Edit: Watanabe Aya
Beta: Huyền Vũ
Nghe được tiếng gọi run rẩy của Phỉ An Như, người Phỉ lão phu nhân run lên. Bà bước lên mấy bước, nhưng cơ thể mệt tới nhũn cả ra, cả người lảo đảo đổ về trước, suýt nữa ngã nhào. Phỉ phu nhân sợ đến mức vội vã đỡ bà, nhưng không ngừng liếc qua liếc lại Phỉ An Như.
Lúc này cũng đã cuối tháng tư, trên người Phỉ An Như còn bọc áo choàng. Khắp sân là sắc xuân dồi dào càng làm nổi bật sắc mặt tái xám của Phỉ An Như, viền mắt của Phỉ phu nhân cũng theo đó mà đỏ hoe.
Hình cô cô vội sai người hầu đưa bà cháu ba người vào phòng, rồi lui ra cừng cung nhân để họ trong phòng nói chuyện. Sau khi cửa phòng đóng lại, Phỉ phu nhân nâng Phỉ lão phu nhân tới chỗ chủ vị.
“Quỳ xuống!” Lão nhân vừa ngồi vững đã lạnh giọng quát.
Phỉ An Như không dám ngỗ nghịch vội quỳ xuống. Dù đầu gối tì lên mặt đất lạnh lẽo nhưng nàng nào dám do dự. Trải qua ba ngày tĩnh dưỡng, tuy đã có thể đứng vững nhưng vì không có thuốc nên sau khi rời giường một lúc, người nàng sẽ đổ mồ hôi lạnh, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
“Nói xem con sai chỗ nào?” Phỉ lão phu nhân không quanh co lòng vòng, thấy mặt Phỉ An Như cắt không một giọt máu cũng biết là nàng không chống đỡ được bao lâu nữa nhưng vẫn phải dạy bảo.
“Tôn nữ không nên vì nhất thời nghĩ quẩn mà tự tử, sau không chết còn để Hoàng Thượng phái người đưa người và mẫu thân đến đây làm mất mặt Phỉ gia.” Phỉ An Như thẳng lưng, nàng hạ mi, giọng tuy không cao nhưng ngữ điệu không hề né tránh.
Phỉ lão phu nhân nhìn chằm chằm nàng một hồi, thấp giọng nói: “Đúng vậy, nếu giờ con chết thì cũng coi như hết chuyện. Nhưng con lại chưa chết, đã vậy phải sống thật cẩn thận. Con là con gái Phỉ gia, sống chết vinh nhục của con đều ảnh hưởng Phỉ gia, lần này không chết thì không được có sau.”
Lời nói của bà nghe vô cùng nặng nề, bà nghiêm mặt, ngữ khí tuy nghiêm khắc nhưng thấy người Phỉ An Như liên tục run rẩy, lông mày nhíu chặt, nét mặt thoáng vẻ thương tiếc.
“Con dìu con bé dậy đi.” Phỉ lão phu nhân khẽ thở dài một hơi, nhìn Phỉ phu nhân ra hiệu.
Phỉ An Như vịn tay Phỉ phu nhân run rẩy đứng lên, chân vẫn mềm nhũn, suýt ngã lần nữa.
“Như nhi.” Phỉ phu nhân nhìn dáng vẻ yếu ớt mỏng manh của nàng, sống mũi càng cay, không khỏi duỗi thêm một tay nhẹ nhàng đỡ nàng dậy.
Phỉ An Như ngồi lên trên ghế nhưng vẫn run lên từng đợt. Phỉ lão phu nhân lại thở dài, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Như nhi, trước cha con muốn dùng tiền đồ Lâm Phong uy hiếp để bắt con vào cung, ta đã nhất quyết không đồng ý. Nhưng nay đã tiến cung, hối hận cũng vô ích. Bây giờ ta sẽ và mẫu thân con sẽ xin Hoàng Thượng cho phép con ở lại hậu cung. Hoàng Thượng đối xử với Phỉ gia như thế nào, trong lòng con cũng hiểu. Con khiến hoàng thất mất thể diện tới vậy nên Phỉ gia không thể đưa thêm ai vào cung nữa. Thành bại chỉ đành nhờ vào mình con.” Khẩu khí Phỉ lão phu nhân rõ ràng mềm mỏng hơn một chút, lời nói ý tứ sâu xa.
Phỉ An Như còn chưa được thị tẩm đã treo cổ tự tử. Chuyện này chưa từng xảy ra trong hậu cung Đại Tần, nếu truyền ra ngoài, không chỉ Hoàng Thượng gặp điều tai tiếng, có khi cả hoàng thất cũng sẽ vạ lây.
“Tổ mẫu, Hoàng Thượng đã đồng ý cho con hồi phủ, chẳng nhẽ con không thể yên lặng trở về ư? Con nhất định phải ở lại chốn này tranh đoạt vinh sủng với kẻ khác? Huống chi Hoàng Thượng đâu thể sủng ái nữa, chẳng nhẽ con phải sống như góa phụ trong chốn thâm cung?” Phỉ An Như nghe người nhắc đến người kia, nhất thời trong lòng kẽ run lên.
Nét hững hờ trước kia cũng tan biến, nét mặt nàng nhuốm vẻ bị thương. Giọng nói khẩn khoản, viền mắt đã đỏ hoe, nàng đưa tay dường như muốn kéo ống tay áo Phỉ lão phu nhân.
Nhưng Phỉ lão phu nhân bỗng đứng lên, bước một bước dài đến trước mặt nàng, giơ tay lên.
“Chát.” Âm thanh chói tai vang dội.
Phỉ An Như bị đánh khiến Phỉ phu nhân đứng một bên hoảng sợ. Phỉ lão phu nhân luôn giữ gìn phẩm giá, chưa bao giờ tự tay đánh ai, nhưng giờ bà lại tự mình tát Phỉ An Như.
“Sống như góa phụ trong chốn thâm cung, lời mày cũng dám nói ư! Lần này vốn là cha mày không cho ta và mẹ mày vào cùng, nó vốn định đợi mày về rồi gả bừa mày cho nhà khác, nó cũng chuẩn bị phá cho bằng sạch tiền đồ của cái thằng Lâm Phong rồi, tránh cho một đại cô nương như mày vứt sạch gia giáo lễ nghi, ngày ngày chỉ nghĩ đến việc bỏ trốn. Quy củ lễ nghi mày vứt hết cho chó gặm rồi hả?!” Phỉ lão phu nhân giơ tay run rẩy chỉ thẳng vào mặt Phỉ An Như, tức tới nổ phổi, mắng xối xả.
Cái vẻ hờ hững như núi Thái Sơn sụp trước mắt cũng không biến sắc ngày thường đã biến mất. Bà đã bị đứa cháu gái mình nuôi từ nhỏ chọc tức, bà nào phải kẻ không thông tình đạt lý, nhưng trước Phỉ An Như bị cha mình đe dọa, đã ngoan ngoãn chấp nhận bước vào hậu cung. Đã quyết định đi con đường này thì phải đi tới cùng, đâu thể thay đổi giữa chừng?
“Tổ mẫu, phụ thân thật sự nói như vậy ư?” Trên mặt Phỉ An Như hiện lên vẻ khó tin, dù sao nàng cũng là trưởng nữ, được phụ thân cưng chiều nhiều năm, từ trước đến nay nàng chưa từng nghĩ mình sẽ bị từ bỏ như vậy.
Phỉ lão phu nhân cười lạnh, được Phỉ phu nhân đỡ, từ từ ngồi lên ghế.
“Khi còn ở Tổng Đốc Phủ, nếu mày lấy cái chết ra uy hiếp, có khi cha mày nó còn để mày đi. Còn giờ đã vào hậu cung rồi, mày lại ngang ngạnh ngỗ nghịch, chẳng thèm để ý liệu Hoàng Thượng có giận cá chém thớt lên Tổng Đốc Phủ không, cha mày tội gì phải chăm sóc cho đứa bất hiếu như mày nữa!” Phỉ lão phu nhân vô cùng kích động, vừa dứt lời đã ho lụ khụ.
Phỉ phu nhân đưa tay vỗ nhẹ lên lưng lão phu nhân, mấy lần bà định đỡ lời nhưng bất đắc dĩ chẳng biết phải nói thế nào. Một bên là mẹ chồng, một bên là ruột thịt. Bên nào cũng có nỗi khổ khó nói, đều ngang bướng như nhau. Chỉ thương cho bà kẹt ở giữa, chỉ có thể trầm mặc.
Đáy lòng Phỉ An Như hoảng hốt, không hiểu sao trong lòng chợt đầy uất ức. Nàng đã lâu chưa từng ở thất thố trước mặt trưởng bối nhưng lần này lại lệ rơi đầy mặt. Dù sao nàng chỉ mới cập kê, dẫu sao cũng chỉ là một thiếu nữ 15 tuổi, dẫu có tâm cơ tới mấy thì vẫn quá ngây thơ trong chốn này.
Trong nhà, cha là trời nàng bị đe dọa đương nhiên chỉ có thể bất lực nghe cha tiến cung. Nếu không phải Thẩm Vũ làm nhục, rồi lại trúng kế khích tướng, nàng cũng chẳng có dũng khí để tự sát.
Phỉ lão phu nhân thấy nàng rối bời, trong lòng cũng không dễ chịu, chỉ thầm thở dài, khẽ lắc đầu. Bà vốn nghĩ cháu gái được mình dạy dỗ trí tuệ có thừa, có thể nhìn thấu thế gian lạnh bạc hóa ra cũng hoảng sợ trước tình thế khó khăn.
“Như nhi, thế gian, chuyện dễ nhất chính là phá quán tử phá suất
(1). Có nhiều kẻ từ bỏ mạng sống quá dễ dàng. Con xem, chính con cũng trải nhiệm rồi đó, nó quá đỗi dễ dàng.” Giọng Phỉ lão phu nhân lại mềm đi, bà vừa nói vừa đứng dậy, được Phỉ phu nhân đỡ, từ từ bước tới cạnh Phỉ An Như, giơ tay sờ lên cổ nàng.
(1) Phá quán tử phá suất (破罐子破摔): chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó (ý xấu) | không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng; không cầu tiến.
Vết trên cổ Phỉ An Như rất rõ, đó là vết ba thước vải trắng lưu lại. Phỉ lão phu nhân và Phỉ phu nhân căn bản không dám đưa mắt nhìn, dấu ấn càng sâu càng thể hiện rõ quyết tâm tự sát của Phỉ An Như. Càng làm bà rõ mình suýt nữa đã mất đi Như nhi luôn thủ lễ hiểu chuyện này.
“Nhưng chỉ có sống sót, con mới hiểu được nỗi đau khổ của thế gian. Trong hậu cung này, con cần học bảo vệ mình và học cách giết kẻ khác. Tổ mẫu biết tuy bề ngoài lạnh lùng, nhưng thực chất con vẫn là một đứa trẻ lương thiện. Phỉ gia ta không mong đạt được tước cao chức trọng, chỉ cần góp một phần nhỏ củng cố thế lực của Hoàng Thượng là được. Còn về Lâm Phong, con ngoan, con hãy quên nó đi! Dù sau này nó vinh quang quyền quý, hay chết trận nơi sa trường, thậm chí dù nó có cưới người khác đi nữa cũng không liên quan tới con!” Phỉ lão phu nhân run run rẩy rẩy ngồi xuống, nhẹ ngẩng đầu nhìn Phỉ An Như, tựa như an ủi.
Phỉ An Như nghe câu cuối bà nói, chợt cúi đầu đưa tay ôm mặt khóc. Phỉ gia từng cho Hoàng Thượng một nơi chốn an ổn thời nhỏ, sau khi đăng cơ Hoàng Thượng cũng cho Phỉ gia vinh quang lớn lao. Giờ Hoàng Thượng và Phỉ gia cần một cầu nối để tiếp tục giữ vững quan hệ lợi ích, cái cầu đó chính là Phỉ An Như.
Nàng không cần được sủng ái, nàng chỉ cần sống sót, ngoan ngoãn hưởng thụ địa vị Hoàng Thượng cho mình, thỉnh thoảng thay tân quý đỡ một chút đao kiếm là đủ rồi. Đáng tiếc là phải dùng tình yêu và tất cả tuổi trẻ tốt đẹp của nàng đến để duy trì.
Tiếng khóc tha thiết của Phỉ An Như như thanh kiếm xé toạc không trung khiến mọi người cả kinh, sau đó lại lạnh cả người. Hình cô cô cùng mấy cung nữ đứng ở cửa nghe tiếng khóc thê lương của thiếu nữ vang vọng mà trầm mặc, trong chốn hậu cung ngày ngày đều có người gào khóc, vì thỏa hiệp, vì thất bại. Còn nàng chỉ mới bước bước đầu tiên thôi.
Đến tận khi giọng Phỉ An Như khàn tới không thể khóc nữa, nàng mới ngừng lại.
Phỉ lão phu nhân và Phỉ phu nhân không phí lời khuyên nhủ nữa, chỉ dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt, tự mình đỡ nàng lên giường, dém tốt chăn màn rồi đỡ nhau ra khỏi Trữ Tú cung. Họ biết Phỉ An Như sẽ không để cho mọi người thất vọng.
Trong Long Càn Cung, Hoàng Thượng đã chờ hai vị phu nhân từ lâu. Ba người nói chuyện ở ngoại điện trong khoảng hai nén hương rồi Phỉ lão phu nhân cùng Phỉ phu nhân liền cáo từ.
Sau khi Lý Hoài Ân đưa hai người ra ngoài cung, lúc quay lại ông thấy Hoàng Thượng đang chống cằm trầm ngâm.
“Hoàng Thượng, hai vị phu nhân đã xuất cung rồi. Nô tài nhìn xe ngựa hai người rời đi, Phỉ đại nhân còn phái không ít thị vệ đi theo hộ tống, rất an toàn.” Lý Hoài Ân nhẹ nhàng thi lễ, hạ giọng rất thấp, như sợ Hoàng Thượng giật mình.
Lông mày nhíu chặt của Tề Ngọc từ từ giãn ra, khẽ gật đầu, vẻ mặt nhàn nhạt không nhìn ra vui buồn.
“Lý Hoài Ân, sẽ có một ngày cung quy ở hậu cung Đại Tần này phải sửa đổi. Bao nhiêu cô gái tốt đã bị chôn vùi ở nơi này rồi.” Nam nhân bỗng nhiên mở miệng, tiếng nói trầm vô cùng, thoáng lộ vẻ lạnh lẽo.
Giọng điệu của nam nhân mang vẻ thờ ơ cứ như chỉ thuận miệng nói ra. Nhưng Lý Hoài Ân nghe được mùi chết chóc ẩn trong đó, vua không nói đùa!