lập tức hít một hơi, thân thể cứng ngắc không dám lộn xộn.



“Nhanh ngủ sớm đi. Lấy đâu ra nhiều thứ nói nhảm như vậy chứ!” Hiển nhiên Hoàng thượng nhận thấy nàng có chỗ không đúng, một cánh tay vươn tới đặt ở trên eo của nàng, từ từ xoay nàng lại, hai người mặt đối mặt.



Cánh tay nam nhân đặt ở trên eo nàng, vẫn luôn không lấy xuống. Thẩm Vũ nhắm đôi mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.



Vào sáng sớm hôm sau, đoàn xe đã chuẩn bị tốt, trực tiếp xuất phát. Thẩm Vũ bị Hoàng thượng ra lệnh cưỡng chế chỉ có thể nằm trên giường, trên đó được lót vài tầng thảm, vô cùng mềm mại. Nhưng cũng vì vậy mà làm nàng đổ đầy mồ hôi, Thẩm Vũ có chút không vui, tâm trạng hơi bực bội. Hiếm khi mới có thể bộc lộ chút tính khó chịu, không thèm để ý tới Hoàng thượng.



Tề Ngọc cũng biết nàng khó chịu, cũng cho người đưa băng tiến vào, nhưng phải đặt xa chút, tránh cho thật sự đông lạnh nàng. Chẳng qua băng này thật sự tan rất nhanh, làm gì có thể kiên trì được lâu, đến cuối cùng, Thẩm Vũ lăn lộn mãi mới ngủ thì xem như từ bỏ.



Mỗi ngày thái y đều phải bị truyền triệu vài lần, bên cạnh mang theo hòm thuốc và cung nữ Tư dược ti, tùy thời kiểm tra miệng vết thương ở cổ chân Thẩm Vũ đã khôi phục đến mức nào rồi.



Đi theo phía sau thái y, vừa lúc chính là Vân Khê. Nàng thấy Thẩm Vũ, rất nhiều lần muốn mở miệng đáp lời, nhưng Hoàng thượng cứ giữ ở bên cạnh, không thể tìm được cơ hội.



Từ đầu đến cuối, Thẩm Vũ đều rất ít nói chuyện cùng với nàng, chỉ ngẫu nhiên có chỗ nào cần chú ý, nàng mới dò hỏi Vân Khê.



Thẩm Vũ đối với Vân Khê, tuy rằng là một bộ dáng hờ hững nhưng kỳ thực lực chú ý của nàng vẫn luôn đặt trên người Vân Khê. Lúc nàng ngầm quan sát Vân Khê, mỗi khi Hoàng thượng nhìn về phía bên này, Vân Khê đều sẽ theo bản năng mà cúi thấp đầu một chút hoặc xoay mặt đi, không nhìn Hoàng thượng.



Bề ngoài thoạt nhìn như là hành động vô tình, nhưng nhiều lần vậy lại kích thích sự hoài nghi của Thẩm Vũ. Vì kiểm chứng suy đoán của nàng, nàng thường xuyên đột nhiên mở miệng gọi Hoàng thượng. Vân Khê vẫn luôn chuyên chú đổi thuốc cho Thẩm Vũ, mỗi lần đều xoay đầu đi, còn có rất nhiều lần bởi vì quá đột ngột, tay run lên đụng phải miệng vết thương của Thẩm Vũ.



Cũng may hiện giờ Thẩm Vũ đã có thể nhịn được, nàng phải cắn chặt răng nhịn lại, dưới đáy lòng âm thầm khinh bỉ chính mình. Muốn thăm dò Vân Khê mà phải để bản thân chịu tội.



Xe ngựa đã đi được mấy ngày, bởi vì chân của Thẩm Vũ không tiện, mỗi lần tới dịch quán Hoàng thượng đều phải hạ lệnh nghỉ ngơi. Đêm nay đã có thể đến kinh đô, thái y mang theo Vân Khê mới vừa xuống xe ngựa, Hoàng thượng liền nhìn chằm chằm Thẩm Vũ, trên mặt mang theo biểu cảm cười như không cười.



Ánh mắt Thẩm Vũ còn mãi đuổi theo bóng dáng Vân Khê, ngay lúc nàng lấy lại tinh thần, vừa vặn bị Hoàng thượng bắt được.



“Bắt đầu từ khi nào, ái tần cảm thấy hứng thú đối với một tiểu cung nữ như thế? So với thời gian chú ý đến trẫm còn lâu hơn, chỉ cần nàng ta tới, trẫm dường như không tồn tại vậy, ngay cả ánh mắt ái tần cũng luyến tiếc cho trẫm!” Giọng điệu của Tề Ngọc hơi nâng cao lên, lời nói vô cùng trêu chọc, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, dường như muốn bức nàng nói ra đáp án vậy.



Mày của Thẩm Vũ hơi nhăn lại, trong lòng nàng lại thầm trách bản thân không cẩn thận, nhưng cũng không thể chậm trễ, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp ứng đối.



“Tần thiếp cảm thấy tiểu cung nữ kia có chút kỳ quái.” Thẩm Vũ tự hỏi một lát, mới nhẹ nhàng lên tiếng, gương mặt hơi rối rắm.



Tề Ngọc nghe nàng nói như thế, không khỏi khẽ cười ra tiếng, hắn cầm lấy ấm trà trên bàn tự mình rót một ly trà, đưa vào tầm tay của Thẩm Vũ.



“Nói cho trẫm nghe, kỳ quái chỗ nào?” Tề Ngọc thấy tinh thần của nàng đã khá hơn, đáy lòng liền có tâm tư trêu cợt nàng. Bây giờ nàng tình nguyện nói, tất nhiên hắn cũng tình nguyện nghe.



“Kỳ thật tần thiếp ghen ghét, đối với sự xuất hiện của Hoàng thượng, tiểu cung nữ kia vô cùng mẫn cảm đấy! Bất luận là Hoàng thượng làm cái gì, nói cái gì, phàm là người có một chút ý định muốn tới gần nàng ta, thì nàng ta sẽ lập tức tránh né. Có người nói nếu thích một người mới có thể để ý tới người đó. Tiểu cung nữ kia để ý người như thế, tần thiếp nghĩ trong hậu cung này có phải lại có thêm một vị muội muội hay không!” Thẩm Vũ nửa thật nửa giả mở miệng vui đùa, nhẹ nhàng nói nói cười cười, trong lòng lại càng thêm ưu sầu.



Rốt cuộc là Vân Khê này có mục đích gì? Vốn dĩ chỉ nghĩ có người phái đến trước mặt mình để giám thị, bây giờ nhìn lại, dường như Vân Khê càng để ý Hoàng thượng hơn. Chẳng lẽ muốn thông qua nàng mà tiếp xúc với Hoàng thượng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK