Mục lục
Tiến Công Sủng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 243: Lộ chuyện túi thơm (2)




Edit: Phương Hiền dung.




Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.



Đối với lời nói của Phỉ An Như, Thẩm Vũ chỉ cười nhẹ. Nàng nhìn Phỉ An Như đang yên tĩnh chờ đợi ở phía đối diện, nét mặt vẫn không hề thay đổi. So với người bảo vệ Giai Tần trong đại điện, Phỉ An Như vạch trần chuyện Giai Tần trước mặt Hoàng hậu nương nương bây giờ thật giống như hai người hoàn toàn khác nhau.



"Nghe nói Lâm Tướng quân muốn mang Lang Huy quân do hắn thống lĩnh khải hoàn hồi triều. Vị Lâm Tướng quân này ở biên quan luôn kiêu dũng thiện chiến, không ngừng vì Đại Tần kiến công lập nghiệp. Lúc trước Hoàng thượng còn nói với ta Lâm Tướng quân đã ngoài hai mươi, vậy mà vẫn đơn độc một mình, muốn ta thay hắn chọn một vị cô nương thế gia phù hợp. Có lẽ lần này trở về sẽ quyết định luôn vị cô nương được chọn, ngươi có thời gian thì giúp bổn cung xem xét một chút." Thẩm Vũ không tiếp tục đề tài lúc trước nữa, ngược lại còn chuyển chủ đề lên người khác.



Nàng ngẩng đầu nhìn Phỉ An Như, nói vô cùng nhẹ nhàng, ý cười trên mặt lại càng thêm ôn hòa, giống như tỷ muội thân thiết nói chuyện với nhau, đều xưng hô là "Ngươi - Ta", đến một câu cuối cùng mới tự xưng là "Bổn cung".



Phỉ An Như nghe Thẩm Vũ nói những lời này, tay không khống chế được mà run nhẹ. Không cần nói rõ ra nàng cũng hiểu Lâm Tướng quân trong lời Thẩm Vũ nói là ai.



"Năm đó, muội muội thật đúng là mắt sáng như đuốc, tâm địa thiện lương cứu giúp một tên khất cái. Không ngờ tên khất cái này lại nhảy vọt trở thành một trong số ít những vị Tướng quân có thể đếm trên đầu ngón tay của Đại Tần. Dù sao muội cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, nếu lúc đó gặp được, nhất định phải ôn lại chuyện xưa một chút." Thẩm Vũ chậm rãi nghiêng đầu, ý cười trên mặt càng rõ nét, nàng thậm chí còn duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Phỉ An Như.



Mu bàn tay Phỉ An Như có chút lạnh, đột nhiên tiếp xúc với lòng bàn tay Thẩm Vũ, không tự chủ được mà run lên. Nàng hít sâu một hơi, cố gắng để cảm xúc trở nên bình ổn lại nhưng tất cả đều là phí công, tay nàng vẫn luôn run rẩy không ngừng.



"Thần thiếp không muốn gặp hắn." Phỉ An Như cố gắng nở một nụ cười nhưng toàn bộ cơ mặt đều trở nên cứng đờ, khi cười trông có vẻ dữ tợn, vô cùng kỳ quái.



Thẩm Vũ nhìn nàng đứng ngồi không yên, cuối cùng đành thu tay về, ánh mắt dần trở nên phức tạp.



"Không muốn gặp hắn, vậy ngươi muốn ở bên hắn cùng nhau đi hết quãng đường còn lại không?" Giọng Thẩm Vũ phiêu lãng truyền tới, ngữ điệu vô cùng bình tĩnh.



Lúc này Phỉ An Như đã hoàn toàn kinh ngạc, nàng đột ngột ngẩng đầu nhìn Thẩm Vũ, trên mặt đều là vẻ hoảng loạn.



Đã từng là người khiến nàng chưa đến tuổi cập kê đã viết thơ tình đưa tiễn, đã từng là một khất cái nghèo túng, sau đó xoay mình trở thành Đại Tướng quân. Lâm Phong đã thực hiện lời hứa của hắn, trở thành một người nổi bật trong quân đội, chờ đến khi có bản lĩnh sẽ cưới đích cô nương Phỉ gia.



Nhưng Phỉ An Như lại thất tín, nàng đã sớm gả vào hoàng gia làm phi tần. Chớp nhoáng nhiều năm đã trôi qua, nàng đã mười chín tuổi, cho dù là thân thể hay tâm hồn, đã sớm không phải là đích cô nương Phỉ gia thuở ban đầu.



Đôi môi Phỉ An Như ngập ngừng, cuối cùng cũng không nói được lời nào. Thẩm Vũ ngồi đối diện nàng, vô cùng an tĩnh chờ nàng trả lời. Bốn mắt hai người chạm nhau đều mang theo thâm ý, tựa hồ như đang giao phong, chờ đối phương thua cuộc.



"Bây giờ Hoàng hậu nương nương nói những lời này thì có tác dụng gì, thần thiếp chỉ có thể đợi ở thâm cung, quãng đời còn lại chỉ có thể làm phi tần của Hoàng thượng mà sống tiếp." Cuối cùng vẫn là Phỉ An Như mở miệng. Nàng chậm rãi nở nụ cười, ý cười không đến đáy mắt, hơn nữa còn vô cùng bất lực, như thể không kháng cự được.



Nhìn Phỉ An Như như vậy, gương mặt Thẩm Vũ bỗng lộ ra nụ cười vui sướng. Quả nhiên Lâm Phong chính là uy hiếp của Phỉ An Như, cho dù sử dụng bao nhiêu lần, Phỉ An Như đều ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.



"Nếu bổn cung nguyện ý giúp ngươi xuất cung thì sao?" Giọng Thẩm Vũ ép xuống thấp, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định.



Nàng vừa dứt lời, Phỉ An Như hoàn toàn sững sờ, chỉ ngây ngốc nhìn Thẩm Vũ, không biết nên phản ứng thế nào.



"Ngươi nói cái gì?" Phỉ An Như khó tin hỏi, nàng trợn to mắt nhìn Thẩm Vũ ở phía đối diện.



Vẻ mặt tự tin chắc chắn của Thẩm Vũ vậy mà cảm nhiễm sang Phỉ An Như, làm đáy lòng nàng ta sinh ra cảm giác hy vọng. Thẩm Vũ nhìn đôi mắt mong đợi của nàng, khoé miệng từ từ giương lên, lặp lại một lần nữa, hơn nữa còn nói sự sắp xếp sau này cho Phỉ An Như, làm nàng ta càng hết lòng tin lời Thẩm Vũ nói.



"Chỉ cần sau này ngươi không xen vào chuyện người khác, bổn cung nhất định nói được làm được!" Thẩm Vũ hơi nâng cằm lên, điều chỉnh tư thế một chút để lưng tựa vào ghế ngồi càng thêm thoải mái.



Phỉ An Như hiển nhiên hiểu rõ ý nàng, có bảo đảm như vậy của Thẩm Vũ, Phỉ An Như lập tức gật đầu đáp ứng: "Ta xen vào chuyện người khác chẳng qua chỉ muốn giữ lại tấm gỗ bảo vệ mình, nếu Hoàng hậu nương nương đã cho phép như vậy, tất nhiên thần thiếp sẽ không làm chuyện chướng mắt nữa."



Tiễn Phỉ An Như đi, tâm tình Thẩm Vũ tăng vọt, rõ ràng là trò chuyện với nàng ta rất vui vẻ.



Ngày tháng sau đó, Lưu Di vô cùng không an ổn, khắp nơi đều có người đối nghịch với nàng ta, làm mọi việc của nàng ta đều không thuận, sớm tối thưa hầu đều phải cẩn thận, tránh làm ra sai lầm gì.



Nhưng những việc này chẳng qua cũng chỉ là chuyện náo loạn nhỏ, các phi tần vẫn không ra đòn sát thủ, tựa như đang chờ đợi cơ hội. Thẩm Vũ vẫn bình thản ngồi chờ xem kịch vui, giống như thái độ nàng đã tỏ ngay từ đầu, không hề can thiệp.



Đối với tư thái này của Thẩm Vũ, các phi tần tựa như đã đạt được khẳng định ngầm, mỗi khắc không ngừng quấy rầy Giai Tần. Tuy rằng khắp nơi đều có người nóng lòng muốn thử, nhưng toàn bộ đều là những chiêu không đau không ngứa, tựa như muốn lưu lại sát chiêu đến cuối cùng.



Rất nhanh đã tới ngày khởi hành chuyến đi tránh nóng, mãi đến trước ngày khởi hành, hậu cung vẫn chưa công bố danh sách những phi tần được đi theo. Có không ít người thông minh đã đoán được chỉ sợ năm nay Hoàng thượng vẫn chỉ mang theo một mình Hoàng hậu nương nương, căn bản không có phần các nàng.



Giai Tần gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nàng còn muốn nhân cơ hội này có thể theo Hoàng thượng đi tránh nóng, rời xa các phi tần hậu cung hung ác đáng sợ. Nào ngờ Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương lại muốn thế giới hai người!



Ngày khởi hành quyết định là ngày mùng một tháng sáu, cho dù không có các phi tần khác đi theo, đội ngũ đi theo cũng vô cùng đồ sộ, dài đến mức không nhìn thấy điểm cuối.



Lúc ra đưa tiễn, Giai Tần đã từng suy nghĩ sẽ làm gì đó để dẫn ánh mắt Hoàng thượng tới. Nhưng phi tần đứng xung quanh tựa như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng ta, cho dù là quỳ xuống hành lễ hay được miễn lễ đứng dậy đều kẹp chặt nàng ta, làm nàng ta không tiện hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể cùng tiến cùng lùi với những người đó.



Mãi đến khi bóng dáng của Hoàng thượng và Thẩm Vũ biến mất nơi cửa cung, nàng ta cũng không làm được hành động gì hấp dẫn ánh mắt Hoàng thượng, ngược lại còn không ngừng bị phi tần xung quanh giáp công, thỉnh thoảng còn dùng lực đẩy mấy cái, tình cảnh Giai Tần hiển nhiên vô cùng chật vật không chịu nổi.



Lần này Hoàng thượng chọn hành cung có hơi xa, phong cảnh bên đường cũng nhiều hơn, đủ để hai đứa nhỏ ngắm nhìn. Thẩm Vũ và Hoàng thượng cả ngày ngọt ngào ở bên nhau cũng không cảm thấy phiền chán. Sau khi tới hành cung, nàng cũng ít khi ra khỏi cửa, chỉ suốt ngày mang theo hai vị Hoàng tử du sơn ngoạn thủy, ngày tháng trôi qua vô cùng thích ý.



Lần này nàng vẫn để Lan Hủy lưu lại Phượng Tảo cung, thư từ thường xuyên, bảo đảm nàng có thể biết được tin tức trong hậu cung.



Hậu cung càng lúc càng trở nên náo nhiệt. Thời điểm Hoàng thượng rời cung, chư vị phi tần hăng hái như được tiêm máu gà, tốp năm tốp ba đi dạo tâm sự chuyện gì đó. Mấy nốt mụn hồng trên người Hứa Khâm cũng tiêu hết.



Ngày thái y chẩn bệnh nói rằng nàng đã khỏi hẳn, Hứa Khâm lập tức rời tẩm cung đi đến Ngự Hoa viên, quả nhiên nhìn thấy mấy bóng dáng xinh đẹp đang đứng hoặc ngồi ở lương đình giữa hồ, trên mặt mỗi người đều mang ý cười, giống như đang nói gì đó thú vị buồn cười.



Hứa Khâm từ từ híp mắt, đây là trước kia bọn họ đã nói, phải tụ tập với nhau, mấy ngày gần đây ại càng thường xuyên. Khi Hứa Câm đến gần, mấy phi tần lập tức đứng dậy, hơi khom lưng hành lễ với nàng.



"Không cần đa lễ, các ngươi cứ tiếp tục!" Hứa Khâm phất tay, ý bảo các nàng cứ tiếp tục đề tài trước đó.



Hứa Vi Nhiên cũng ở trong nhóm người, nàng gật nhẹ với Hứa Khâm, sau đó tiếp tục nói: "Mấy ngày nay cung nữ bên người Lưu Di đều bị hành hạ vô cùng cực khổ, đồ ăn Ngự Thiện phòng đưa qua cũng vô cùng không tốt, có lẽ nàng ta sắp không chịu nổi rồi."



Nàng vừa dứt lời, lập tức có người lên tiếng phụ họa, còn có một phi tần vẻ mặt hung dữ tiếp lời: "Theo ta thấy, loại độc phụ tâm địa rắn rết như nàng ta còn muốn hại chết toàn bộ bọn tỷ muội hậu cung, cần phải lấy độc trị độc, ngày khác nhàn rỗi nhất định phải hạ vài thứ vào đồ ăn đưa qua cho nàng ta mới được."



Nghe phi tần này nói, có mấy phi tần đã lộ ra chút nhút nhát, hiển nhiên chưa nghĩ tới. Mấy người các nàng tụ lại một chỗ như bây giờ hiển nhiên chính là để bàn bạc xem nên trừng trị Giai Tần thế nào, kỳ thật từ lúc Hoàng thượng vừa rời cung đã có người không kìm nén được bắt đầu hành động.



Cung nữ bên người Giai Tần, một đám phạm vào lỗi lớn, đều bị cung nhân biệt cung bắt đi. Hiện giờ Hoàng hậu nương nương không ở trong cung, công việc ở hậu cung đều do Phỉ An Như, Thôi Cẩn và Hứa Khâm lo liệu. Chỉ cần bắt được cung nhân trong cung Giai Tần, xử phạt đều vô cùng nghiêm trọng, sau đó cung nhân mới đều do Hứa Khâm lựa chọn.



Hứa Khâm chọn người hiển nhiên không phải chuyện tốt gì, tất cả đều là cung nhân bị khuyết tật mà không được trọng dụng. Nàng hành động như vậy, người khác liền lập tức đoán được nàng muốn tìm Giai Tần tính sổ. Phỉ An Như và Thôi Cẩn đều không muốn gia nhập vào, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, tùy nàng giày vò.



"Viễn Phi nương nương, ngài xem khi nào mới có thể động thủ? Mọi người đều có chút không chờ nổi rồi!" Hứa Vi Nhiên thấy Hứa Khâm không nói lời nào bèn nhỏ giọng hỏi một câu.



Nang vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức hướng về Hứa Khâm, vẻ mặt chờ đợi. Ở đây phần lớn đều là phi tần có va chạm với Giai Tần, hậu cung chính là như vậy, mỗi khi có ai thất thế, tất cả đều muốn giẫm một chân lên.



Hứa Khâm phục hồi lại tinh thần, đôi mắt hiện lên vài phần âm u lạnh lẽo, mỉm cười rồi thấp giọng nói: "Gấp cái gì, đã được mấy ngày rồi. Bây giờ Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đang đi tránh nóng, thời gian ở hành cung cũng tương đối dài, chúng ta cũng nhân cơ hội này gặp Giai Tần một lần, có oán báo oán, có thù báo thù!"



Sau khi nghe xong, mọi người đều lộ ra nét mặt mừng thầm. Có Viễn Phi chắn ở phía trước, cho dù lúc Hoàng thượng trở về, Giai Tần chỉ còn là một thi thể, Hoàng thượng cũng sẽ không trách lên đầu bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK